Nhà họ Phó mới đến, không ai có thể dò ra được chi tiết lại lịch của bọn họ.
Lúc này cần có người đi1 tìm hiểu. “Cái gì?!”
Tiêu Văn Nhu giật nảy cả mình.
Tiêu Dục Kiệt: “Tại vì sao nhà họ Hoắc lại khởi động hành động cấp A với nhà Nam Cung vào lúc này. Cũng là bởi vì nhà Nam Cung biết chuyện Hoắc Tam chỉ còn sống được gần 10 năm nữa thôi, bọn họ cảm thấy cơ hội của mình đã tới nên chuẩn bị ra tay đối phó với nhà họ Hoắc.” “Còn sống chưa đến 10 năm nữa, vậy chẳng phải cái cô Tần Nguyễn kia sẽ phải thủ tiết sao.”
Không biết vì sao mà giọng điệu của Tiêu Văn Nhu vừa có vẻ thương hại, đồng thời lại có chút cười trên nỗi đau của người khác như thế chứ.
Cô ta biết mà, làm gì có người phụ nữ nào may mắn như vậy. Trong lời nói của Tiêu Văn Nhu toát ra sự hâm mộ đối với Tần Nguyễn.
Ông Tiêu vừa chuẩn bị bước lên cầu thang đi lên lầu, nghe thấy vậy thì chậm rãi xoay người lại.
Ông ta nhìn cô con gái đang ngồi bên cạnh con trai mình, mà hơi cau mày. Ông Tiêu dọn xong giấy tờ thì ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt bình tĩnh của con gái.
Ông ta hơi mím môi, nói bằng giọng ấm áp: “Điều kiện đặt lên hàng đầu là con phải tự bảo vệ tốt chính mình, nếu phát hiện ra tình thế không ổn thì có thể dứt ra bất cứ lúc nào, vinh quang của gia tộc chúng ta không cần con phải hy sinh ở những thứ không đáng.”
Đôi mắt Tiêu Văn Nhu hơi rũ xuống, vẫn giữ thái độ hờ hững. Bao nhiêu năm qua, nhà họ Tiêu có thể nói là sinh tồn trong khe cửa hẹp.
Mọi người đều cho rằng nhà họ Dung là gia tộc xếp cuối cùng trong sáu thế gia.
Nhưng trên thực tế, trong lòng ai cũng đều biết rõ, nhà họ Tiêu mới là gia tộc gần như bị đuổi khỏi giới quý tộc. Tiêu Dục Kiệt và Tiêu Văn Nhu ở đằng sau nói chuyện với nhau.
“Anh, Hoắc Tam phu nhân kia thế nào?”
Tiêu Dục Kiệt cho đánh giá rất cao: “Người đẹp, dáng chuẩn, là hàng cực phẩm, mỗi tội tính tình hơi lạnh lùng quá.” Cô ta nói: “Ba cứ yên tâm, vì nhà họ Tiêu, con sẽ đặt toàn cục lên hàng đầu.”
“Trong khoảng thời gian này ở nhà thì nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Ông Tiêu dặn dò xong thì ôm tài liệu quay người đi lên lầu. Có thể dễ dàng có được tất cả những thứ mà các danh viện thế gia khác không có được.
Tiêu Dục Kiệt cảm thán: “Thủ tiết thì sao chứ, trong bụng của cô ta có đứa con của Hoắc Tam, mẹ quý nhờ con, cô ta nhất định là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Hoắc rồi.”
“Anh nói cũng đúng, với thân phận của Tần Nguyễn mà được một người đàn ông như Hoắc Tam bảo vệ cẩn thận 10 năm, cũng là rất may mắn rồi.” Tiêu Dục Kiệt như nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm: “Văn Nhu à, tin tức của em không được nhanh nhạy rồi.”
Tiêu Văn Nhu tỏ ra nghi ngờ: “Sao vậy ạ?”
“Hoắc Tam chỉ còn sống được gần 10 năm nữa thôi.” Sau khi ngồi xuống, Tô Vọng đưa tờ thực đơn dính đầy dầu mỡ đến trước mặt Kiều Hi.
“Ở nhóc, nhìn xem cậu muốn ăn cái gì.”
Tờ thực đơn bóng loáng, làm người ta không biết phải cầm vào chỗ nào. Ba người Tô Vọng, Lý Tử Lan và Thẩm Nhiên đã ngủ đủ vào ban ngày rồi, giờ họ đang quát Kiều Hi dậy để đi ra ngoài.
Sau khi bọn họ ra cửa, việc đầu tiên họ làm là tìm nơi nhét đầy cái dạ dày đã.
Có một quán ăn rất nổi tiếng, bốn người bọn họ đi đến đây ăn cơm. Nhà họ Tiêu phạm vào một sai lầm trí mạng, một sai lầm mà có thể sẽ bị nhà họ Hoắc tính sổ bất cứ lúc nào.
Ông Tiêu mím môi, vẻ mặt trầm xuống trông vừa nhẫn nhịn vừa xấu hổ.
Cuối cùng ông ta vẫn không nói gì mà lê bước chân nặng nề đi lên lầu. Bao nhiêu năm qua bọn họ sống tự do thoải mái đã quen, đến thủ đô lại bị bốn gia tộc lớn đè trên đầu, không cần nghĩ cũng biết bọn họ sẽ ngo ngoe muốn có hành động.
Tiêu Văn Nhu nghịch phần tóc rủ xuống vai, cô ta nói với giọng không để ý: “Nếu như Đại công tử nhà họ Phó thật sự hợp khẩu vị của em, thì em cũng có thể chơi lâu hơn một chút, Nam Cung Sưởng thật sự rất nhàm chán.”
Nếu nói Nam Cung Sưởng tốt, thì xin lỗi nhé cô ta không thể nào tiếp thu được. Suy nghĩ, gã lại bổ sung thêm một câu: “Thì ra Hoắc Tam thích mẫu người như vậy.”
Tiêu Văn Nhu cười khẽ: “Những người phụ nữ trong thế gia chúng ta làm gì có ai lọt được vào mắt xanh của Hoắc Tam, dạng phụ nữ cực phẩm ở bên ngoài như Tần Nguyễn có thể bị Hoắc Tam tìm được cũng là may mắn của cô ta đấy. Em còn tưởng rằng Hoắc Tam sẽ độc thân suốt quãng đời còn lại cơ.”
“Độc thân suốt quãng đời còn lại?” “Nhà họ Phó ở phía nam làm hoàng đế địa phương bao nhiêu năm như vậy, anh xác định sau khi bọn họ vào thủ đô sẽ có thể an phận thủ thường hả?”
Tiêu Văn Nhu bật cười thành tiếng.
Cô ta không quá tin tưởng chuyện nhà họ Phó sẽ biết an phận. Tiêu Văn Nhu đưa tay xoa cằm: “Mặt mũi của Đại công tử của nhà họ Phó trông như thế nào ạ?”
“Đẹp trai hơn Nam Cu2ng Sưởng!” Giọng Tiêu Dục Kiệt nghiêm túc giống như đang chọn lựa em rể: “Anh nghe nói cách đây không lâu cậu ta bị bệnh nặng, sức khỏe khô7ng có vấn đề gì, cũng không có sở thích tệ hại hay dây dưa vướng bận với bất kỳ người phụ nữ nào.”
Tiêu Văn Nhu ngửa người ra sau, 7dựa lưng vào ghế sô pha. Tiêu Dục Kiệt và Tiêu Văn Nhu nhìn thấy dáng vẻ này của cha mình mà nụ cười trên mặt họ tắt dần.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều không nói gì cả.
Một lúc sau, Tiêu Dục Kiệt mới vuốt tóc Tiêu Văn Nhu và bảo: “Em vất vả rồi.” Tiêu Văn Nhu cười khẽ: “Anh nói cái gì đó, chúng ta là người một nhà, vinh nhục cùng hưởng mà.”
So với bầu không khí nặng nề của nhà họ Tiêu, Kiều Hi ở khu tây có thể nói là càng ngày càng hài lòng.
Đêm khuya là thời điểm nhộn nhịp nhất ở khu tây. Một khi nhà họ Hoắc thu nợ, ba nghĩ rằng nhà họ Tiêu sẽ không bị đuổi tận giết tuyệt như nhà Nam Cung sao. Cho dù nhà họ Hoắc có nương tay, thì rất có thể chúng ta sẽ gặp phải kết cục bị trục xuất khỏi thủ đô.”
Lời nói của Tiêu Văn Nhu đã hoàn toàn bóc trần vết sẹo mà nhà họ Tiêu muốn che giấu.
Sắc mặt của ông Tiêu và Tiêu Dục Kiệt cùng biến sắc. “Văn Nhu?”
Ánh mắt của Tiêu Văn Nhu nhìn sang cha mình: “Ba, có chuyện gì vậy ạ?”
Trên gương mặt trang nghiêm của ông Tiêu toát ra vẻ dịu dàng: “Con và Nam Cung Sưởng không đăng ký kết hôn, nếu như con muốn có một cuộc sống ổn định thì với vị trí hiện tại của nhà họ Tiêu ở thủ đô, cũng không phải là không thể tìm được một người đàn ông tốt với con.” Cô ta nói, giọng thản nhiên: “Chờ khi nào người nhà họ Phó đến, em sẽ đích thân đi chăm sóc họ.”
T2rong lời nói tràn đầy sự háo hức.
Tiêu Dục Kiệt nhìn chằm chằm vào gương mặt không hề có vẻ gì là kháng cự của em gái, gã nói khẽ: 0“Văn Nhu, anh cảm thấy tay Đại công tử họ Phó này hợp khẩu vị của em đấy, nếu như bọn họ biết an phận thủ thường thì em cũng có thể ổn định cuộc sống.” Kiều Hi đang đói nên không để ý cách gọi nhóc của đối phương.
Cả tuần qua, không phải là cậu ta không kháng nghị đừng gọi cậu ta là nhóc, chẳng qua là trông mặt cậu ta hơi non một chút thôi, chứ không phải là trẻ con.
Kiều Hi lười cãi nhau với Tô Vọng về vấn đề này, có nói anh ta cũng không nghe.
Cậu ta rút tờ giấy ăn, cầm lấy tờ thực đơn trong tay đối phương bằng hai ngón.
Những động tác này của cậu ta lại rước lấy tiếng cười nhạo ở bàn bên cạnh.
“Đã nghèo mà còn bày đặt!”
Ngồi phía trước là hai thanh niên, một cao một lùn, tóc nhuộm đỏ.