Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 536: Chỉ cần một chút thôi là có thể dễ dàng khiến cho người ta sa vào



Gia tộc Nam Cung bị hủy diệt, thì sáu thế gia sẽ biến thành năm nhà.

Lúc này nhất định phải thay thế bằng một gia tộc dự bịk khác. Có trai đẹp trước mặt, cô chỉ lo thưởng thức chứ chẳng hề nghe thấy Hoắc Vân Tiêu đang nói cái gì.

Hoắc Vân Tiêu nhìn thấy rõ cô đang rơi vào trạng thái thất thần.
“Còn nếu như bọn họ vì muốn trèo lên trên mà không từ thủ đoạn, vậy cũng đừng trách nhà họ Hoắc ra tay ngăn cản. Chúng ta để cho nhà họ Phó đến thủ đô chỉ vì nếu cho họ mượn thân phận và địa vị hiện giờ, thì họ có thể đấu ngang hàng với năm thế gia khác.”

Trên mặt ông cụ Hoắc lộ vẻ nhẹ nhõm, ông cụ gật đầu liên tục.
“Vâng ạ.”

“Cháu cũng về đi.”
“Em vừa nhìn thấy anh mà còn tưởng là mình đang nằm mơ đấy.”

Tần Nguyễn không biết những lời này có ý nghĩa gì với một người đàn ông.
Anh đưa tay vuốt tóc Tần Nguyễn, động tác có vẻ thô lỗ, nhưng thật ra lại rất nhẹ.

“Vẫn còn ngái ngủ à?”
m thanh khàn khàn, trầm thấp gợi cảm.

Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào hình ảnh vừa tắm xong của người đàn ông cực phẩm trước mắt mà quên trả lời.
Tuy nhiều năm qua nhà họ Phó đã thống trị miền nam.

Nhưng nếu để bọn họ vào thủ đô thì có nghĩa là nhà họ Pchó sẽ lên một cấp độ cao hơn.
Đúng là cô có nhớ anh thật.

Tần Nguyễn chậm rãi buông Tam gia ra.
Hoắc Vân Tiêu gật đầu: “Vâng, đời trước của họ có qua lại với nhau, nhưng hiện nay hai nhà một năm cũng không liên lạc được mấy lần. Lần này nhà họ Phó vào thủ đô, chúng ta cũng có thể tìm hiểu rõ mối quan hệ của bọn họ luôn.”

Ông cụ Hoắc đặt tách trà trên tay xuống bàn và chậm rãi đứng dậy.
Cô dễ dàng với lấy chiếc điện thoại được cô đặt trên đó trước khi đi ngủ.

Tần Nguyễn lơ mơ mở mắt ra nhìn thời gian trên điện thoại.
Hôm nay đúng là ngủ thẳng cho tới khi mặt trời lên cao thật rồi.

Đôi lông mày thanh tú của Tần Nguyễn khẽ nhăn lại.
Hoắc Vân Tiêu mở mắt ra, đôi mắt đào hoa nhìn thật sâu vào Tần Nguyễn.

Đột nhiên, trên môi anh nở nụ cười vui vẻ, anh khẽ nói: “Cô bé, nghe nói lúc anh không có ở đây, có người bắt nạt em à?”
Hoắc Dịch Dung tỏ vẻ ghét bỏ.

Tính ra bây giờ anh ta là người duy nhất cô đơn trong nhà họ Hoắc.
Người khác muốn bắt nạt cô cũng phải nhìn xem cô có muốn hay không.

Đôi môi mỏng của Hoắc Vân Tiêu khẽ mở ra: “Nam Cung Sưởng.”
Ông cụ đi đến trước mặt Hoắc Vân Tiêu rồi hỏi, giọng trầm xuống: “Với năng lực khuấy đảo phía nam trong nhiều năm như vậy của nhà họ Phó, cháu xác định bọn họ đến thủ đô xong sẽ an phận thủ thường?”

Vẻ mặt của Hoắc Vân Tiêu bình tĩnh, giọng điệu không hề có chút gợn sóng nào: “Nếu nhà họ Phó có năng lực thì cứ việc trèo lên trên, chỉ cần bọn họ không làm việc bất chấp thủ đoạn thì nhà họ Hoắc sẽ không bao giờ chèn ép thực lực của họ.”
Cô ngước mắt lên và bắt gặp đôi mắt sâu hút hồn của người đàn ông trước mặt.

Ánh sáng trong mắt Hoắc Vân Tiêu giống như dã thú, khiến Tần Nguyễn cả kinh.
“Làm gì có.”

Tần Nguyễn không có cảm giác cô bị người ta bắt nạt.
Hoắc Nhị gia chưa đi được hai bước, đã nghe thấy tiếng của ông cụ Hoắc vang lên phía sau lưng.

Hoắc Dịch Dung mặt như quả mướp, chậm rãi xoay người lại.
Cô nuốt nước bọt và vô thức né tránh bàn tay của Tam gia trên đầu mình.

Tần Nguyễn chống hai tay xuống giường, cô ngồi dậy, nhẹ giọng nói: “Em còn chưa tỉnh ngủ hẳn, sao Tam gia về sớm vậy, không phải hai ngày nữa mới về ul?”
Người đàn ông này rất thích dùng giọng mũi hỏi cô, tiếng nói vừa mập mờ vừa gợi cảm.

Tần Nguyễn chớp mắt, chậm rãi vươn tay sờ mặt của anh.
Hoắc Vân Tiêu một tay nắm lấy phần đai lưng bên hông trên áo choàng tắm, tay kia lau tóc.

Đôi mắt thâm thúy của anh tập trung vào Tần Nguyễn đang mở to mắt nằm trên giường, ánh mắt cô hiện lên một chút kinh ngạc vì bất ngờ.
Tần Nguyễn đang định nói gì đó thì Tam gia lại nói một câu khiến cô ngậm miệng lại.

Bởi vì Hoắc Vân Tiêu nói sự thật.
Hoắc Dịch Dung ở ngay gần đấy thấy thế cũng vội vàng đuổi theo.

“Dịch Dung!”
Anh cả có vợ, em ba cũng đã có vợ, chỉ còn lại một mình anh ta.

Tần Nguyễn còn đang ngủ trên giường, bên tại truyền đến tiếng nước chảy ào ào.
Dáng vẻ ngoan ngoãn của cô lấy lòng Hoắc Vân Tiêu.

Tiếng cười gợi cảm của Tam gia vang lên bên tai Tần Nguyễn
Cô trở mình, không cẩn thận bị ép bụng nên lại cố gắng nghiêng người sang một bên.

Hai mắt còn chưa mở ra, cô đã đưa tay sờ soạng chiếc tủ đầu giường.
Ông cụ Hoắc quay người đi đến chỗ bàn đọc sách: “Cháu về đi, trong sắc mặt cháu không được khỏe, trở về nghỉ ngơi cho tốt, có rất nhiều chuyện không thể giải quyết được trong thời gian ngắn đâu, cứ chăm sóc cơ thể mình đi đã.”

“Vâng ạ.”
Khoảnh khắc quay lại, biểu cảm trên gương mặt của anh ta nhanh chóng thay đổi.

Hoắc Dịch Dụng cười ha ha, nhìn ông cụ Hoắc đứng trước bàn làm việc: “Ông nội ạ.”
Tần Nguyễn hiểu ngay, cô lắc đầu: “Không ạ, hắn suýt nữa làm anh hai em bị thương, nhưng em đánh gãy tay hắn rồi.”

Đối với cô mà nói, chuyện này không được tính là bắt nạt.
Tần Nguyễn thấy rõ, bên trong đôi mắt phong lưu đa tình ẩn giấu sự lạnh lùng hờ hững kia, hơi nổi lên ánh sáng biến hóa của cảm xúc.

Đôi môi mỏng hơi nhạt màu bên dưới sống mũi khẽ nhếch lên: “Anh đánh thức em à?”
Chiếc cằm của anh lơ đãng nâng lên, đôi môi mỏng khẽ nở nụ cười cực nhẹ, toàn thân anh tỏa ra hơi thở vui vẻ.

Hoắc Vân Tiêu bước từng bước đi bình tĩnh vững vàng đến bên giường.
Đi tới cửa, Hoắc Vân Tiêu nói với Hoắc Dịch Dung đi bên cạnh: “Anh hai, em về xem Nguyễn Nguyễn đã tỉnh dậy chưa, em đang định đưa cô ấy đến nhà Nam Cung một chuyến. Còn sản nghiệp của nhà họ thì anh hai bàn bạc qua một chút với bên nhà họ Tiêu nhé.”

“Anh biết em đang rất vội muốn trở về gặp em dâu mà, đi nhanh đi.”
Phát giác được ý đồ của cô, Hoắc Vân Tiêu nghiêng người về phía trước.

Tần Nguyễn thuận theo sức lực mà dựa vào đầu giường lần nữa.
Hoắc Dịch Dung gật đầu quay người rời đi

Nhìn thấy em ba đang đứng đợi ở ngoài cửa, mặt mũi anh ta tràn đầy bị thương.
Từ trên người anh tỏa ra một luồng hơi thở quyến rũ và lười biếng, anh đứng ở cửa phòng tắm, toàn thân lộ ra khí chất cao quý tự nhiên.

Vẻ gợi cảm và quyến rũ tột cùng từ trong xương của người đàn ông này có thể dễ dàng khiến người ta đổ gục chỉ với một ánh nhìn.
Hai người bọn họ ngủ cùng giường lâu rồi, mà đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Tam gia gợi cảm mê người như thế.

Hoắc Vân Tiêu không khỏi bật cười thành tiếng.
Hình ảnh Hoắc Vân Tiêu mặc áo choàng tắm, để lộ ra một vùng da trắng ngần đập vào mắt cô.

Trên người anh còn bốc lên hơi nóng ẩm ướt, trên tóc có những giọt nước rơi vào áo choàng tắm, cũng có giọt chưa nhỏ xuống mà đọng lại ở đuôi tóc.
Hoắc Dịch Dung khẽ mím môi.

Anh ta biết ông nội đã quyết định thì rất khó sửa đổi.
“Ông hiểu ý của cháu. Mấy trăm năm qua, bốn gia tộc lớn và sáu thế gia, có nhà nào mà không gặp một lần biến động, không vì thủ đoạn cạnh tranh xấu xí của mình mà gây phẫn nộ cho dư luận.

Ông già rồi, không hy vọng lại nhìn thấy những gia tộc trăm năm này bị hủy diệt. Tiêu Tiêu à, cháu là người cầm quyền của nhà họ Hoắc thì phải có thủ đoạn. Nhà họ Phó có dã tâm, hy vọng lần này cháu có thể kiểm soát tốt nhà họ Phó. Khi một gia tộc lớn sụp đổ thì sẽ liên lụy đến vô số người, người khổ vẫn chỉ là đám người bên dưới mà thôi.”
Cho nên bọn họ sẽ không từ chối, thậm chí còn vô cùng vui lòng đến đây.

Ông cụ Hoắc atrầm ngâm một lúc: “Hình như nhà họ Cố thế gia có chút quan hệ với nhà họ Phó ở phía nam?”
Hoắc Vân Tiêu ngồi ở mép giường, lau khô tóc rồi ném khăn tắm sang một bên.

Anh xoay người, vươn tay ôm lấy Tần Nguyễn đang dựa vào đầu giường.
“Tam gia, em đói.”

Có lẽ phát giác được cảm xúc của anh biến hóa, nên Tần Nguyễn nhẹ nhàng lên tiếng.
Đã mười giờ sáng.

Đôi mắt cô hơi mở to.
“Anh về rồi à.” Tần Nguyễn phản ứng lại.

Cô còn tưởng mình đang nằm mơ cơ.
Hoắc Dịch Dung ngẫm nghĩ, cũng không phản bác: “Nói cũng phải, nhà Nam Cung bị diệt, chắc trong lòng ông cũng không dễ chịu gì.”

Hai anh em theo nhau đi xuống lầu.
Tần Nguyễn nheo mắt nhìn người đàn ông trước mặt, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hẳn.

Khi người đàn ông trước mặt nhìn xuống cô, hàng mi dài của anh lộ rõ.
Anh ta chua xót nói: “Em ba à, em ác thật đấy, chẳng biết cầu xin giúp anh gì cả.”

Hoắc Vân Tiêu liếc anh ta: “Ông nội đang khó chịu, lúc này mà em cầu xin thay cho anh sẽ chỉ làm anh bị tăng thêm hình phạt thôi.”
Anh cúi người đến gần đôi mắt đang thất thần của Tần Nguyễn.

“Cô bé, em đang nhìn cái gì đấy? Hửm?”
Hoắc Dịch Dung vội vàng giơ tay lên, đảm bảo: “Tuyệt đối sẽ không có lần sau đâu ạ. Ông nội, xin ông hãy tin tưởng cháu, lần này là cháu bị tộc Pháp sư bỏ thuốc nên đầu óc có hơi không tỉnh táo ạ.”

Ông cụ Hoắc lắc đầu: “Không thương lượng gì hết, sau khi giải quyết xong chuyện của nhà Nam Cung, cháu đến khu hình phạt một ngày.”
Tiếng nước ào ào vừa mới đánh thức cô, lúc này đã biến mất.

Có tiếng bước chân vang lên trong phòng. Tần Nguyễn hơi ngẩng đầu lên nhìn nơi phát ra âm thanh.
Hốc mắt của anh hơi sâu, đôi mắt đào hoa lười biếng kia nhìn chăm chú vào cô.

Có một tia sáng phức tạp trong mắt đối phương mà cô không thể nhìn thấu, trong lòng Tần Nguyễn bỗng cảm thấy nguy hiểm không thể giải thích được.
Trên mặt ông cụ Hoắc lộ vẻ mệt mỏi, ông phất phất tay với đứa cháu trai cưng.

Hoắc Vân Tiêu khẽ vuốt cằm, quay người rời đi.
Chỉ trong chớp mắt, sự nôn nóng trong thể xác và tinh thần của anh dần biến mất.

Vừa rồi không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cần nghĩ đến chuyện lúc anh không ở thủ đô có người nhớ thương Tần Nguyễn, là trong lòng anh lại có một ngọn lửa vô danh không thể phát tiết ra được.
Khóe môi của Hoắc Vân Tiêu hơi cong lên: “Vậy cũng được ạ, cháu sẽ sắp xếp người đưa ông đến chỗ chú hai.”

Ông nội không ở thủ đô, cũng đỡ phải nhìn thấy những chuyện đáng buồn kia.
Một Tần Nguyễn quá ngoan quá hiểu chuyện như thế này khiến Hoắc Vân Tiêu không biết nên nói cái gì nữa.

Anh còn chuẩn bị để an ủi Tần Nguyễn, nhưng nhìn thái độ này của cô thì ngay cả an ủi cũng không cần dùng tới.
Ấm áp, xúc cảm cũng không tệ lắm, rất trơn.

Còn đẹp hơn da của phụ nữ.
Anh ta chỉ có thể nặng nề gật đầu: “Cháu biết rồi ạ, ông nội.”

“Lần này chỉ là cảnh cáo, nhớ lấy, sau này đừng có hành động bốc đồng như vậy nữa.”
Cơ thể cô chạm vào tay của Tam gia đặt ở bên hông cô, anh sợ cô đụng phải nên lấy tay đỡ.

Hành động ấm áp ấy khiến trái tim Tần Nguyễn trở nên mềm mại.
Hoắc Vân Tiêu đứng lên, thái độ kính cẩn nghe theo: “Cháu biết rồi thưa ông nội.”

Ông cụ Hoắc thở dài: “Gần đây ông càng ngày càng mệt mỏi, chuẩn bị đi đến chỗ chú hai của cháu đây. Chờ khi nào con bé Nguyễn sắp sinh, ông sẽ trở lại.”
Cô vô thức dùng tay che bụng mình.

Hoắc Vân Tiêu rũ mắt xuống, nhìn thấy động tác vội vàng của cô.
Anh ghé sát vào lỗ tai cô, thấp giọng hỏi: “Em không muốn được nhìn thấy anh sớm à?”

Tần Nguyễn không kháng cự cái ôm này, thậm chí phản xạ cơ thể của cô còn nhanh hơn não mà vô thức ôm lại anh.
Ông cụ Hoắc rũ mắt nhìn xuống hai bàn tay của anh ta.

“Cuối cùng cháu vẫn phạm giới.”
Hoắc Vân Tiêu cúi đầu, dịu dàng đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu của Tần Nguyễn.

Tiếng nói nhẹ nhàng của anh chậm rãi vang lên: “Lần này là anh không tốt, không ở bên cạnh để em bị người ta bắt nạt, sẽ không có lần sau nữa đâu.”