“Ông nội có nhà không?” Giọng anh rất ôn hòa.
Người hầu nhận áo khoác trong tay anh rồi cúi đầu trả lời: c“Ông cụ biết Nhị gia cùng Tam gia trở về nên đang chờ ở trong phòng làm việc ạ.” Hoắc Vân Tiêu rũ mắt xuống, che đi tia sáng nguy hiểm nơi đáy mắt: “Nếu tộc Pháp sư kiên quyết cấu kết với nhà Nam Cung, thì cháu không có khả năng để kệ bọn họ được.”
“Ông sẽ đích thân tìm bọn họ để bàn về vấn đề này, để bọn họ từ bỏ nhà Nam Cung.” Mấy tháng nay, ông cụ biết Hoắc Vân Tiêu thường xuyên tiếp xúc với người của các gia tộc.
Hoắc Vân Tiêu đứng sau, chuẩn bị đầy nhà họ Lục lên vị trí lãnh đạo, cho người nhà họ Lăng vào Nội các. Ông cụ Hoắc mím chặt môi, giọng điệu hơi nặng: “Cháu không quan tâm đến hiệp ước trăm năm giữa nhà họ Hoắc và tộc Pháp sư sao?”
“Ông nội, tại sao nhà họ Hoắc lại ký hiệp ước trăm năm với bọn họ?” Hoắc Vân Tiêu dùng chất giọng trầm thấp chậm rãi nói những lời này.
Trong giọng nói của anh có một sự kỳ lạ khó tả, rõ ràng khiến người ta ý thức được nguy hiểm. Ông cụ hít sâu một hơi, nghênh đón đôi mắt thâm thúy của cháu trai: “Tiêu Tiêu, cháu đừng hỏi nữa.”
Hoắc Vân Tiêu rũ mắt xuống, nhìn bàn tay ông nội vì run run nên làm vài giọt nước tràn ra khỏi tách trà. Lần này nhà Nam Cung khó thoát khỏi tai kiếp cũng là bởi vì bọn họ dám có ý định làm hại Tần Nguyễn và hai đứa bé trong bụng cô.
Một lúc lâu sau, ông cụ Hoặc ngước mắt lên nhìn thẳng vào đôi mắt trầm tĩnh của Hoắc Vân Tiêu. “Cộc cộc.”
Tiếng gõ cửa vang lên lần nữa. Đột nhiên, khóe môi gợi cảm của anh hơi cong lên: “Ông nội, ông không nói thì cháu cũng đoán được đại khái.”
Hai mắt ông cụ nhắm lại, vẫn không nói một lời. Trên lầu.
Ông cụ Hoắc cả đêm chưa ngủ. Trên môi Hoắc Vân Tiêu nở một nụ cười ôn hòa, đôi mắt đào hoa đa tình khép hờ, toàn thân lộ ra vẻ lười biếng mà lóa mắt.
Anh đi đến chỗ ông cụ Hoắc chỉ định rồi ngồi xuống, mỗi cử động đều mang theo sự tao nhã. Với cái tính cách thích sự ổn định trước đây của thằng bé này, thì chỉ cần các gia tộc lớn và thế gia không xung đột chính diện thì nó đều nhắm một con mắt, mở một con mắt.
Có rất nhiều chuyện nó đều ném cho Dịch Dung, còn mình thì sống yên tĩnh. Hoắc Dịch Dung ném áo khoác cho người hầu rồi bước nhanh đuổi theo.
Trước khi lên lầu anh ta vẫn không quên dặn dò Hoắc Khương và Hoắc Xuyên: “Hai người về nghỉ trước đi, có chuyện gì sẽ thông báo cho hai người sau!” Người cháu trai này của ông cụ có một trái tim lạnh lùng.
Bây giờ nó có người cần để ý rồi nên trái tim lạnh lùng không chỉ trở nên mềm mại, mà thủ đoạn cũng càng thêm tàn nhẫn hơn. “Vâng, Nhị gia.”
Hoắc Khương cùng Hoắc Xuyên đưa Hoắc Chi sắc mặt tái nhợt nằm trên cáng cứu thương đi. Anh không đành lòng để ông nội khó xử, mấy năm gần đây cơ thể của ông trông có vẻ khỏe mạnh đấy, nhưng dù sao cũng lớn tuổi rồi nên sức khỏe cũng không còn tốt như trước.
“Tiêu Tiêu, phải làm thế nào cháu mới có thể tha cho tộc Pháp sư?” Hoắc Vân Tiêu: “Thời gian nhà họ Hoắc ký hiệp ước với tốc Pháp sư là ở 29 năm trước. Khi đó cháu còn chưa ra đời, vẫn còn đang ở trong bụng mẹ, và sang năm thứ hai của hiệp ước, cháu mới ra đời. Như thế, cháu có thể nghi ngờ một cách hợp lý rằng, chuyện nhà họ Hoắc ký kết hiệp ước với tốc Pháp sư là bởi vì cháu?”
Ánh mắt của ông cụ Hoắc khẽ run lên, bàn tay đang cầm chén trà cũng run rẩy. Giọng của anh rất kiên định.
Anh chắc chắn phải diệt trừ gia tộc Nam Cung. Thái độ nhượng bộ đến mức này của ông cụ Hoắc đúng là khiến cho người ta cảm thấy kỳ lạ.
Hoắc Vân Tiêu ngước mắt, bên trong ánh mắt toát ra vẻ không đồng tình: “Ông nội, ông đã từng dạy cháu rằng, lúc cần quyết đoán mà không quyết đoán thì sẽ phải chịu cảnh hỗn loạn, nuôi hổ tất gây ra họa lớn.” Ông cụ dùng giọng điệu tha thiết nói với Hoắc Vân Tiêu: “Tiêu Tiêu à, nếu có thể tha thì hãy tha cho họ, bây giờ còn chưa phải lúc giải quyết bọn họ.”
Hoắc Vân Tiêu hơi nhíu mày: “Ý của ông là, sau này thì có thể?” Tất cả những chuyện này đều là để trải đường.
Về phần trải đường cho ai thì trong lòng ông cụ Hoặc cũng biết rõ. Ông cụ ngồi trên chiếc ghế mây trong phòng làm việc, trong tay cầm một tách trà nóng.
“Cộc cộc.” Trong bụng Tần Nguyễn có hai đứa bé.
Ba người bọn họ bây giờ đã thành điểm yếu của Hoắc Vân Tiêu. Đôi mắt tinh nhanh của ông cụ thoáng toát ra sự thương cảm.
Thứ nên tới cuối cùng vẫn phải tới. Hoắc Vân Tiêu và Hoắc Dịch Dung nghe thấy ông cụ Hoắc đáp lời thì mới đẩy cửa đi vào.
“Ông nội.” “Tiêu Tiêu, chuyện nhà Nam Cung cấu kết với tốc Pháp sư, nếu có thể thì cháu đừng động vào tộc Pháp sư nhé.”
“Nếu bọn họ sáng mắt, tất nhiên sẽ bỏ cuộc giữa chừng. Nhưng nếu như họ u mê không chịu tỉnh ngộ, thì ông nội à, cháu không thể buông tha cho bọn họ được.” Hai người bước vào bên trong phòng làm việc và chào ông cụ Hoắc.
Ông cụ chỉ vào chiếc ghế sô pha phía đối diện: “Ngồi đi, hai đứa ăn gì chưa?” “Chúng cháu ăn rồi ạ.”
Giọng nói của Hoắc Vân Tiêu rất trầm thấp. Quyết không đề cập tới hiệp ước trăm năm đã ký với tốc Pháp sư vào thời điểm gần 30 năm trước.
Hoắc Vân Tiêu khẽ cau mày, những ngón tay mảnh khảnh đẹp đẽ của anh gõ lên đầu gối. Nước trà loang dần trên bộ quần áo may bằng vải mềm của ông nội.
Ánh mắt của Hoắc Vân Tiêu hơi tối xuống, anh nhẹ nhàng nói: “Được, vậy cháu sẽ không hỏi nữa.” Lúc này, Hoắc Tam gia giống như một vị công tử nho nhã lịch thiệp.
Không hề giống như một tên đao phủ sắp giơ lưỡi đao lên xóa sổ một gia tộc. Ông cụ quay đầu: “Vào đi.”
Cửa phòng khép hờ, chỉ cần đẩy nhẹ là mở ra được. Hoắc Vân Tiêu nhìn thẳng vào vẻ mặt uy nghiêm của ông nội, đôi mắt anh sâu thẳm giống như vực sâu không đáy.
Ông cụ Hoắc lắc đầu, ánh mắt khôn ngoan rất kiên định. “Chưa tới thời điểm.”
Ông cụ Hoặc trả lời lập lờ nước đôi. Cho dù đã cố hết ức áp chế, nhưng anh vẫn không thể hoàn toàn che giấu được sát khí trong lời nói.
Ông cụ Hoắc thở dài một tiếng: “Ngồi xuống nói chuyện đã, đừng vội.” Anh không thể hiểu nổi, tại sao ông nội của anh, người luôn nổi tiếng với những thủ đoạn cứng rắn tàn nhẫn, lại khoan dung với tốc Pháp sư đến vậy.
Cho dù năm xưa thật sự là bởi vì anh nên nhà họ Hoắc mới ký hiệp ước với tốc Pháp sư. Hoắc Vân Tiêu đứng hiên ngang tại chỗ không nhúc nhích.
Đôi mắt đào hoa hẹp dài của anh rực rỡ như ánh sao, nơi đáy mắt có chút ấm áp, lại có một chút lạnh lẽo xa cách. Nhưng với những gì tộc Pháp sư đang làm hiện giờ, thì bọn họ đã giẫm lên giới hạn cuối cùng của nhà họ Hoắc từ lâu.
Ông cụ Hoắc cười ôn hòa. Thấy ông nội nhìn chằm chằm vào em ba, Hoắc Dịch Dung ước gì ông đặt toàn bộ sự chú ý vào em ấy, vì vậy anh ta ngồi cách xa em ba ra.
Ông cụ Hoắc nhấp một ngụm trà nóng, ông cụ cất giọng khàn khàn, hỏi: “Tiêu Tiêu, sau khoảng thời gian đi đường, cháu có thay đổi ý định của bản thân không?” Ở khoảnh khắc bọn họ dám có ý đồ với Tần Nguyễn và hai đứa trẻ, chính thức ra tay với nhà họ Hoắc, thì họ đã không còn đất sống ở thủ đô nữa rồi.
Ông cụ Hoắc rũ mắt xuống, trong lòng thở dài. Nụ cười trên môi Hoắc Vân Tiểu sâu hơn, ánh mắt anh trầm tĩnh như nước.
“Ông nội, cháu không ạ.” Thật khó để đoán ý ông cụ là gì.
Nhưng nghe có vẻ không giống như là sẽ tha cho tộc Pháp sư.