Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 531: Bài học cuối cùng ở khu tây, tam quan của kiều hi nổ tung



Kiều Hi phát hiện hai gã ngồi bàn bên cạnh còn hóa trang kẻ mắt rất đậm.

Kẻ mắt hơi nhòe, làm cho dáng vẻ của họ trông rất khó coki.Kiều Hi yên lặng thu tay lại, miệng dầu lên.

Chỉ là mấy chai bia thôi mà, làm gì kinh thế.
Gã lùn tóc đỏ cười gằn: “Thằng oắt con kia, nhìn cái gì vậy hả!”

Kiều Hi đón vẻ mặt tức giận của bọn họ, khóe môi cậu ta cử động, giọng mỉa mai: “Tôi chưa từng nhìn thấy ai quái dị như vậy nên khó tránh khỏi nhìn thêm vài lần ấy mà.”
Gã tóc đỏ cao lớn hơn không lên tiếng từ nãy đến giờ, nổi giận: “Thằng oắt con, giữ miệng cho sạch sẽ một chút!”

Kiều Hi khinh thường: “Miệng của các người có sạch hơn được bao nhiêu đâu. Làm sao, chỉ cho phép các người được nói thôi à? Thế cũng phải tự nhìn xem chính mình là cái đức hạnh gì chứ!”
Nếu là bình thường, ba người Tô Vọng, Thẩm Nhiên và Lý Tử Lan đã tính tiền rồi rời đi từ sớm rồi.

Nhưng tối nay, sau khi ăn cơm xong, bọn họ lại gọi ông chủ mang cho mấy chai bia.
Gọi đồ ăn xong, Kiều Hi đưa thực đơn cho Thẩm Nhiên ngồi ở bên cạnh.

Thật ra trong lòng Kiều Hi cảm thấy không thoải mái.
Gã cao tóc đỏ cười lạnh: “Mày muốn chết à!”

Lý Tử Lan ngồi vắt tréo chân ở phía đối diện, dùng đũa gõ vào cái bát trên bàn.
Cô ta nghiêng người, dùng đôi đũa trong tay gõ xuống đầu Kiều Hi.

“Tiểu Ngũ là người lạnh lùng, còn cứng đầu nữa, nếu không phải là người cô ấy quan tâm thì cũng sẽ không tốn công tốn sức giao cậu cho chúng tôi như vậy đâu. Thằng nhóc nhà cậu biết thỏa mãn đi, sau này trở về đừng chọc cô ấy tức giận, có biết không?”
Đến cả khu hình phạt mà cậu ta cũng đi vào rồi, chẳng lẽ còn sợ bị hai ông anh họ treo lên đánh à?

Ở gia tộc Doyle, cậu ta lớn lên trong đòn roi của cha mẹ đấy.
Cô ta lạnh lùng liếc nhìn hai gã tóc đỏ bên cạnh, thấp giọng cảnh cáo: “Chúng mày đừng có quá đáng.”

Khí thế của gã cao lập tức yếu xuống.
Thẩm Nhiên mỉm cười nhìn vẻ mặt trầm ngâm của Kiều Hi.

Anh ta vỗ vai Kiều Hi, ấm giọng nói: “Tiểu Ngũ không xấu đâu, nếu cô ấy không tốt với cậu thì đã chẳng giao cậu cho chúng tôi rồi.”
“Tôi chỉ uống một chai thôi, chứ cái thứ này lúc trước có cho tôi cũng không thèm uống.”

Tô Vọng cười giễu cợt: “Cho cũng không thèm uống, vậy thì cậu đừng có uống, vừa nhìn cậu là biết chưa đủ tuổi uống bia rượu rồi.”
Kiều Hi không muốn gây chuyện, cậu ta chỉ muốn mau chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này, không muốn gây ra phiền toái trước khi đi.

Cậu ta cúi đầu nhìn thực đơn rồi gọi hai món cậu ta có thể nuốt trôi.
Thẩm Nhiên nheo mắt lại, mặt đầy giễu cợt, anh ta nói: “Uống rượu bia xong đầu óc sẽ không được tỉnh táo, cậu quên cái dáng vẻ của mình lúc mới tới khu tây à?”

Nhắc đến chuyện này đúng là lịch sử đen tối nhất trong cuộc đời của Kiều Hi
Ánh mắt nhìn như không có tí lực sát thương nào của Kiều Hi dù có nhìn chăm chú, cũng không thể khiến người khác khơi dậy đượcc chút tâm lý mâu thuẫn nào.

Nhưng sự khinh miệt và coi thường trong đáy mắt của cậu ta khiến cho người ta cảm thấy vô cùng khó achịu.
Anh ta nhìn sang hai người Thẩm Nhiên và Lý Tử Lan ở phía đối diện, bọn họ nhìn nhau rồi cùng cười một tiếng.

Bốn người nhanh chóng gọi xong đồ ăn, bắt đầu trò chuyện về việc Kiều Hi sắp rời đi.
Tô Vọng khuyên Kiều Hi: “Sau này trở về, có chuyện gì cũng đừng đối nghịch với Tiểu Ngũ. Cô ấy trông thì có vẻ là người ăn mềm không ăn cứng đấy, nhưng thật ra là cứng mềm gì cũng đều không ăn hết.”

Kiều Hi đồng ý với chuyện này.
Gã đắc ý nói: “Để tao gọi điện cho ông già, bảo ông ta mang tiền tới.”

Tay thanh niên cao thúc giục: “Mày nhanh lên đi, bảo ông ta đưa nhiều một chút, chúng ta đi quán net chơi đêm.”
Hôm đó cậu ta say bí tỉ, bị Tần Nguyễn nhét vào khu tây, nhưng đây vẫn chưa phải là chuyện thảm nhất.

Sau khi Tần Nguyễn đi, cậu ta bị Tô Vọng, Thẩm Nhiên và Lý Tử Lan thay nhau giáo dục.
Ở nhà họ Hoắc lâu như vậy, ban đầu cậu ta cho rằng anh họ thứ hai mới là người nghiêm túc nhất.

Mãi cho đến khi cậu ta được chứng kiến thủ đoạn của anh họ thứ ba, thì mới biết được anh ấy mới là người vô tâm lạnh lùng nhất.
Tiếc thay, Tần Nguyễn đột nhiên gia nhập để cậu ta được thấy trùm cuối.

Tần Nguyễn mới là người tưởng chừng như im lặng, nhưng thực chất lại là người tàn nhẫn nhất trong nhà họ Hoắc.
Nếu như không tiếp xúc thì tự nhiên sẽ không chọc đến đối phương.

Món ăn lên, bốn người dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết xong.
Kiều Hi quay đầu lại và thấy tay thanh niên tóc đỏ ở bàn bên cạnh đang cầm trong tay một nắm tiền lẻ.

Gã lùn ở phía đối diện móc ở đầu ra một chiếc điện thoại vừa nhìn là biết không phải của hãng tên tuổi.
“Được, tao gọi luôn!”

Tên lùn gọi cuộc điện thoại.
Gã cười làm hòa: “Chị Lan, có chị cùng anh Vọng, anh Nhiên ở đây, bọn em nào dám ạ.”

Nghe giọng điệu là biết hai gã tóc đỏ này quen biết bạn Lý Tử Lan, còn khá kiêng kị ba người bọn họ.
“Mày có tiền không?”

“Tao có hơn 10 tệ.”
Đối xử tốt với cậu ta là ném cậu ta vào khu tây, để mặc cho cậu ta ăn khổ, lại còn bị ức hiếp như thế này à?

Lý Tử Lan chỉ cần liếc mắt là nhìn ra ngay Kiều Hi không phục.
Cậu ta âm thầm thề, chờ đến khi rời khỏi khu tây, cậu ta nhất định phải uống loại rượu đắt nhất ở trước mặt ba người này, để bọn họ biết cái gì gọi là mỹ vị trần gian.

Khi Kiều Hi đang buồn bực, tiếng trò chuyện của bàn bên cạnh lại lọt vào trong tại cậu ta.
Kiều Hi lấy tay che phần đầu bị đập, cậu ta nhíu mày, không cam lòng mà nói: “Biết rồi.”

Sau khi trở về, cậu ta nhất định phải tránh xa chị dâu.
“Tôi đã là người lớn rồi nhé, uống một tí bia thì có làm sao, sao đến cả chuyện này mà mấy người cũng muốn quản lý nhỉ?”

Kiều Hi ghét nhất là bị bọn họ coi như trẻ con.
Nếu là ở nơi khác, cậu ta sẽ không chịu thiệt thòi như vậy đâu, mà sẽ trực tiếp vén tay áo lên đánh nhau luôn.

Tô Vọng nhìn thấy hết vẻ không vui trong mắt Kiều Hi.
Điện thoại được kết nối, gã nói, giọng rất hung dữ: “Ê ông già, mang tới cho tôi 200 tệ!”

Không biết đầu bên kia nói cái gì mà gã lùn nổi đóa: “Không có tiền thì ông nghĩ cách đi, tôi bị người ta bắt rồi, nếu ông không đến, tay của con trai ông sẽ bị người ta chặt đấy!”
“Tao thì không có xu nào.”

“Vậy làm sao bây giờ?”
Cảnh tượng này đã phá vỡ tam quan của Kiều Hi.

Hai người này đến cả tiền đi ăn cơm cũng không có, phải xin gia đình 200 tệ.
“Ông đây không quan tâm, cho ông mười phút nữa đem tiền tới cho tôi, nếu không thì đợi đi nhặt xác cho tôi đi!”

Quẳng lại câu nói gay gắt, gã lùn tóc đỏ cười nói với tay thanh niên ngồi đối diện: “Mười phút, đảm bảo lão già chết tiệt kia sẽ tới.”
Giọng của tay thanh niên cao tỏ vẻ bất mãn: “Hai trăm làm sao mà đủ, sao mày không bảo ông ta mang nhiều nhiều vào.”

“Một lát nữa đợi ông ta tới, tạo lại bảo ông ta đưa nhiều hơn!”
“...” Kiều Hi mở to mắt, bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.

Cậu ta không thể nào gật bừa với cái lý do thoái thác này của Thẩm Nhiên.
Còn cả cái từ lão già mà tên lùn tóc đỏ kia nói nữa.

Đây là cách gọi với cha mình à?
Cậu ta thận trọng gật đầu: “Sau khi trở về, tôi nhất định sẽ cách xa chị dâu ra, chị ấy còn đáng sợ hơn cả anh ba của tôi nữa.”

Vứt cậu ta vào khu tây chính là bài học xương máu.
Nội dung cuộc đối thoại giữa bọn họ cũng làm cho tam quan của người ta nổ tung, mà giọng điệu phàn nàn của gã thanh niên cao kia sao mà lại hiển nhiên như thế chứ.