Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 532: Đóa hoa trong nhà kính, không biết đến nỗi khổ nhân gian



Mười phút trôi qua rất nhanh.

Kiều Hi nhìn thấy một người đàn ông trung niên gầy gò mặc bộ quần áo bạc phếch, đầu tkóc rối bời vội vàng chạy tới.“Anh Vọng à, được được, để tôi đi lấy tiền thừa trả cho anh!”

Ông chủ tươi cười nhận tiền, sau đó quay người bước nhanh vào bên trong.
Vẻ mặt dữ tợn này của anh ta khiến Kiều Hi có cảm giác giống như quay trở lại cái ngày ở trong văn phòng của Lục gia.

Tên này ra tay rất độc, chuyên chọn chỗ đau nhất, lại còn không để lại vết thương nữa chứ.
“Không, không thể nào!” Kiều Hi phản bác ngay.

Điều này đơn giản là không thể.
Ông chủ thấy ông ta hạ điện thoại di động xuống thì chế nhạo: “Chỉ có mấy chục đồng thôi mà, ông lớn tuổi như vậy mà còn không móc ra được số tiền này à?”

“Cũng không thể đến một người họ hàng thân thích cũng không có chứ?”
Ngay khi Kiều Hi cho là anh ta sẽ giúp người đàn ông trung niên kia, thì Tô Vọng lại ngạo mạn móc từ trong túi ra hai tờ tiền đỏ, ném lên người ông chủ.

Anh ta cao giọng nói: “Trả lại tiền thừa đi, nhanh lên, cậu đây đang vội lắm!”
Những thứ làm cho người ta thấy đáng buồn nhất là, trước những lời chỉ trích của con trai, hai tay ông ta lại luống cuống nắm chặt góc áo.

Người đàn ông trung niên tỏ ra xấu hổ, và khó xử.
Tô Vọng khoác vai cậu ta, rồi trầm giọng nói: “Ông già này là trụ cột duy nhất ở trong nhà, ông ta có thể gọi điện thoại cho ai được. Ở khu tây, tình cảm gia đình là thứ đáng quý nhưng rất hiếm có, chỉ cần dính dáng đến tiền bạc là có không ít kẻ nhẫn tâm trở mặt ngay.”

Môi Kiều Hi run run: “Nhưng, chỉ có mười mấy đồng thôi mà.”
Hai gã thanh niên bên cạnh nhìn thấy người tới thì ánh mắt hơi sáng lên.

Tên clùn tóc đỏ đứng lên, ngoắc tay với người đàn ông trung niên: “Ê ông già, tôi ở chỗ này!”
Gã hừ lạnh một tiếng, chửi rủa ầm ĩ rồi cùng tay thanh niên cao rời đi.

Bọn họ đi nhưng không có ai trả tiền ăn.
Mỗi một lời nói của ông chủ như một nhát dao cứa vào da thịt người đàn ông trung niên.

Gương mặt của Kiều Hi nghệt ra, cậu ta đã không biết nên có biểu cảm gì nữa rồi.
Nói đến ăn mày, người đàn ông trung niên đang đứng đối diện với gã ta lúc này mới giống ăn mày.

Trên người ông ta mặc bộ quần áo cũ nát không chịu nổi, rõ ràng mới chỉ trung niên nhưng tóc đã bạc hết nửa đầu.
Lúc gã lùn tóc đỏ rời đi, gã không biết cha già nhà mình sẽ phải đối mặt với cái gì sao?

Gã biết chứ.
Nhưng chưa đi được mấy bước, anh ta đột nhiên quay người lại.

Ông chủ nhìn hằm hằm vào người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Tô Vọng, sau đó nói với giọng cực kỳ dữ tợn: “Ông đừng hòng chạy, tôi biết nhà ông ở đâu đấy, tôi nói cho ông biết hôm nay chuyện này không xong đâu!”
Bọn họ thoải mái ăn nhậu, uống rượu say sưa và nói chuyện, cười đùa rất sôi nổi.

Cứ như thể mọi người đã quá quen thuộc với chuyện đang diễn ra ở chỗ hai tên tóc đỏ, nên chẳng thèm để tâm đến một chút nào.
Kiểu dáng của chiếc điện thoại này là từ hơn mười năm trước, thân máy cũ kĩ tróc hết sơn, trông tàn tạ không chịu nổi.

Hai tay của người đàn ông trung niên run rẩy, ngón tay muốn bấm gọi, nhưng do dự mãi cuối cùng vẫn không gọi đi.
Khuôn mặt dữ tợn của ông chủ run rẩy, giọng nói của anh ta rất lớn.

Người đàn ông trung niên sờ vào túi chiếc quần đã bị giặt đến bạc phếch, có mấy đồng cuối cùng cũng bị con trai lấy đi mất rồi.
Ông chủ thấy thế thì vội vàng lao ra.

“Mất dạy, không trả tiền mà lại đi ăn chùa, chúng mày thích chết à!”
Người đàn ông trung niên liên tục cúi đầu khom lưng xin lỗi ông chủ.

“Xin lỗi thì làm được cái gì, bỏ tiền ra đây!”
Kiều Hi đứng lên, móc trong túi ra mấy tờ 100 tệ.

Cậu ta đang chuẩn bị đi qua thì bị Tô Vọng cùng Thẩm Nhiên, mỗi người giữ chặt một cánh tay của cậu ta.
Ở thời đại này, một bữa cơm mười mấy đồng mà lại còn có người không trả nổi.

Thật ra không phải người đàn ông trung niên không trả nổi, mà là ông ta đã cho con trai tất cả tiền rồi.
Ngẩng đầu nhìn ông chủ đứng ở trước mặt vẫn đang chờ để lấy tiền, ông ta chậm rãi hạ điện thoại xuống.

Đôi mắt người đàn ông trung niên đỏ hoe, như thể ông ta đã đi vào đường cùng của cuộc đời mình vậy.
Ông chủ cười gần hai tiếng, rồi đẩy người đàn ông trung niên: “Không có tiền thì gọi điện thoại bảo người nhà của ông mang tiền đến!”

Từ góc độ của Kiều Hi nhìn thấy rõ, lúc ông chủ nói chuyện bắn hết nước bọt lên mặt người đàn ông trung niên.
“Đến từng này tuổi rồi, ông sống vô ích à!”

“Không có tiền thì hôm nay ông đừng hòng ra khỏi đây!”
Người đàn ông kia lùi lại đằng sau, cơ thể run rẩy.

Ông ta móc từ trong túi ra một chiếc điện thoại cũ nát.
Kiều Hi nuốt một ngụm nước bọt, cậu ta nắm chặt mấy tờ tiền trong tay rồi ngồi xuống.

Thẩm Nhiên hất cằm với Kiều Hi đang rất giận mà không dám nói: “Cậu nhìn người xung quanh mà xem.”
Nhìn thấy người đàn ông trung niên vẫn còn đứng ở đây, ông chủ kéo tay của ông ta, mặt mày dữ tợn nói: “Con của ông ăn ở đây xong còn chưa trả tiền, ông trả cho nó đi!”

“Tôi thành thật xin lỗi, xin lỗi...”
Nhưng gã vẫn chọn rời đi.

Kiều Hi cau chặt mày, tạo thành những vết hằn rất sâu.
Gã đếm sơ qua, thấy chỗ tiền này chưa đủ hai trăm.

Gã lùn lập tức nổi giận: “Ê lão già, tôi muốn 200 tệ mà ông đưa có hơn 100, định đuổi ăn mày đấy à!”
Mấy hôm nay ở khu tây, cậu ta đi theo bên cạnh ba người Tô Vọng, ít nhất cũng phải bỏ ra hơn 1000 tệ rồi.

Nhưng đem so sánh với cuộc sống trước đây của cậu ta thì thế đã là khổ lắm rồi.
Ánh mắt bị thương và bất lực của ông ta khiến nội tâm Kiều Hi vô cùng rung động.

Đứng trước ông chủ hung thần ác sát, ông ta như cá nằm trên thớt, quanh người tỏa ra hơi thở tuyệt vọng nồng đậm.
Hiện tại trên người ông ta không có một đồng nào.

Đôi bàn tay nứt nẻ dưới ánh sáng đèn đường bấu chặt lấy góc áo.
Khoảnh khắc Kiều Hi nhìn athấy biểu cảm tham lam trên gương mặt gã ta, cậu ta cảm thấy nó vô cùng xấu xí.

Cảm giác được chứng kiến tận mắt khiến cậu ta đã bắt đầu thấy đồng tình với người đàn ông trung niên vội vàng chạy tới kia.
“Cậu ngồi xuống!”

Giọng điệu của Tô Vọng rất nghiêm túc, trên mặt hiện lên vẻ lạnh lùng.
Dường như Kiều Hi đã hiểu ra điều gì đó, nhưng trong lòng cậu ta vẫn tồn tại sự hoang mang.

Gã lùn tóc đỏ lại lục soát trên người người đàn ông trung niên, móc ra được một vài tệ nữa.
“Nói gì mà lắm thế!”

Gã lùn giật lấy tiền trong tay người đàn ông trung niên: “Cứ đưa đây!”
Người đàn ông trung niên trông có vẻ căng thẳng và xấu hổ, để người ta nhìn vào cũng sẽ có cảm giác mất mặt xấu hổ thay cho ông ta.

Ông ta nói thật: “Vô cùng xin lỗi, tôi không có nhiều tiền như vậy.”
Cậu ta không nghĩ ra cũng không thể hiểu nổi.

Tô Vọng cười, anh ta nhẹ nhàng nói: “Mười mấy tệ ở khu tây cũng đủ giúp một người trưởng thành sinh tồn được một tháng rồi đấy.”
Kiều Hi không hiểu lắm, dùng ánh mắt buồn bực khó chịu đánh giá một vòng xung quanh.

Cậu ta phát hiện, hầu hết mọi người xung quanh đều không hề chú ý tới hai tên thanh niên tóc đỏ và người đàn ông trung niên kia.
Trong mắt Tô Vọng hiện lên một tia phức tạp, không biết là đang cảm thán hay hâm mộ.

Anh ta vỗ vỗ bả vai của Kiều Hi rồi cầm lấy điện thoại trên bàn, đứng dậy đi đến trước mặt ông chủ quán ăn.
Người đàn ông trung niên cầm trong tay một ít tiền lẻ, nhét vào tay tên lùn tóc đỏ.

“Con trai, hôm qua ba vừa cho con hơn 100 tệ còn gì, sao hôm nay đã đòi nữa rồi?”