Lăng Hiểu Huyên kích động nhảy lên chỉ trích Lăng Trạch Hằng.
“Tôi muốn ở cùng với Lận Ninh ngay bây gikờ, tôi không muốn ở cùng với gã lạnh lùng như chú đâu!” Còn ông Tiêu đeo kính lão, đang chăm chú xem cả một bàn đầy giấy tờ tư liệu.
Nghe thấy tiếng của Tiêu Văn Nhu, hai cha con đồng thời quay đầu nhìn lại.
“Văn Nhu về rồi đấy à.” “Để anh xem có bị thương không? Em không bị thằng khốn Nam Cung Sưởng kia đụng vào đấy chứ?”
Gã đi vòng quanh Tiêu Văn Nhu đánh giá mấy lần.
Tiêu Văn Nhu tiện tay ném túi xách lên ghế sô pha, cô ta nói, giọng đầy tự tin và kiêu ngạo: “Làm gì có chuyện ấy, nếu hắn mà dám đụng đến em, em sẽ cắt của hắn ngay, để hắn cả đời này khỏi làm đàn ông luôn!” Thấy vậy, người hầu không dám bước tới ngăn cản.
Lăng Trạch Hằng đứng dậy đuổi theo và nắm lấy cánh tay của Lăng Hiểu Huyên để ngăn cô ấy ra khỏi nhà.
Lăng Hiểu Huyên cũng chẳng hiền lành gì. Dung Mộng Lan nghiêng người nhìn cậu em họ.
Khóe môi anh ta khẽ cong lên, trong đôi mắt uyên ương hiện lên một ý cười rất nhẹ.
“Em nên hỏi là nhà Nam Cung sẽ kiên trì được bao lâu chứ. Nhà họ Hoắc mà đã ra tay thì không có một gia tộc nào có thể chống cự được. Kết cục của nhà Nam Cung đã được định sẵn là không thể tồn tại ở thủ đô rồi.” Nhà họ Dung.
Nhà họ Hoắc hành động khiến đêm nay các gia tộc lớn khó ngủ.
Nhà họ Dung cũng không ngoại lệ. Nào chỉ là không tệ, thế này rõ ràng là coi Tần Nguyễn như báu vật mà nâng niu rồi.
Dung Mộng Lan thở dài một tiếng, trên gương mặt ấm áp lộ ra vẻ trang nghiêm.
Tần Nguyễn giống như đột nhiên xâm nhập vào một ván cờ đã được bố trí từ lâu. Lưu Cát Sênh cứ nghĩ là Nhị tiểu thư sẽ không nhìn hắn như lần trước.
Bây giờ đột nhiên nghe thấy đối phương nói chuyện cùng mình, gương mặt hắn tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Hắn sợ hãi nói: “Nhị tiểu thư, cô biết tôi à?” “Ba, anh, hai người đều chưa đi ngủ à.”
Tiêu Dục Kiệt gác chân lên bàn, hai chân bắt tréo, trên tay ôm một đĩa hoa quả.
Gã vừa ăn hoa quả vừa chuẩn xác ném vỏ trái cây vào thùng rác bên cạnh, trong dáng vẻ cực kỳ thoải mái. “Hình như là thế, hôm đó, sau khi tôi cùng Đại thiếu gia rời khỏi Trắn Phẩm Quán, nghe nói cô ta dạy dỗ đám người trong một phòng riêng nào đó rất thảm.”
Tiêu Văn Nhu mỉm cười, mắt cong cong: “Lần sau nhớ đánh bóng hai mắt lên, có gặp lại người đàn bà đó thì hãy tránh xa ra một chút, có thể giữ được mạng đấy.”
Nói xong, Tiêu Văn Nhu cầm túi xách, xoay eo bước vào cửa. Tiêu Văn Nhu xuống xe, đi thẳng vào cửa.
Ở cửa ra vào, cô ta nhìn thấy Lưu Cát Sênh đang đi tới.
Tiêu Văn Nhu nhẹ nhàng hỏi: “Anh cũng ở đây à.” Lần này chiêu thức của anh ta không còn nhẹ nhàng nữa, sau khi giữ chặt được Lăng Hiểu Huyên, anh ta lập tức chém vào gáy cô.
Lăng Hiểu Huyên không hề phòng bị nên ngất đi, ngã vào trong lồng ngực của Lăng Trạch Hằng.
“Hằng thiếu!” “Tôi đi sắp xếp người ngay.”
Người hầu không biết tại sao Lăng Trạch Hằng lại muốn làm như thế.
Nhưng anh ta biết ở trong cái nhà này, người tốt với tiểu thư chỉ có mình Hằng thiếu mà thôi. Tiêu Văn Nhu hất tóc, ánh mắt đánh giá Lưu Cát Sênh.
Cô ta nói đầy ẩn ý: “Anh là người bên cạnh anh cả của tôi, muốn không biết cũng khó đấy.”
“Tôi còn tưởng rằng...” Lưu Cát Sênh cười cười, không quá tự nhiên mà sờ gáy. Giọng ông Tiêu hờ hững.
Thái độ khá lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lo lắng của ông ta khi nhìn thấy con gái trở về thì hoàn toàn biến mất.
Tiêu Dục Kiệt nhìn thấy em gái trở về bèn đứng dậy, thả đĩa trái cây xuống bàn sau đó nhanh chân đi tới chỗ Tiêu Văn Nhu. Mới vừa nãy thôi, nhà họ Dung đã cho nhà họ Hoắc một câu trả lời chắc chắn.
Cặp anh em họ Dung Mộng Lan và Dung Kính đang đứng hóng gió trong định nghỉ chân.
“Anh Lan, anh nghĩ nhà họ Hoắc sẽ thành công chứ?” Người hầu nhìn thấy thế mà đau lòng hô lên.
Người hầu lập tức đi lên phía trước, vô cùng lo lắng nhìn Lăng Hiểu Huyên đã ngất đi: “Tiểu thư không sao chứ ạ?”
Sắc mặt Lăng Trạch Hằng tái xanh, giọng của anh ta lạnh như bằng: “Không có việc gì, tôi đưa con bé lên lầu nghỉ ngơi trước, mấy ngày này không cho phép con bé đi ra ngoài. Cậu cho người canh giữ nó 24/24 cho tôi.” Nhìn dáng vẻ này giống như lại quay trở về với phong cách tiểu thư yểu điệu.
Lưu Cát Sênh quay đầu, nhìn dáng người xinh đẹp quyến rũ của Nhị tiểu thư mà ánh mắt hắn hiện lên vẻ mờ mịt.
Tiêu Văn Nhu đi vào nhà, nhìn thấy cha và anh cả đang ngồi trong phòng khách. Dung Kính không hiểu nhiều về những chuyện này, anh ta chớp mắt hỏi: “Nói như vậy thì Tần Nguyễn sẽ không bị liên lụy đến hả?”
“Đáp án đã quá rõ ràng, gia tộc Nam Cung chắc chắn phải bị diệt, chỉ là cái ngòi nổ này là do Tần Nguyễn kích hoạt. Nhà họ Hoắc khởi động hành động cấp A là để thông báo cho tất cả mọi người biết, nhà họ Hoắc coi trọng Tần Nguyễn.”
Dung Kính ù ù cạc cạc: “Xem ra, chồng của Tần Nguyễn đối xử với cô ấy cũng không tệ lắm.” Bao nhiêu năm qua, thân thủ của cô ấy đã được chứng minh rồi.
Lăng Hiểu Huyên dùng tay còn lại đánh lén phần bụng của Lăng Trạch Hằng, lợi dụng lúc đối phương khom người, cánh tay của cô ấy thoát ra khỏi giam cầm, quay người chạy ra ngoài cửa.
Lăng Trạch Hằng không để ý phần bụng bị đấm mà lại đuổi theo lần nữa. Tiêu Văn Nhu nghe hiểu lời hắn ngập ngừng muốn nói.
Cô ta khoanh tay, nheo mắt lại, chậm rãi lên tiếng: “Lần trước tôi nhìn thấy anh ở câu lạc bộ Dạ Tước, tính tình của Hoắc Tam phu nhân thế nào? Có phải tính nóng như lửa, trái ý một cái là đánh luôn không?”
Lưu Cát Sênh suy nghĩ một lúc rồi gật mạnh đầu. “Tốt lắm!”
Tiêu Dục Kiệt giơ ngón cái lên khen ngợi.
Gã kéo tay em gái đi đến chỗ ông Tiêu, rồi chỉ tay vào tư liệu trên bàn. Tiêu Dục Kiệt cười khổ: “Nào có đơn giản như vậy, nhà Nam Cung bị diệt thì một gia tộc mới sẽ lên thay.”
Gã kéo tay Tiêu Văn Nhu ngồi xuống, rồi hơi nhấc cằm lên nhìn cha mình vẫn đang đọc tư liệu.
Ông Tiêu tháo kính lão xuống, nghiêm nghị nhìn con gái. Vẻ mặt ấm áp của Lăng Trạch Hằng khẽ thay đổi, sự sắc bén bên trong đôi mắt thâm thcúy của anh ta lộ ra.
Anh ta trầm giọng, nói: “Hiểu Huyên nghe lời, gần đây không an toàn, ngoan ngoãn ở nhà đợi đi.”
“Tôi không muốan!” Tiêu Dục Kiệt tự hào nói: “Đây là toàn bộ tài sản của gia tộc Nam Cung, nhà họ Hoắc đã cho phép chúng ta tiếp quản một phần trong số sản nghiệp ở bên ngoài.”
“Dễ dàng như vậy à?” Tiêu Văn Nhu tỏ vẻ nghi ngờ.
Cô ta luôn cảm thấy sẽ không đơn giản như thế. Trong những năm qua, bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra được gia tộc Nam Cung đang ở bên bờ vực của cái chết.
Nội bộ nhà họ Dung đã từng dự đoán nhà Nam Cung sẽ đi được đến mức nào.
Và bọn họ đều nhất trí cho rằng, nhà Nam Cung sẽ chờ phán quyết cuối cùng vào năm sau. “Văn Nhu, có thể nhà họ Phó ở phía nam sẽ đến.”
“Nhà họ Phó?” Tiêu Văn Nhu nhíu mày.
Nhà họ Phó là gia tộc lớn đứng số 1, số 2 ở phía nam, tương đương với hoàng đế địa phương, là chúa tể một phương.
Thế lực của nhà họ Phó trải rộng toàn bộ khu vực phía nam, cũng là một gia tộc khiến phía trên đau đầu.
Nếu đặt ở thời cổ đại, thì bọn họ cũng phải thuộc hàng phiên vương chư hầu.
Tiêu Văn Nhu cảm giác tình thế không ổn, nếu như nhà họ Phó đến, thì với vốn liếng hùng hậu, bọn họ sẽ là gia tộc đứng đầu trong sáu thế gia mất.