Tư thế ngkồi của anh thẳng tắp và có một khí chất nhẹ nhàng tao nhã rất riêng. Tần Muội vẫn còn nhớ thương vụ đặt tên.
Kiều Hi nghe thấy vậy thì phản đối: “Ha ha, chuyện đặt tên phải do anh họ tôi đặt chứ, cậu tham gia vào làm gì?” Đôi mắt xanh lục của Bóng Tuyết nhìn thẳng vào con sen nhà mình đang đi ra khỏi phòng ăn.
Nó há miệng ra kêu: “Meo?” Anh ta ngồi xuống đối diện với Tần Nguyễn và thả Bóng Tuyết sang bên cạnh.
Anh ta nhìn chằm chằm vào cái bụng ngày một lớn hơn của em gái. Tần Nguyễn thầm kinh ngạc, không biết tại sao Tam gia lại phát hiện ra cô đang không thoải mái.
Cô mạnh miệng phản bác: “Em rất khỏe, không có chỗ nào cảm thấy khó chịu cả.” Bên ông ngoại chắc chắn cũng đang chờ để đặt tên cho mấy đứa bé.
Thậm chí Kiều Hi còn nghĩ, chưa biết chừng ông ngoại của cậu ta đã nghĩ xong hết tên rồi ấy chứ. “Chắc giờ phu nhân đã ăn sáng xong, chúng ta xuống nhà xem thử.”
Lâm Hạo và Hoắc Xuyên nghe thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo. “Nguyễn Nguyễn, khi nào thì hai đứa bé trong bụng em sẽ bò ra ngoài?” Tần Nguyễn ngước mắt lên, cô trừng mắt lườm Tần Muội một cái: “Bò? Anh bò thử cho em xem?”
Thấy em gái không vui, Tần Muội vội vàng đổi giọng: “Sinh! Là sinh!” Ánh mắt lạnh lẽo quét qua khiến Tần Muội và Kiều Hi đều thấy rằng cả mình.
Bọn họ cảm nhận được thứ khí thế thần bí khó lường từ Hoắc Vân Tiêu. Khao khát sinh tồn khiến não anh ta trở nên nhạy bén.
Tần Muội nhìn sang bên trái, đột nhiên nghi hoặc nói: “Bóng Tuyết đầu? Sao mới thoắt một cái đã không thấy bóng dáng tăm hơi của nó đâu rồi.” Tần Muội trợn mắt với Kiều Hi: “Tôi là cậu ruột của chúng nó, tại sao lại không thể tham gia vào được?”
Kiều Hi cạn lời, cậu ta cảm thấy ngạc nhiên vì độ dày của da mặt Tần Muội. Trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Con oắt này đúng là không khiến người ta bớt lo được mà, mới đấy mà đã không thấy bóng dáng đâu rồi.”
Bóng Tuyết vội vàng: “Meo meo.” “Khoảng bao lâu nữa thì hai đứa ra đời? Bây giờ anh đang có cảm giác một ngày dài như một năm ấy.”
Tần Nguyễn nheo mắt lại, mỉm cười: “Em còn không sốt ruột, anh sốt ruột cái gì?” “Anh sốt ruột chứ, anh còn đang chờ để đặt tên cho chúng nó đây này.” Tần Muội và Kiều Hi vốn vẫn đang ồn ào, bỗng im như thóc.
Hoắc Vân Tiêu đến gần phòng ăn, nhìn thấy Tần Nguyễn đang khẽ cau mày. Bàn tay mảnh khảnh với các khớp xương rõ ràng đang xoay ccây bút ký tên.
Lâm Hạo đứng trong phòng làm việc, mơ hồ cảm giác được áp lực trong phòng càng ngày càng lớn. Dưới lầu.
Tần Nguyễn no nê ngồi ườn ra ghế, chẳng hề có hình tượng gì mà xoa xoa cái bụng. Kiều Hi chạy còn nhanh hơn nhỏ, thoắt một cái đã biến mất khỏi phòng ăn rồi.
Tần Muội cũng phát giác ra được hơi thở kỳ quái quanh người em rể mình. Anh nhìn đồng hồ rồi đột nhiên đứng dậy.
Hoắc Vân Tiêu chỉnh lại áo sơ mi, vòng qua bàn làm việc và đi ra ngoài. Hai người phía sau cùng đồng thanh.
Mà hình ảnh không nên nhìn thấy là hình ảnh gì? Tiếng mèo kêu của Bóng Tuyết đã quá rõ ràng, nhưng Tần Muội làm như không nghe thấy.
Anh ta vẫn đi ra khỏi phòng ăn, thậm chí bước chân còn nhanh hơn. Ra khỏi phòng làm việc, Hoắc Vân Tiêu căn dặn hai người: “Khi đến nhà Nam Cung, hai người bảo vệ phu nhân cho tốt, đừng để cô ấy nhìn thấy một số hình ảnh không nên thấy.”
“Vâng, Tam gia.” Anh lập tức dùng ánh mắt lạnh lùng liếc Tần Muội và Kiều Hi.
“Rảnh rỗi quá à?” Áp lực anày toát ra từ người đàn ông ngồi trước bàn làm việc.
Thời gian chậm rãi trôi qua. “Nói dối!” Hoắc Vân Tiêu đứng ở trước mặt Tần Nguyễn dùng ngón trỏ chỉ vào trán cô.
“Sắc mặt của em nhìn không tốt lắm, lông mày còn đang cau lại này.” Tên này coi tất cả mọi người có mặt ở đây là kẻ ngốc đúng không?
Tần Nguyễn đứng ở trước bàn ăn cười thành tiếng: “Tam gia hù dọa họ làm gì.” Cảm giác áp bức lan tỏa ngày càng trở nên mãnh liệt hơn.
Ngay lúc Lâm Hạo sắp không chịu được áp lực mạnh mẽ như vậy, Hoắc Xuyên quay trở lại. Kiều Hi đón lấy đôi mắt băng giá của anh họ mình, một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân vịt thẳng lên não cậu ta.
Cậu ta nhanh chóng lắc đầu, giọng khá lo lắng: “Em còn phải tới sân tập để luyện bắn, anh họ, em đi trước đây!” Người thì vẫn là người đó, nhưng lại không có sự ôn hòa như ngày thường.
Anh ta ngẩng đầu nhìn Hoắc Vân Tiêu trước mặt, cảm nhận được luồng hơi thở nguy hiểm từ trên người anh. Anh ta bước vào phòng làm việc, đi đến trước mặt Hoắc Vân Tiêu và cung kính cúi đầu: “Tam gia, Nhị gia nói sẽ đích thân bàn giao với nhà họ Lục, để ngài được ở cạnh phu nhân nhiều hơn.”
Hoắc Vân Tiêu bật cười, dường như vì hành động tri kỷ của anh hai mà phát ra tiếng cười từ tận đáy lòng. Cậu ta chớp mắt: “Tôi là chú họ của bọn trẻ, thế chẳng phải là tôi cũng có cơ hội đặt tên ở nhà cho chúng nó ư?”
“Cậu á?” Tần Muội lạnh lùng chế giễu: “Cậu cũng biết mình là chú họ cơ à, chỉ thêm một chữ thôi nhưng cách xa vạn dặm đấy, cậu làm sao mà bằng ông cậu ruột là tôi đây được.” Đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo của Hoắc Vân Tiêu dần trở nên dịu dàng.
Anh nhấc chân đi về phía Tần Nguyễn: “Do em bình thường quá chiều chúng nó đấy, hai cái đứa này đúng là không biết để ý gì cả, không nhìn thấy em đang không thoải mái à, lại còn cãi nhau làm ầm ĩ đến em.” Nó nghi ngờ chủ nhân của mình bị mù rồi.
Bóng Tuyết nóng nảy nhảy xuống đất, đuổi theo con sen nhà mình. Hoắc Xuyên và Lâm Hạo cứ thể trơ mắt nhìn Tần Muội giả ngu rời đi.
Khóe môi của hai người khẽ giật giật. Kiều Hi nhìn Tần Muội, cậu ta nói, giọng chân thành hiếm thấy: “Cậu cũng biết mình chỉ là cậu thôi à, anh họ tôi còn là cha của mấy đứa trẻ, ông ngoại tôi là cụ của chúng nó đấy. Còn bác cả của tôi nữa, bác ấy là ông nội của mấy đứa bé, biết bao nhiêu bậc cha chú còn khỏe mạnh cả, làm gì tới lượt cậu đặt tên cho lũ trẻ chứ.”
“Cái này...” Tần Muội cứng họng. Đột nhiên, anh ta nhớ ra, bèn hùng hổ nói: “Tôi lấy tên ở nhà thôi! Tên ở nhà của chúng nó phải có phần của tôi chứ!”
Mạch não của Kiều Hi đột nhiên trùng với mạch của Tần Muội. Bao nhiêu năm qua nhà Nam Cung khiêu khích nhà họ Hoắc ở khắp nơi, cuối cùng cũng chờ được tới ngày hôm nay có cơ hội tỉnh nợ. Với thủ đoạn của ám vệ nhà họ Hoắc, chắc chắn sẽ có máu rồi.
Phu nhân hiện giờ đang mang thai, có một số hình ảnh không thích hợp cho cô nhìn thấy. Mỗi ngày cô ăn nhiều như vậy hình như chỉ toàn vào bụng.
Tần Muội và Kiều Hi đi vào phòng ăn, nhìn thấy Tần Nguyễn đang dịu dàng nhìn bụng của mình. Gần đây cô chẳng buồn để ý đến hình tượng của mình nữa, cứ cảm thấy thoải mái là được.
Bụng bầu bốn tháng trông càng ngày càng tròn trịa. Tuy từ nhỏ cậu ta không lớn lên ở trong nước, nhưng nghe mẹ cậu ta kể cũng biết nhà họ Hoắc rất coi trọng dòng chính.
Nếu không người thừa kế nhà họ Hoắc bây giờ không phải là anh họ ba của cậu ta, mà là anh họ cả mới đúng. Hai đứa trẻ trong bụng chị dâu là con cháu dòng chính của nhà họ Hoắc.
Cũng là cháu đời thứ tư của nhà họ Hoắc, có thể nói là mang ý nghĩ cực kỳ quan trọng. Tần Nguyễn bị hai người này làm đau hết cả đầu.
Lúc cô đứng dậy chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy mấy người Tam gia đi tới. “ồn ào cái gì thế?”
Một giọng nói trầm thấp uy nghiêm vang lên trong phòng ăn.