Những gì Tần Nguyễn không nói là cách Nam Cung Sưởng nhìn cô.
Nó thật kỳ quái, u ám cvà cho người khác cảm thấy bệnh hoạn. Tần Nguyễn ù ù cạc cạc gật đầu, cô nhìn ánh mắt như dã thú của Tam gia dần biến mất.
Nhân cơ hội thoát ra khỏi vòng tay của Tam gia, cô lại đặt tay lên bụng mình.
Hiện giờ cơ thể cô càng ngày càng nặng, không thể chịu nổi sự giày vò nào. Tần Nguyễn ngước mắt, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Hoắc Vân Tiêu thụ ánh mắt nguy hiểm lại, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười dịu dàng.
Anh nói khẽ: “Rất nhanh em sẽ biết.” Nếu như có thể, dù một ngày thôi anh ta cũng không muốn nuôi đầu.
Kiều Hi tức giận: “Vậy tại sao nó lại kiên quyết nhận cậu là chủ vậy?”
Tần Muội liếc mắt: “Thì tôi đã nói với cậu rồi, tôi bị con mèo này lừa mà.” “Tôi thấy người bị lừa là tôi mới đúng, cậu đang định đùa tôi đấy à!”
Kiều Hi hoàn toàn không tin mấy lời linh tinh của Tần Muội.
Ngoài chó, mèo là loài động vật gần gũi nhất với con người, nhưng chúng lại khác với loài chó. Chiếc kính gọng vàng trên sống mũi che đi vẻ lạnh lùng, hờ hững trong đôi mắt, khiến anh càng giống một quý công tử lịch lãm, dịu dàng.
Tam gia thế này nhìn càng nho nhã lịch thiệp, toàn thân tỏa ra mùi sách vở và hơi thở hào hoa nồng đậm.
Nhìn thấy Tần Nguyễn đi ra, trên mặt Hoắc Vân Tiêu nở nụ cười như gió xuân. Dưới ánh mắt chăm chú của hai người, Bóng Tuyết hất cằm lên, ra cái vẻ tôi không chấp nhặt với mấy người.
“Không phải chứ, mới mấy hôm không gặp mà cậu đã nuôi mèo rồi? Sao tôi thấy cậu trông không giống một người có trái tim yêu thương động vật như thế nhỉ.”
Kiều Hi giơ một tay về cằm, hai mắt dán chặt vào Bóng Tuyết. Tần Nguyễn lại nói: “Tam gia, em đói.”
“Rời giường rửa mặt, xuống nhà ăn sáng, ăn xong đi cùng anh ra ngoài.”
Giọng nói của Hoắc Vân Tiêu rất nhẹ và dịu dàng, nhưng mang theo thái độ không thể từ chối. Trong hầu hết các trường hợp, Hoắc Vân Tiêu chỉ đeo kính khi đang làm việc.
Tần Nguyễn đi ra khỏi phòng thay quần áo, chuẩn bị rời khỏi phòng ngủ thì nhìn thấy Hoắc Vân Tiêu đang đưa tay đẩy gọng kính.
Khi anh nâng gọng kính, động tác của anh tao nhã và quyến rũ không thể tả. Cậu ta rất thích Bóng Tuyết, con mèo này trông vừa xinh đẹp lại sạch sẽ.
Kiều Hi đứng dậy, ngồi xổm ở trước mặt Bóng Tuyết, cậu ta chỉ vào Tần Muội rồi dụ dỗ Bóng Tuyết: “Con mèo nhỏ, tên này không cần mày nữa, mày đi cùng tạo đi. Ngày nào tao cũng sẽ cho mày ăn đồ ngon, chơi vui vẻ, nhất định sẽ tốt hơn cái tên chủ trước không biết yêu thương mày, dễ dàng bỏ rơi mày như này!”
“Meo meo!!” Mèo rất khó hình thành mối quan hệ thân thiết với con người, bẩm sinh nó đã yêu tự do, trông cũng rất chảnh và lạnh lùng, không dính người như chó.
Muốn nuôi mèo phải mất một thời gian rất dài.
Con mèo trắng trước mặt cậu ta có vẻ ngoài lạnh lùng cao ngạo, nhưng cũng rất có linh tính. Từ lời nói và cử chỉ của nó, Kiều Hi nhìn ra được, nó chỉ nhận Tần Muội là chủ. Mặc kệ anh muốn làm gì, tóm lại anh sẽ không làm hại cô cùng các con, như vậy là đủ rồi.
Tần Nguyễn xuống lầu, nhìn thấy Tần Muội và Kiều Hi đang ngồi với nhau.
Bọn họ ngồi trên ghế sô pha, ở giữa là một con mèo trắng đang ngồi với tư thế kiêu ngạo. Tam gia nhìn như ôn hòa đấy, nhưng thực chất cô vẫn bắt được sát khí mơ hồ lộ ra trên người anh.
Lúc này bụng của Tần Nguyễn đang ca bài ca đói bụng.
Cô ngừng đoán suy nghĩ của Hoắc Vân Tiêu, bước ra khỏi phòng ngủ và xuống nhà đi ăn sáng. Đây là phản đối Tần Muội.
“Ui da! Con oắt này hung dữ quá!”
Kiều Hi bị cáo nhanh chóng rụt tay lại. Bóng Tuyết nhe răng, phát ra mấy tiếng kêu tức giận với Kiều Hi.
Kiều Hi ngẩng đầu nhìn Tần Muội: “Có phải cậu đã nuôi con mèo này từ nhỏ không?”
Trên mặt Tần Muội đầy vẻ giễu cợt: “Trời đất chứng giám, tôi mới nuôi nó chưa được mấy ngày.” Mà tính cách của con mèo này rất thối, cũng là sự thật.
Bóng Tuyết tức giận, đang dùng móng vuốt cào quần của Tần Muội.
Vì để bảo vệ cho cái quần không bị cào rách, Tần Muội đành phải ôm Bóng Tuyết vào trong ngực. Cậu ta cau mày nhìn Bóng Tuyết, trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng.
Bóng Tuyết ngửa đầu trừng mắt nhìn Tần Muội, rõ ràng là chỉ nhận anh ta.
Một chú mèo xinh đẹp như vậy mà chỉ nhận Tần Muội, Kiều Hi tức giận đến mức phồng cả mặt. Ánh sáng trong mắt cậu ta giống như là muốn chiếm Bóng Tuyết thành của riêng mình vậy.
Tần Muội lười biếng dựa vào sô pha.
Anh ta đưa tay vuốt bộ lông mềm mại trên lưng Bóng Tuyết rồi miễn cưỡng nói: “Ông đây có lòng thương người thật đấy, nhưng đáng tiếc lại chẳng có chút tình cảm nào với con mèo này cả, con oắt này ăn vạ muốn tôi nuôi nó đấy chứ.” Đây là thứ tình cảm không thể nào thành lập trong thời gian ngắn được.
“Cậu muốn tin hay không thì tùy!” Tần Muội lười tranh luận về vấn đề này.
Bóng Tuyết lừa anh ta là sự thật. Tần Nguyễn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Hoắc Vân Tiêu buông đôi tay đang ôm lấy cô, Tần Nguyễn thừa cơ thoát khỏi vòng tay của anh, đứng dậy xuống đất.
Tam gia ngồi ở trên giường nhìn theo bóng lưng chạy trối chết của cô, mà trong mắt hiện lên một nụ cười nhẹ. Anh nhẹ giọng nói với Tần Nguyễn: “Em xuống nhà ăn sáng trước đi, anh qua phòng làm việc.”
“Em biết rồi.” Tần Nguyễn ngoan ngoãn gật đầu.
Cô không kịp thu lại vẻ kinh ngạc trong đáy mắt của mình. Hai mắt Kiều Hi sáng lên: “Nghe giọng cậu thì có vẻ không muốn nuôi nó?”
Tần Muội liếc mắt nhìn Kiều Hi.
Anh ta có thể nghe ra tên này đang ngấp nghé Bóng Tuyết. Hoắc Vân Tiêu cọ cằm lên đỉnh đầu của Tần Nguyễn, anh ấm áp nói: “Yên tâma, rất nhanh thôi em sẽ không còn nhìn thấy người này nữa.”
Giọng của anh dịu dàng, nhưng bên trong đôi mắt u ám lại lóe lên tia sáng nguy hiểm.
“Hả?” Khóe miệng của Tam gia nhếch lên thành một nụ cười xấu xa, anh mang tâm tình vui vẻ rời đi.
Tần Nguyễn hơi rũ mắt xuống, hoàn hồn lại trước sắc đẹp của Tam gia.
Cô luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn. “Được rồi được rồi, làm gì mà nóng tính dữ vậy, nếu mày lại làm rách quần của tao nữa là tao phải cởi truồng đấy.”
“Không đến mức thế, nói thế nào thì nhà họ Hoắc cũng sẽ không keo kiệt đến mức không cho anh hai quần để mặc đâu.”
Tần Nguyễn cười lên tiếng, chậm rãi đi về phía hai người bọn họ. Tần Nguyễn dùng tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa mặt, thay một bộ quần áo thoải mái.
Còn Hoắc Vân Tiêu, trong lúc chờ cô chuẩn bị xong đã kịp thay một bộ vest được đặt may riêng.
Hôm nay, anh còn lần đầu tiên đeo một chiếc kính mắt gọng vàng. Khi cô lên tiếng, Kiều Hi vừa ngồi xuống lập tức theo phản xạ có điều kiện mà đứng lên.
Cậu ta quay người, thái độ rất khéo léo chào hỏi: “Chị dâu!”
Giọng rất lớn, cứ như học sinh tiểu học gặp thầy cô giáo vậy.
Hành động này của cậu ta dẫn tới ánh mắt nghi ngờ của Tần Muội.
Tần Nguyễn nhìn Kiều Hi từ trên xuống dưới: “Không phải ngày kia cậu mới được quay về à?”
Kiều Hi cũng cảm giác được thái độ của mình hình như hơi kỳ lạ quá mức.