Nhưng Tô Vọng lại như không nghe thấy. “Cảm, cảm ơn cháu.”
Bà cụ lùi ra phía sau hai bước, khom người nói cảm ơn với cậu thanh niên ngồi trong quầy thu ngân. “Bà ơi, cháu nhận được tiền rồi, tuần sau bà đừng quên lại gửi tiền cho cháu nhé, không là cháu phải nhịn đói đấy ạ.”
Giọng của cô gái nghe khá ngoan ngoãn và ngọt ngào. Tô Vọng cầm lại tiền thừa, chẳng buồn nhìn mà nhét luôn vào trong túi.
Anh ta hất cằm với Thẩm Nhiên, Lý Tử Lan và Kiều Hi: “Đi!” “Năm đó Tần Tiểu Ngũ ở khu tây này còn hoang dã hơn Lý Tử Lan nhiều, cô ấy mở miệng ra là bố đây, ông đây đưa mày đi bay, cô ấy đã chiêu mộ được rất nhiều thanh niên cùng tuổi thành lập một nhóm. Dù Tần Nguyễn là phụ nữ, nhưng vẫn có không ít người đi theo cô ấy, cậu có biết tại sao không?”
Kiều Hi lắc đầu. Kiều Hi đứng dậy, nhìn người đàn ông trung niên đứng trước bàn, trên mặt lộ ra vẻ do dự.
Lý Tử Lan kéo cậu ta đi: “Nhìn cái gì vậy, đi thôi!” “Tôi không cần tiền.”
“Làm sao?” Tô Vọng trợn mắt: “Chú vẫn còn chê ít à?!” “Bà ơi, bà đừng khách sáo ạ.”
Cậu ta đang muốn đi ra đỡ bà cụ dậy thì ba người Tô Vọng, Thẩm Nhiên và Lý Tử Lan đi tới. Cậu thanh niên ngồi trong quầy thu nhân đứng lên, dùng hai tay nhận đống tiền lẻ này.
Cậu ta rất có kiên nhẫn đếm hết số tiền lẻ. “Được rồi, đừng nhìn nữa.”
Thẩm Nhiên ôm vai Kiều Hi, đi về phía trước. Cậu thanh niên trẻ dùng điện thoại di động của mình chuyển tiền cho cô gái tên Niếp Niếp.
Làm xong cậu ta còn đưa cho bà cụ nhìn: “Bà à, cháu đã chuyển tiền cho Niếp Niếp rồi đấy.” Thấy gói tiền trong cái túi màu xanh có một đống tiền lẻ cả xanh cả đỏ, 1 tệ, 5 tệ, 10 tệ, còn có cả tờ 5 hào và tiền xu.
Bên trong không có tờ 100 tệ nguyên nào cả. Anh ta giật điện thoại di động khỏi tay đối phương.
“Bẩn!”. An1h ta ung dung đi tới, đặt mông ngồi xuống ghế.
Người đàn ông trung niên cúi đầu nhìn thấy chiếc điện thoại rơi bên ch2ân mình thì kinh ngạc một lúc. Niềm vui đó phát ra từ nội tâm.
Kiều Hi nghe ra được sự tự hào và hãnh diện trong lời nói của bà cụ. “Niếp Niếp gửi tin nhắn thoại, bà nghe đi ạ.”
Cậu thanh niên trẻ tuổi ẩn mở tin nhắn thoại rồi tiến lại gần bà cụ. Làm sao mà tên này lại có thể bắt nạt người ta như thế chứ?
Cậu ta còn chưa kịp bày tỏ sự tức giận thì Tô Vọng đã lấy từ trong túi ra vài tờ tiền màu đỏ, nhét vào tay người đàn ông trung niên kia. Kiều Hi đút tay vào túi và uể oải dựa vào quầy thu ngân.
Nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người, cậu ta thản nhiên liếc nhìn bà cụ. Câu “bố đây”, với “ông đưa chúng mày đi bay” của Tô Vọng đã làm cậu ta choáng váng.
Nhìn chị đâu khí chất tao nhã, tính tình lạnh lùng, không giống một người có tính cách hoang dã. Tô Vọng mở nắp đồ uống và uống hết nửa chai.
Anh ta trầm tư, trong mắt có sự hoài niệm. Bà cụ cách Kiều Hi mấy bước chân cười gật đầu: “Đúng vậy, 600 tệ, Niếp Niếp đang học ở trường đại học, mỗi thứ bảy đều cần đóng 100 tệ tiền phí sinh hoạt, con bé cũng đã rất tiết kiệm rồi.”
Bà cụ lấy từ trong túi ra một cái túi vải cũ màu xanh, mở gói tiền trong đó ra. Trong siêu thị có một cậu thanh niên trẻ tuổi ngồi sau quầy thu ngân, đứng ở phía ngoài là một bà cụ.
Đi đến trước siêu thị, Lý Tử Lan hỏi Kiều Hi: “Cậu có muốn mua cái gì không?” “Được được, tháng sau bà nội sẽ lại gửi tiền cho Niếp Niếp. Nếu Niếp Niếp không đủ tiền thì nhớ nói cho bà nội biết.”
Lúc bà cụ nói chuyện, cậu thanh niên trẻ kia đè vào nút thu âm, sau đó gửi giọng nói đi. Cậu ta nghĩ thầm, cô gái tên Niếp Niếp kia hẳn là một đứa trẻ rất siêng năng, dựa vào bản lĩnh của mình đi học, đi ra khỏi khu Tây.
Muốn thoát khỏi khu tây này thì chỉ có đi học mới có thể hoàn toàn đi ra ngoài, rời xa cái khu tây không nhìn thấy tương lai này. Tô Vọng, Lý Tử Lan và Thẩm Nhiên đi đến kệ hàng, lựa chọn đồ mà mình muốn mua.
Kiều Hi đứng chờ một mình ở quầy thu ngân. Bà cụ cười hai mắt nheo lại.
Khi nhắc đến cháu gái của mình, bà cụ cười híp cả mắt đến mức không nhìn thấy hai mắt ở đâu. Kiều Hi không hiểu tại sao chủ đề lại chuyển sang chị dâu của mình.
Nhưng phải công nhận rằng, cậu ta cảm thấy rất tò mò về cuộc sống của Tần Nguyễn ở khu tây. “Không.”
Kiều Hi lắc đầu, tâm trạng của cậu vẫn còn hơi khó chịu. “Hai chúng ta thanh toán xong, chú nhặt được điện thoại của tôi, nhưng đừng hy vọng tôi sẽ trả cho chú giá trị tương đương nhé, cầm tiền rồi đi nhanh đi!”
Người đàn ông trung niên cúi đầu nhìn mấy tờ tiền giấy trong tay mình, mắt ông ta mở to, vội vàng trả lại tiền. Bọn họ lục tục đi tới, thoắt cái đã chen vào giữa, khiến bà cụ phải đứng thẳng lên.
“Tính tiền.” Tô Vọng tỏ ra ghét bỏ, rút tờ giấy ăn trên bàn lau vết bẩn trên điện thoại.
Cảnh tượng này khiến Kiều Hi tức giận. Ông ta nói tiếng phổ thông còn không chuẩn bằng Kiều Hi0.
Tô Vọng nhìn thấy điện thoại của mình nằm trong bàn tay bẩn thỉu đầy vết thương nứt ra của người đàn ông trung niên thì nhướng mày. Bốn người đi vào công viên bị bỏ hoang.
Tô Vọng ngồi trên chiếc ghế dài, anh ta ngửa đầu nhìn Kiều Hi. Tô Vọng đi ở phía trước, không quay đầu lại mà nói: “Đến nơi rồi cậu sẽ biết.”
Nhóm bốn người đến một siêu thị nhỏ. Kiều Hi thấy rõ, cậu ta cũng chỉ đếm lướt qua thôi rồi bảo với bà cụ: “Vừa đúng 600 tệ, để cháu chuyển khoản cho cháu gái của bà.”
“À được, Niếp Niếp có số tiền này sẽ không phải nhịn đói.” Ba người mỗi người cầm một chai nước uống.
Tính tiền xong, Kiều Hi liền theo ba người họ rời khỏi siêu thị. Người đàn ông trung niên luống cuống đứng trước mặt ông chủ quán ăn, trong tay đang nắm chặt mấy tờ tiền 100 tệ màu đỏ.
Ông chủ quán ăn ở đối diện la hét bảo ông ta trả tiền, nhưng cũng không giơ tay ra cướp luôn. “Được được, cảm ơn, cảm ơn cháu...”
Chuông tin nhắn WeChat vang lên. “Cậu bé, đây là điện thoại của cậu vừa bị rơi.”
Khẩu âm nói c2huyện của đối phương khá lạ, nghe không giống người ở thủ đô. Khóe môi Tô Vọng khẽ cong lên, anh ta nói với Kiều Hi: “Tần Tiểu Ngũ, cũng chính là chị dâu của cậu. Năm đó cô ấy sống ở khu tây nhưng không hề... thục nữ như bây giờ.”
Nghĩ mãi, Tô Vọng mới rặn ra được cái từ thục nữ này. “Bà ơi, lần này vẫn gửi 600 tệ à?”
Cậu thanh niên trẻ ngồi trong quầy thu ngân hỏi. Phản ứng của ông ta hơi chậm chạp, ông ta từ từ cúi xuống nhặt di động lên.
Bụ7i bẩn trên tay ông ta dính lên chiếc điện thoại di động sạch sẽ, thậm chí ông ta còn dùng góc áo lau qua chiếc điện thoại.
Sau đó ông ta bước đến trước mặt Tô Vọng.
“Ở trong tay ông, làm sao lại không phải là tiền của ông hả, ông mau thanh toán đi.” Muốn biết cô sống như thế nào ở đây.
Thấy Kiều Hi có hứng thú, Tô Vọng mỉm cười chỉ vào Lý Tử Lan đứng ở dưới gốc cây. “Này nhóc, cậu cảm thấy thế nào về cảnh tượng ở quán ăn và siêu thị?”
“Không có cảm tưởng gì cả.” Kiều Hi bị lôi kéo rời khỏi quán ăn.
“Ha ha, chẳng phải là ông có tiền đấy à, mau trả tiền đi, tổng cộng 63 tệ!” “Tiền này thật sự không phải của tôi...”
“Thế nào, ông còn muốn quịt nợ phải không?” Ông ta há miệng muốn giải thích, nhưng đúng lúc này ông chủ từ trong nhà đi tới.
Ông chủ đưa tiền thừa đến trước mặt Tô Vọng. “Anh Vọng, đây là tiền thừa của anh.” Kiều Hi quay đầu, trong lòng nặng trĩu, đáy lòng cậu nổi lên một chút bi thương
Cậu ta vuốt mặt một cái rồi hỏi: “Chúng ta đi đâu?” Ánh mắt Kiều Hi bình tĩnh, mạnh miệng nói vậy.
Thực ra trong lòng cậu ta đang nổi lên gợn sóng, tạo thành cảm xúc bị đè nén, nhưng cậu ta không muốn bộc lộ ra ở trước mặt ba người này. Cậu ta hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi cái dáng vẻ Tần Nguyễn bây giờ có thể nói ra những lời này.
Đơn giản là không có cách nào để liên hệ cả hai lại với nhau.