Trong lúc bối rối, Tần Nguyễn lén lút liếc nhìn chỗ bát đĩa đã ăn xong mà còn chưa dọn sau bữa sáng của 1cô.
Thời gian gần đây sức ăn của cô rất lớn nên đúng là cô ăn rất nhiều. Lần này tiêu diệt nhà Nam Cung là do em ba của anh ta tự mình ra lệnh, ông nội cũng gật đầu đồng ý.
Cho nên bọn họ không có gì để nói với nhà Nam Cung cả.
Người của gia tộc Nam Cung sống hay chết đều chỉ do một suy nghĩ của Hoắc Vân Tiêu mà thôi. Anh dịu dàng nói: “Ă7n no rồi thì đi ra ngoài với anh một chuyển để tiêu cơm nhé.”
Tần Nguyễn ngước mắt lên, hỏi anh: “Đi đâu vậy?”
<2br>“Nhà Nam Cung.”
Hoắc Vân Tiêu đẩy gọng kính trên sống mũi, sau đó ôm eo Tần Nguyễn rời khỏi phòng ăn. “Bây giờ nhà chúng ta đã bị ám vệ nhà họ Hoắc bao vây, chúng ta không liên lạc được với bên ngoài thì làm sao đi tìm nhà họ Tô được?”
Nam Cung Vân Long nói, giọng của ông ta rất lạnh: “Kiểu gì ba cũng sẽ tìm cách đưa con ra ngoài.”
“Sẽ luôn có biện pháp thôi...” Giọng của Hoắc Vân Tiêu rất nhẹ.
Từ khi bước chân vào nhà Nam Cung đến giờ, vẻ mặt của anh không được tốt lắm.
Tần Nguyễn đi tới, ánh mắt rơi vào trên gương mặt uy nghiêm, thường xuyên nghiêm túc thận trọng của Hoắc Quân Tín. Biết Hoắc Quân Tín đích thân đến đây, ông ta đưa ra yêu cầu gặp đối phương.
Nhưng ám vệ nhà họ Hoắc không để ý tới ông ta.
Sau khi biết chuyện, Hoắc Quân Tín chỉ nói đúng hai chữ, không gặp. Ông ta tuyệt vọng nhìn về phía Nam Cung Sưởng đang nằm ở trên giường: “Tối hôm qua, chuyện chúng ta hợp tác với thánh nữ tộc Pháp sư bị tiết lộ ra ngoài. Và sự thật là tin tức Hoắc Vân Tiêu chỉ còn sống chưa đến mười năm nữa đã bị truyền đi từ nhà Nam Cung.”
“Mà hẳn là bên nhà họ Hoắc còn biết một ít chuyện khác nữa, nếu không với tính tình của lão già họ Hoắc kia, tuyệt đối không có khả năng nhìn nhà Nam Cung bị tiêu diệt. Nhà họ Hoắc từ trước đến nay luôn coi trọng thanh danh, lần này là nhà Nam Cung đã cho bọn họ cơ hội tiêu diệt chúng ta, là do chúng ta đã chủ quan.”
“Mà chuyện đêm qua Tiêu Văn Nhu quay về nhà họ Tiêu cũng rất kỳ lạ, có lẽ cô ta đã được thông báo trước, mà chuyện Tiêu Dục Kiệt bị thương chắc chắn cũng là giả rồi. A Sưởng, chúng ta không thể tin được nhà họ Tiêu, bên tộc Pháp sư cũng không đáng tin cậy nữa, lần này nhà Nam Cung có thể tránh thoát một kiếp này hay không thì phải nhìn vào nhà họ Tô.” Mấy chiếc xe hơi sang trọng chậm rãi lái vào trong khu nhà của nhà Nam Cung.
Hoắc Quân Tín đứng ở cửa, ánh mắt bình tĩnh tỉnh táo, trên người tràn đầy khí thế uy nghiêm.
Mấy chiếc xe dừng lại ở bên cạnh anh ta, Hoắc Xuyên và Lâm Hạo xuống xe. “Nhưng mà...”
Nam Cung Vân Long lạnh lùng chặn lời con trai: “Không có nhưng mà gì cả, A Sưởng à, con là hy vọng cuối cùng của nhà Nam Cung đấy!”
Trước ánh mắt vằn tia máu đỏ như một con sư tử cuồng bạo của cha, Nam Cung Sưởng từ từ rũ mắt xuống. Nam Cung Vân Long đứng trong phòng ngủ của con trai, ông ta quét mắt xuống dưới vườn, nhưng bị ám vệ nhà họ Hoắc đứng gác bên dưới nhìn bằng ánh mắt hung ác, kiên quyết.
Ông ta nói với giọng điệu u ám: “Hẳn là tin tức bị lộ ra ngoài, nhà Nam Cung có gian tế.”
Bọn gian tế bị giải quyết đêm qua có thể là giả và kẻ phản bội thực sự vẫn chưa bị họ phát hiện. Hôm nay dậy muộn nên cô không kiểm 2soát được mà vô tình lại ăn quá nhiều.
Nhưng việc này bị Tam gia nói thẳng ra khiến cô cảm thấy thật là mất mặt, chỉ7 mong có cái lỗ để chui vào thôi.
Nhìn ra Tần Nguyễn xấu hổ, Hoắc Vân Tiêu vuốt tóc cô. Những năm gần đây, nhà họ Tô có sự chênh lệch càng lúc càng lớn với nhà Nam Cung.
Bọn họ làm sao có thể cứu được gia tộc Nam Cung bây giờ đang gặp phải tai họa ngập đầu.
Nam Cung Vân Long đi đến trước giường, dùng đôi con ngươi đen kịt nhìn chằm chằm Nam Cung Sưởng. Ngoài nguyên nhân đó ra, ông ta không nghĩ ra ra được cái khác.
Nam Cung Sưởng cau mày: “Cho dù tin tức bị lộ thì nhà họ Hoắc cũng không nên tấn công nhà chúng ta vào lúc này chứ, dù sao chúng ta cũng đã làm cái gì đầu, chẳng phải từ trước đến nay nhà họ Hoắc vẫn luôn dùng đức thu phục người khác à, họ chưa từng chủ động khơi mào một cuộc nội chiến nào mà?”
Nam Cung Vân Long quay người, ông ta nắm chặt hai tay, móng tay đâm sâu vào trong thịt. “Nhà họ Tô?”
Nam Cung Sưởng liếm đôi môi khô khốc: “Nhà họ Tô có thể làm được cái gì?”
Không phải gã coi thường nhà họ Tô. Những tính toán dày công bao nhiêu năm qua của nhà Nam Cung đều bị phá hủy.
Nam Cung Vân Long nắm lấy vai Nam Cung Sưởng, ông ta không để ý đến vết thương trên cánh tay của gã mà dùng sức bóp mạnh.
“Con trai, lần này chúng ta đụng phải cái gai đâm trong lòng lão già nhà họ Hoắc kia rồi, tin tức Hoắc Tam chỉ còn sống chưa đến mười năm nữa bị truyền ra ngoài, nhà họ Hoắc cũng sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ. Lần này nhà Nam Cung khó thoát tại kiếp, con là đứa con trai xuất sắc nhất của ba, năng lực của con cũng không kém Hoắc Tam! Con hãy đi tìm Tô Tĩnh Thư, con bé đó có thể bảo vệ được con, mà cũng chỉ có nó mới có thể giúp con thoát chết thôi.” Nam Cung Sưởng đã không ngủ cả một đêm, sắc mặt gã tái nhợt, mắt thâm quầng.
Gã nói, giọng khàn khàn: “Ba, vì sao lại như vậy? Chúng ta đã làm cái gì đâu, vì sao nhà họ Hoắc lại ra tay với chúng ta vào lúc này!”
Gã không thể hiểu nổi, bên tộc Pháp sư vẫn chưa ra tay, nhà Nam Cung bên này cũng mới vừa quyết định kế hoạch sơ bộ thôi, tại sao nhà họ Hoắc lại tấn công nhà Nam Cung vào lúc này. Cảm xúc của hai cha con đều trở nên không thích hợp, không được bình thường.
Đây là hiện tượng mất kiểm soát cảm xúc khi gặp tình huống tuyệt vọng.
Dưới lầu. Bọn họ mỗi người đi một bên đến chiếc xe trung tâm ở phía sau và mở cửa xe ra.
Hoắc Xuyên: “Tam gia, chúng ta đến nơi rồi.”
Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn đồng thời xuống xe. “A Sưởng, Tô Tĩnh Thư thích con, rất thích, chỉ cần con còn sống thì nhà Nam Cung vẫn có hy vọng! Con bé Tô Tĩnh Thư kia sẽ vì con mà liều lĩnh chống lại nhà họ Hoắc, nhà họ Hoắc vừa diệt nhà Nam Cung chúng ta thì sẽ không ra tay với nhà họ Tô nữa đâu.”
Nam Cung Sưởng không thể tin nổi: “Ba, ba có ý gì?”
Cha gã vậy mà lại nhận thua dễ dàng như thế? Bầu0 không khí làm Tần Nguyễn xấu hổ vừa rồi, chỉ sau dăm ba câu của anh là biến mất.
Nhà Nam Cung.
Nam Cung Vân Long và Nam Cung Sưởng hiện giờ như những con châu chấu vào thu, muốn nhảy cũng không thể nhảy lên được. Mấy năm qua, quyền khống chế nhà họ Tô vẫn luôn nằm trong tay Tô Tĩnh Thư.
Người phụ nữ này tàn nhẫn độc ác, có đầu óc, vì đạt được mục đích mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào.
Tính cách của cô ta trông thì có vẻ lẳng lơ đấy, nhưng thực chất bên trong lại là một người lười không muốn động đậy, chưa bao giờ cô ta nghĩ đến việc đưa nhà họ Tô leo lên cao hơn. Cô gọi: “Anh cả.”
Hoắc Quân Tín khẽ gật đầu với Tần Nguyễn rồi dẫn hai người vào bên trong.
Anh ta hạ thấp giọng nói với Hoắc Vân Tiêu: “Nam Cung Vân Long và Nam Cung Sưởng đang ở trên tầng hai, từ tối hôm qua tới giờ cũng không có động tĩnh gì, không biết có phải là bọn họ đã chấp nhận sự thật rồi hay không, lát nữa hai đứa đi vào thì cẩn thận một chút.”
“Em biết rồi.”
Khi lên lầu, Hoắc Vân Tiêu nói với Hoắc Quân Tín định đi lên cùng: “Anh cả, em và Nguyễn Nguyễn đi lên được rồi, bọn em sẽ xuống nhanh thôi.”