Cũng biết được chuyện, tin tức Hoắc Vân Tiêu còn sống chkưa đến mười năm nữa đã bị truyền ra trong bốn gia tộc lớn và sáu thế gia. Nhưng những lời mà Hoắc Vân Tiêu nói lúc này lại gần như giống y hệt kế hoạch của bọn họ.
Điều ấy khiến Nam Cung Sưởng cảm thấy bất an. “Các người muốn mang cha tôi đi đâu?!”
Nam Cung Vân Long và Nam Cung Sương đồng thời lên tiếng. Động tác mập mờ, thu hút sự chú ý của người khác.
Ý tứ không cần nói cũng biết. Hoắc Vân Tiêu hỡi liếc nhìn Nam Cung Sưởng, trên mặt anh nở nụ cười rất nhẹ, giọng nói êm như rượu: “Nam Cung Sưởng, sai lầm lần này của nhà Nam Cung không phải là ra tay với nhà họ Hoắc, cũng không phải là tản ra lời đồn về tôi, mà là cậu chọc vào người cậu không nên chọc.”
Hoắc Vân Tiêu khoác tay lên vai Tần Nguyễn, đầu ngón tay anh khẽ mơn trớn ở phần hõm vai của cô. Nam Cung Sưởng nghiến răng nghiến lợi nói: “Hoắc Tam!”
Giọng điệu của gã u ám độc ác, như muốn rút gân lột xương Hoắc Tam gia, trong lời nói của gã tràn đầy thù hận. Mối quan hệ giữa các thế lực lớn rất rắc rối và phức tạp, chỉ cầnc có một chút động tĩnh thôi thì hầu như tất cả đều biết rõ.
Chuyện này cũng gây ra phiền phức cho nhà họ Hoắc. “Tam gia, phu nhân.”
Ám vệ canh giữ ở cửa phòng nhìn thấy Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn đến thì cúi đầu cung kính gọi. Nhưng cô cũng hơi tò mò, không biết tại sao mà nhà họ Hoắc lại đột nhiên ra tay với nhà Nam Cung.
Lúc trước cô đã từng nghe Tam gia nói qua, vì để ổn định tình hình, nhanh nhất cũng phải chờ sang năm mới có thể xử lý nhà Nam Cung. Lúc Tần Nguyễn nghe ađược tin Hoắc Vân Tiêu chỉ còn sống được gần mười năm nữa, trái tim cô run lên.
Dù cô biết có mình ở đây, người đàn ông này không thể chỉ sống mười năm. Nam Cung Sưởng cố cãi chày cãi cối: “Chính tộc Pháp sự chủ động tìm tới chúng tôi mà.”
Hoắc Vân Tiêu hơi nhướng mày, đôi mắt đen lạnh lẽo khiến người: “Thế hai nhà có bắt tay với nhau không?” Gã lật ngược đúng sai: “Cho dù chúng tôi có tiếp xúc với tốc Pháp sư thì cũng không có nghĩa là nhà họ Hoắc có thể ra tay với nhà Nam Cung. Hoắc Tam, làm gì cũng phải có lý chứ.”
Hoắc Vân Tiêu hơi nhếch miệng, rõ ràng vẫn là dáng vẻ nhẹ nhàng tao nhã, thái độ thong dong kia. Hai tên ám vệ đẩy cửa phòng ra, mạnh mẽ tiến vào phòng ngủ.
Nam Cung Vân Long và Nam Cung Sưởng vừa nghe thấy động tĩnh bên ngoài cửa thì đã ngậm miệng không nói nữa rồi. Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại ba người Hoắc Vân Tiêu, Tần Nguyễn và Nam Cung Sưởng mang vẻ mặt lo sợ nằm trên giường.
Hoắc Vân Tiêu đề Tần Nguyễn ngồi xuống ghế trước, còn mình thì đứng nhìn xuống Nam Cung Sưởng ở trên giường. Hoắc Vân Tiêu đứng lại, anh cất giọng lạnh lùng: “Cha con nhà Nam Cung đều ở trong phòng?”
Ám vệ bên trái gật đầu: “Vâng.” Vừa nãy cha gã đã nói nhà Nam Cung có gián điệp, có người truyền kế hoạch của bọn họ ra ngoài.
Khi đó, Nam Cung Sưởng còn nghĩ nhà họ Hoắc không có chứng cứ xác thực thì chắc sẽ không thể làm gì được bọn họ. Cho dù gã có cực lực phản bác cũng vô dụng.
Nhưng Nam Cung Sưởng không cam tâm. Nam Cung Vân Long không hề có được sự điềm tĩnh mà một người lớn tuổi nên có, khoảnh khắc khi thấy Hoắc Vân Tiêu xuất hiện, lòng ông ta hoàn toàn hỗn loạn.
Hoắc Vân Tiêu mới là kẻ nắm quyền thực sự của nhà họ Hoắc. Từ trên người anh tràn ngập cảm giác áp bức từ bốn phía ép tới.
Thần sắc trên gương mặt của Nam Cung Sưởng đột ngột thay đổi, gã mím chặt môi, miệng câm như hến. Trong đôi mắt lạnh lẽo của anh là bảng giá dày nặng: “Tộc Pháp sư thả ra tin tức tôi chỉ còn sống được gần mười năm nữa, nhà Nam Cung nhân cơ hội đó muốn sát hại đứa con còn chưa ra đời của tôi, cậu còn muốn chiếm lấy vợ của tôi nữa, tất cả những chuyện này có phải là từ trong miệng Nam Cung Vân Long nói ra không?”
Sắc mặt Tam gia dữ tợn đáng sợ, ánh mắt anh u ám, khí thế trên người trở nên bén nhọn giống một thứ vũ khí lạnh. Nhưng nghĩ đến chuyện mọi người bên ngoài đều tin chuyện này, cô cảm thấy rất khó chịu.
Nam Cung Vân Long vẫn còn đang ở trong phòng bàn bạc với Nam Cung Sưởng về việc, làm thế nào để giúp nhà Nam Cung chạy thoát được lần này thì ở cửa có tiếng động. Hoắc Vân Tiêu nghe Nam Cung Sưởng chỉ trích mà mí mắt hơi giật, phần đuôi mắt nhếch lên tạo thành một đường cong nhẹ nhàng.
Trông anh rất lương thiện, đôi môi mỏng gợi cảm luôn giữ một nụ cười nhạt. Giọng nói trầm và ấm của Hoắc Vân Tiêu rất dễ chịu, nghe vào tai giống như tiếng suối róc rách vậy.
Con người của Nam Cung Sưởng khẽ run lên: “Mày quá độc ác.” Sự xuất hiện của anh vô cùng không ổn đối với nhà Nam Cung.
Khóe môi Hoắc Vân Tiêu hơi cong lên: “Chắc bác không được nghỉ ngơi tốt, mau dẫn bác ấy đi nghỉ ngơi đi.” Thấy ám vệ nhà họ Hoắc đi tới, hai người cùng nhíu mày.
Sau đó nhìn thấy Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn đi vào, gương mặt cả hai đều biến sắc. Trên gương mặt tuấn tú của Hoắc Vân Tiêu thoáng xuất hiện vẻ mặt dữ tợn, trong đôi mắt đào hoa của anh lóe lên một tia sáng thấm sâu.
Anh lạnh lùng gằn từng chữ hỏi Nam Cung Sưởng: “Có người ép nhà Nam Cung liên thủ với tốc Pháp sư?” “Vì một người phụ nữ như thế mà anh muốn diệt nhà Nam Cung của tôi?”
Nam Cung Sưởng không thể tin nổi, trong lời nói đầy sự chất vấn. Hoắc Vân Tiêu nắm tay Tần Nguyễn, ung dung bước tới chỗ Nam Cung Sưởng không còn sức lực nhúc nhích, đang nằm trên giường.
Khi đi ngang qua Nam Cung Vân Long, đôi môi mỏng của anh khẽ mấp máy: “Bác Nam Cung, tôi có mấy câu muốn nói với Nam Cung Sưởng, một lát nữa tôi sẽ sang bên cạnh thăm bác.” Con đường phía trước của nhà Nam Cung thật tăm tối, gã đã không còn nhìn thấy lối thoát nào cho nhà họ nữa rồi.
Tần Nguyễn nghe thấy Hoắc Vân Tiêu nhắc đến bản thân và suy nghĩ của Nam Cung Sưởng đối với mình thì khẽ nhíu mày. “Cậu có biết tại sao nhà Nam Cung lại rơi vào tình cảnh này không?”
Nam Cung Sưởng cười lạnh: “Hoắc Tam, người đàng hoàng không nói chuyện mờ ám, lần này nhà họ Hoắc ra tay với nhà Nam Cung chúng tôi là danh không chính, ngôn không thuận rồi. Bây giờ có lẽ sẽ không có ai chỉ trích nhà họ Hoắc, nhưng mười năm, hai mươi năm nữa thì sao, anh nói xem sẽ có người nào chọc vào xương sống của nhà họ Hoắc vì chuyện này không?” Ở trong suy nghĩ của Nam Cung Sưởng, khi bọn họ còn chưa chủ động ra tay với nhà họ Hoắc, mà nhà họ Hoắc đã đuổi giết bọn họ trước một bước, thì hành động lần này của nhà họ Hoắc là không thể biện minh được.
Tần Nguyễn ngoan ngoãn ngồi xuống, cô rũ mắt, nghe Tam gia và Nam Cung Sưởng nói chuyện với nhau mà cảm xúc của cô không hề gợn sóng. Nhưng chẳng biết tại sao, Nam Cung Sưởng lại cảm thấy một thứ khí tràng lạnh lẽo toát ra từ anh.
Đôi mắt thâm thúy của Hoắc Vân Tiêu liếc sang Nam Cung Sưởng đang dựa người vào đầu giường. “Ro!”
Ám vệ nhà họ Hoắc nhanh chóng đưa Nam Cung Vân Long rời đi. Nam Cung Sưởng cắn răng, hỏi: “Hoắc Tam, mày chuẩn bị làm cái gì?”
“Câu trả lời đã quá rõ ràng. Sau khi nhà họ Lục lên nắm quyền, ở thủ đô sẽ không còn nhà Nam Cung nữa.” Hoắc Vân Tiêu trầm giọng ra lệnh: “Đưa Nam Cung Vân Long sang phòng bên cạnh, canh giữ một mình ông ta.”
“Ro!” Nam Cung Sưởng ở gần hai người họ như vậy, tất nhiên là nhìn thấy hết.
Mặt gã biến sắc, gã dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Hoắc Vân Tiêu. “...” Nam Cung Sưởng mím chặt môi, không có lời nào để nói.
Nhà họ Hoắc đã tìm đến tận cửa, thì chứng tỏ bọn họ đã có chứng cứ xác thực rồi. Trên gương mặt tuấn tú đẹp đẽ của Hoắc Vân Tiêu lộ ra nụ cười nhẹ, trông vô cùng chói mắt, một tia sắc bén thoáng xuất hiện trong đôi mắt đào hoa của anh.
Ánh mắt của anh cũng không nhìn Nam Cung Sưởng.