Trong giọng nói của anh ta có sự hoài niệm:1 “Cậu còn chưa nhìn thấy Tiểu Ngũ ra tay đấy, nếu cô ấy thực sự tức giận thì cả đời này cậu sẽ không thể quên được ánh mắt c2ủa cô ấy đâu.” Tô Vọng chỉ vào cô gái ở giữa tấm ảnh: “Cô này là Niếp Niếp, là cháu gái của bà cụ vừa rồi. Cô ta đúng là sinh viên đại học, mặc dù chỉ vào được một trường đại học hạng bét, nhưng tóm lại là vẫn có đường ra tốt hơn so với những người khác ở đây.”
Kiều Hi gật đầu, thầm nghĩ như thế cũng rất tốt. Nghe hiểu không có nghĩa là cậu ta có thể cảm động lây.
Tô Vọng lấy điện thoại ra rồi ngoắc tay với cậu ta: “Cậu qua đây, tôi cho cậu xem thứ này.” Nhưng ngay sau đó, Tô Vọng chuyển giọng: “Đáng tiếc, cô ta đã đã bị thế giới phồn hoa bên ngoài mê hoặc. Một năm đã qua, cô ta càng ngày càng thích hưởng lạc, tôi còn nhận được tin tức nói là học kỳ vừa rồi cô ta đã bị nhà trường cho thôi học.”
“Bà nội là người thân duy nhất của Niếp Niếp, mấy năm gần đây bà cụ vì tiền học phí và tiền sinh hoạt của cô ta mà làm việc cả ngày lẫn đêm. Đi rửa bát ở quán cơm nhỏ, làm thuê làm mướn giúp người ta, vì bà cụ đã lớn tuổi rồi nên rất nhiều người cũng không muốn thuê, cho nên hiện giờ bà cụ không kiểm được tiền, thường xuyên phải đi nhặt đồng nát.” Kiều Hi đi qua, nhìn thấy anh ta đang đọc tin trên WeChat.
Rất nhanh, Kiều Hi nhìn thấy một cái tên là Phồn Hoa Nhược Mộng, mới đăng dòng trạng thái lên WeChat khoảng một tiếng trước. Tần Nguyễn đang ngủ mê man thì nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh kích thích màng nhĩ.
m thanh giống như tiếng gầm rú của các tuabin khi máy bay hạ cánh. “A?”
Kiều Hi cụp mắt xuống liếc nhìn dòng trạng thái trên WeChat do cô gái tên Niếp Niếp đăng tải. Khi cậu ta bước đi, những gì cậu ta đã nhìn thấy và nghe thấy ở khu tây bao ngày qua hiện lên trong đầu cậu ta.
Kiều Hi đi đến trước mặt ám vệ nhà họ Hoắc, cùng đám thuộc hạ của gia tộc Doyle do cha mẹ cậu ta cử đi theo cậu ta về nước. Kiều Hi quay đầu, nhíu mày nhìn ba người: “Có chuyện gì vậy?”
“Cậu được giải phóng rồi.” Kiều Hi nghe hiểu, trên gương mặt đẹp trai lộ ra vẻ mặt phức tạp.
Từ khi sinh ra đến giờ, cậu ta chưa bao giờ tiếp xúc với kiểu một quần thể như vậy. “Tiểu Hi Hi, cậu nhìn kìa.”
Kiều Hi quay đầu lại, thấy ám vệ nhà hộ Hoắc và thuộc hạ của gia tộc Doyle đang đứng thành hai hàng chờ cậu ta. Kiều Hi nuốt nước bọt một cái, trên mặt lộ ra biểu cảm cạn lời.
Cậu ta muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Chỉ nói không thì chẳng để làm gì.
Tô Vọng tiếp tục: “Tần Tiểu Ngũ từ nhỏ đã không lớn lên cùng cha mẹ, 18 năm đầu đời cô ấy là trẻ mồ côi. Tôi cũng vậy, Lý Tử Lan cũng thế, trong bốn người chúng tôi chỉ có Thẩm Nhiên may mắn hơn một chút, được làm bạn với mẹ trong những năm đầu.” ...
Chín giờ sáng. Tô Vọng thả hai tay xuống ghế dài, trên mặt mang theo nụ cười rất nhẹ: “Sao thế? Không nỡ rời đi à?”
Kiều Hi lắc đầu: “Không phải, chỉ là hơi quá đột ngột thôi.” Kiều Hi tiến từng bước về phía trước.
Mỗi bước đi của cậu ta đều vô cùng nặng nề. Lần này sự chú ý của cậu ta đặt vào nội dung của dòng trạng thái.
[Tuổi trẻ là để tận hưởng, phóng túng, chị em vui vẻ bên nhau!] Kiều Hi hỏi: “Sao các người lại tới đây?”
Ám vệ nhà họ Hoắc cung kính nói: “Ông cụ phái chúng tôi tới đón thiếu gia về nhà.” Tất nhiên Kiều Hi biết cậu ta và người ở khu tây sống ở hai thế giới khác nhau.
Những gì mà cậu ta được nhìn thấy và nghe thấy ở đây đã khiêu chiến nhận thức hai mươi năm qua của cậu ta. “Những loại người làm lãng phí duyên phận với cha mẹ giống như mấy người vừa rồi, xong lại còn oán hận người nhà không cho họ được một cuộc sống hơn người khác. Bọn họ làm sao biết được, gia đình mà họ có là mong muốn không thể đạt được của nhiều người.”
Thẩm Nhiên nhìn ra phía xa, ánh mắt hơi trầm xuống. Anh ta cất điện thoại và nhìn Kiều Hi.
“Đây là nhóm người mà cậu chưa từng tiếp xúc. Cậu sẽ không có cách nào tưởng tượng ra được, loại người giống như hai tên tóc đỏ vừa nãy và Niếp Niếp, ở khu tây này có rất nhiều.” “Đi nhanh đi.”
Thẩm Nhiên ghét bỏ đẩy Kiều Hi về phía trước Nhưng sao nghe Tô Vọng và Thẩm Nhiên nói lại có cảm giác chia xa thế nhỉ.
Lý Tử Lan cũng đi tới, cô ta chỉ về phía lối vào của công viên cho Kiều Hi. Đó là hình ảnh trong một hộp đêm, có bốn, năm cô gái chụp cùng nhau.
Cô gái ở giữa vô cùng lóa mắt, trang điểm xinh đẹp, trông rất tươi tắn. Nhóm người nhanh chóng cúi đầu.
“Thiếu gia Kiều Hi!” “Ánh mắt ấy còn hung ác hơn cả sói, chiếu thẳng vào trái tim cậu, khi cậu chưa bắt đầu đánh nhau với 7cô ấy thì trong lòng đã muốn bỏ cuộc rồi, chẳng khác nào chơi liều, tìm đường sống trong chỗ chết cả.”
“Lúc trước, c7ô ấy vì bọn tôi mà đối đầu với một thế lực ở khu tây, khi đó đúng là thảm, thảm đến mức toàn thân Tiểu Ngũ từ trên xuống dướ2i không có một chỗ nào lành lặn. Cô ấy hung ác nhưng cũng đầy nghĩa khí, thời điểm đó các thiếu niên đều vô cùng sùng bái cô0 ấy, cũng muốn đi theo chúng tôi.” “Đi thôi, đến lúc trả tự do cho cậu rồi.”
Lý Tử Lan đẩy Kiều Hi ra khỏi bàn tay của Thẩm Nhiên. Tô Vọng cũng không nhớ rõ lắm.
Anh ta nhìn thẳng vào ánh mắt phức tạp của Kiều Hi: “Nhưng đừng thấy Tiểu Ngũ hung tàn như thế nhưng trái tim của cô ấy vẫn rất lương thiện, từ trước đến nay cô ấy trợ giúp người khác chưa bao giờ cho trực tiếp. Giống như người cha không thể trả nối tiền cơm vừa rồi ở quán ăn, nếu là Tần Tiếu Ngũ, cô ấy cũng sẽ dùng cách gần giống như tôi, hoặc là còn cao hơn một bậc. Không có ai là người tốt cả, đừng nghĩ mình là chúa cứu thế trước khi làm việc thiện, vì nếu cậu giúp một người ở khu tây này, thì sẽ có vô số người tham lam xông tới.” Cậu ta đi đến trước mặt Kiều Hi, đưa tay nắm lấy bả vai của Kiều Hi.
“Cha mẹ cậu vẫn còn khỏe mạnh, cuộc sống thì phú quý an nhàn, thoải mái tự do. Lần này trở về đừng để bị Tần Tiểu Ngũ ném trở lại đây nữa. Cậu cũng nhìn thấy rồi đấy, cuộc sống khó khăn khổ sở ở khu tây không thích hợp với cậu, cậu cùng nơi này là người của hai thế giới, vì vậy hãy biết trân trọng đi.” Cậu ta nghĩ đến số tiền mà vừa rồi bà cụ chuyển cho cô gái, trong lòng lập tức có cảm giác không thể giải thích được, giống như có một cơn tức giận không kiềm chế được bùng lên.
Một bà cụ 60, 70 tuổi còn phải chu cấp tiền cho cháu gái đi học. Bà ấy nghĩ rằng cháu gái có thể có được một tương lai tốt hơn, nhưng lại không hề biết rằng cháu gái của mình đã sớm bị thế giới hào nhoáng bên ngoài che mờ hai mắt.
Tô Vọng chạm vào một tấm hình của Niếp Niếp, anh ta cười châm chọc: “Đa số các bậc cha mẹ đều dành cả cuộc đời chăm lo cho con cái, nhưng con cái lại thể hiện những mặt tồi tệ nhất của chúng với những người thân yêu nhất của mình. Nhưng chính chúng ở bên ngoài lại ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, thoải mái hưởng thụ cuộc sống, ăn ở đều dựa vào mồ hôi nước mắt và xương máu của người thân.” Một lúc sau âm thanh đó biến mất.
Tần Nguyễn trở mình ngủ tiếp, cũng không để ý nhiều.