Kiều Hi cũng không hiểu ra sao: “Em 1không biết, nhưng hôm nay người trong nhà họ Hoắc đi ra đi vào nhiều hơn bình thường một chút, ám vệ cũng thấy xuất hiện thường xuyên hơn.”
Tần Nguyễn nghe vậy thì nhớ lại vừa rồi ở trong phòng, Tam gia đã nói với cô rằng sau này sẽ không gặp lại Nam Cung Sưởng nữa. Cửa phòng được mở ra, Hoắc Xuyên đứng ở ngoài cửa đi vào bên trong.
Anh ta nhanh chóng báo: “Tam gia, bên nhà họ Long gửi tin tức đến, đã đưa sang bên chỗ ông cụ rồi ạ.” Hoắc Vân Tiêu khẽ nhướng mày: “Lạnh?”
“Không ạ.” Hoắc Vân Tiêu khẽ nhúc nhích đầu ngón tay, xoa nhẹ ngón trỏ và ngón cái.
Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn về phía Hoắc Xuyên: “Anh cả tôi đã trở về chưa?” “Phu nhâ7n muốn dùng đồ ăn sáng ngay bây giờ không ạ?”
Người hầu đi tới, làm ngắt mạch suy nghĩ của Tần Nguyễn Anh có thể nghe thấy cảm xúc trong lời nói của Lâm Hạo.
Dường như anh ta có ý kiến về sự sắp xếp của anh. Hoắc Vân Tiêu dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào tay vịn của ghế, phát ra những âm thanh cộc cộc.
Gương mặt anh bình tĩnh, đôi môi hồng nhạt hơi mím lại, khóe miệng nhếch lên theo đúng hình vòng cung. Đường cong ở chiếc cằm sắc nét, có thể coi là hoàn hảo. Một Tam gia như thế này thật sự có sức hấp dẫn trí mạng. Bóng Tuyết kháng nghị với Tần Muội.
Sờ cái bụng tròn và của nó, Tần Muội nghiêm túc nói: “Mày không thể ăn nữa, ăn nhiều béo quá làm sao tạo ôm được.” Hoắc Vân Tiêu khẽ thở hắt ra, anh nói với Lâm Hạo: “Thời gian này sức khỏe Hoắc Chị không được tốt, cậu tạm thời vẫn đi theo bên cạnh phu nhân. Chờ Hoắc Chi khỏe rồi, cậu và Hoắc Xuyên sẽ đi theo bên cạnh tôi.”
“Vâng, Tam gia!” Vậy7 có nghĩa là, nhà họ Hoắc muốn ra tay với gia tộc Nam Cung?
Phải công nhận rằng, phản ứng của Tần Nguyễn rất nhạy bén. Không ôm được nó?
Cái con sen này làm gì yếu thế? Không biết qua bao lâu, giọng nói trầm thấp của Hoắc Vân Tiêu chậm rãi vang lên: “Gọi điện thoại cho Lục Hàn, kêu cha cậu ta lập tức đến Nội Các.”
Giọng của anh rất nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo sự uy nghiêm không thể nghi ngờ của kẻ bề trên. Có tiếng gõ cửa phòng làm việc.
Hoắc Vân Tiêu hất cằm với Lâm Hạo, anh ta bước nhanh tới chỗ cửa. Mới vừa rồi, Lâm Hạo báo cáo chi tiết với Hoắc Vân Tiêu chuyện hôm đó Tần Nguyễn đi tham gia bữa tiệc của nhà họ Lục, Nam Cung Sưởng xâm nhập vào phòng nghỉ và những chuyện xảy ra sau đó,
Tam gia đang xem văn kiện bỗng cất tiếng nói lạnh nhạt hờ hững: “Phu nhân có đi qua khu hình phạt không?” Nhưng Hoắc Vân Tiêu lại không cảm thấy sức ghen của mình lớn.
Anh chỉ thuần túy không thích có người nhớ thương Tần Nguyễn thôi. “Meo?”
Đôi mắt xanh biếc của Bóng Tuyết lộ ra tia nhìn nghi ngờ mèo sinh. Hoắc Xuyên: “Ngài Long, cha vợ của Đại gia ạ.”
Là người cầm quyền hiện giờ của nhà họ Long. Bây giờ anh còn chưa chết đâu, vậy mà đã có người có ý đồ xấu với Nguyễn Nguyễn rồi. Nhưng lúc anh cảm thấy tức giận thì trong lòng cũng bắt đầu thay đổi suy nghĩ về việc trải đường sau này cho Tần Nguyễn.
Nếu có một ngày anh thật sự không còn trên đời này nữa, Tần Nguyễn sẽ quay người lao vào vòng tay của người đàn ông khác à. Hóa ra là ghen!
Nói quanh co lòng vòng như thế làm anh ta còn tưởng rằng có chuyện gì xảy ra cơ. Hoắc Vân Tiêu dựa người ra đằng sau: “Đưa đến tin tức gì?”
Giọng của Hoắc Xuyên hơi nặng nề: “Ngài Long bị bệnh nặng, có lẽ khó đảm nhận được chức trách lớn, bọn họ mong nhà họ Hoắc mau chóng đưa người nắm quyền tiếp theo lên ạ.” Mặt Tần Muội sầm xuống: “Vừa rồi mày mới ăn một con cá mà!”
“Meo meo!!” Anh ta nhíu mày: “Ánh mắt gã đó nhìn phu nhân khiến cho người ta thấy không thoải mái.”
Hoắc Vân Tiêu nhẹ nhàng gật đầu, giọng điệu nặng nề hơn: “Nguyễn Nguyễn là phu nhân của tôi, là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Hoắc. Nói một câu cảm tính thì cô ấy là vợ của tôi, cho nên tôi không cho phép bất kỳ người đàn ông nào nhớ thương cô ấy, cậu đã hiểu chưa?” Khóe môi Tam gia hơi cong lên, anh nói bằng giọng ôn hòa: “Nếu phu nhân không có hứng thú thì việc này cứ gác lại đã, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội.”
“Vâng, Tam gia.” Anh lưu loát ký tên lên văn kiện, sau đó đóng lại và đặt sang một bên.
Đôi mắt trầm tĩnh của Tam gia nâng lên, bắn thẳng đến Lâm Hạo: “Cậu có biết, nhà họ Hoắc bắt đầu phát động hành động từ tối hôm qua không?” Lâm Hạo bây giờ đúng kiểu người đàn ông trước mặt nói cái gì, anh ta nghe theo cái đó.
Dù sao thì đàn ông ghen tuông hay bị mất lý trí lắm. Hoắc Xuyên cúi đầu: “Bên gia tộc Nam Cung không dễ khống chế, Đại gia đang tự mình chỉ đạo ạ.”
“Chị dâu cả đâu?” Khóe môi Hoắc Vân Tiêu hơi cong lên: “Cậu có biết Nam Cung Sưởng có ý đồ xấu với phu nhân không?”
Lâm Hạo nghĩ đến ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn của Nam Cung Sưởng. Anh gạt bỏ những mưu tính và suy nghĩ âm u hiện ra trong đầu.
Có một số việc không thể suy nghĩ nhiều, chỉ cần suy nghĩ đến thôi là lại muốn làm ngay. Nhưng nếu không muốn anh ta tới gần Tần Nguyễn, vậy tại sao lại sắp xếp cho anh ta đi theo bên cạnh cô.
Hoắc Vân Tiêu không ngẩng đầu lên cũng có thể phát giác ra ánh mắt của Lâm Hạo. Hoắc Xuyên: “Đến nay còn không có tin tức gì.”
m thanh cộc cộc lại vang lên trong phòng làm việc yên tĩnh. Khóe môi Lâm Hạo giật nhẹ, trên gương mặt lạnh lùng kiến nghị lộ ra vẻ kinh ngạc không thể che giấu được.
Anh ta thở phào, thận trọng gật đầu: “Vâng, Tam gia.” Lâm Hạo cúi đầu, để người ta không nhìn ra được biểu cảm trên gương mặt của anh ta.
Hoắc Vân Tiêu cúi đầu, tiếp tục xem văn kiện. Hoắc Vân Tiêu ngồi trước bàn, đọc qua một chồng tư liệu trên bàn.
Lâm Hạo mặt không thay đổi đang đứng trước mặt anh. Lâm Hạo cúi đầu, ở góc độ mà Tam gia không nhìn thấy được âm thầm trợn trắng mắt.
Trong lòng anh ta thầm nghĩ, Tần Nguyễn có biết người đàn ông của cô ấy có sức ghen lớn đến như thế không? Tần Nguyễn mỉm cười, quay người đi cùng người hầu vào phòng ăn.
Trong phòng làm việc ở trên lầu. Tần Muội: “Anh ăn rồi.”
Kiều Hi: “Em cũng ăn rồi0.” Lâm Hạo đã là một thành viên của ám vệ, nên đương nhiên hành động cấp A của nhà họ Hoắc sẽ không giấu giếm được anh ta.
Lâm Hạo gật đầu: “Biết, hành động cấp A là nhằm vào việc thanh lý nhà Nam Cung.” Anh ta vẫn nên bảo vệ tính mạng mình thì quan trọng hơn.
Nam Cung Sưởng vì dám ngấp nghé Tần Nguyễn mà lập tức bị nhà họ Hoắc tiêu diệt. Anh thản nhiên nói: “Lâm Hạo, tôi biết cậu và phu nhân quen biết nhau từ khi còn ở khu tây, nhưng quen biết là quen biết, cậu cùng với cô ấy không thể quay trở lại lúc trước được. Bây giờ thân phận cả hai đã khác, cậu hiểu ý của tôi không?”
Lâm Hạo kinh ngạc ngẩng đầu lên, sắc mặt mờ mịt. Anh ta giống như hiểu, nhưng lại hình như không hiểu.
Lời nói này của Tam gia nghe sao giống như bảo anh ta cách Tần Nguyễn xa một chút vậy. Vẻ mặt Lâm Hạo hơi cứng đờ, anh ta lập tức lắc đầu: “Không, phu nhân không có hứng thú với khu hình phạt.”
Hoắc Vân Tiêu ngước mắt nhìn Lâm Hạo, cái nhìn này đầy ẩn ý thâm sâu. “Ngài Long bị bệnh nặng nên Đại phu nhân đã về bên kia rồi.”
Hoắc Vân Tiêu lại hỏi: “Vậy bên nhà họ Lục có tin tức gì không?” Vì bụng đang đói nên Tần 2Nguyễn gật đầu.
Cô hỏi Kiều Hi và Tần Muội: “Hai người ăn sáng không?” Nếu anh ta thật sự có suy nghĩ gì khác với Tần Nguyễn, thì chẳng phải nhà họ Hoắc sẽ lột da anh ta ra à.
Nghĩ đến hình cảnh máu me kia, cơ thể Lâm Hạo bất giác run lên. Hoắc Vân Tiêu vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, ôn hòa.
Anh bình tĩnh hỏi: “Ai đưa tới?” “Meo.”
Bóng Tuyết cũng tham gia vào kêu lên một tiếng. Người nhà họ Long đã cho một bậc thang tốt như vậy, nhà họ Lục không đi lên thì còn chờ đến khi nào.