Đúng lúc này, bên ngoài có thuộc hạ gõ cửa. Người phụ nữ này không thể làm tròn nghĩa vụ của một người vợ, lại không thể ở bên cạnh hầu hạ gã.
Cô ta có trở về hay không cũng chẳng có chút ý nghĩa nào với Nam Cung Sưởng. Coi như bọn họ đã qua được cửa ải này rồi.
Nhà họ Lăng. “Chú có ý gì! Tôi và Lận Ninh vất vả lắm mới có thời gian ở bên nhau, tại sao chú lại cho người đến bắt tôi về?!”
Lăng Trạch Hằng cau mày, trầm giọng hỏi: “Cháu ở chung với Lận Ninh?” Người hầu của nhà họ Lăng đến gần Lăng Trạch Hằng, bẩm báo: “Hằng thiếu, xe của tiểu thư đã lái vào trong nhà rồi ạ.”
Lăng Trạch Hằng khẽ nhướng mày, hỏi: “Con bé có làm ầm ĩ gì không?” Cô ta khẽ hừ một tiếng, lấy khăn tay trong túi xách ra lau mặt mình.
Trên gương mặt của tay thuộc hạ nhà họ Tiêu đang lái xe, cũng để lộ ra vẻ nhẹ nhõm. Nhưng kết quả điều tra lại là không có vấn đề gì cả.
Để chắc chắn rằng không có gì sai sót, thậm chí anh ta còn tự mình đi theo dõi. Cho đến khi lên xe, chiếc xe nhanh chóng lái ra khỏi cổng nhà Nam Cung.
Tiêu Văn Nhu ngồi ở phía sau mới dần thu lại vẻ mặt vô cùng đau buồn. Nhưng đuôi cáo thì sớm muộn gì cũng có ngày lòi ra thôi, anh ta chờ ngày đó đến.
“Lăng Trạch Hằng, rốt cuộc là chú muốn làm gì hả?!” Lăng Trạch Hằng khẽ cười một tiếng, anh ta đã hiểu.
Chắc chắn là trên đường về con bé Hiểu Huyên vẫn luôn mắng anh ta rồi. Nam Cung Vân Long ôn hòa nói: “Việc này không vội, các người cứ nhốt người lại trước đã. Anh cả của Văn Nhu xảy ra chuyện, nhà Nam Cung sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Ngày mai tôi sẽ phải người tới đón Kiều Hi rồi đích thân dẫn cậu ta đến nhà họ Hoắc để bắt họ cho một lời giải thích.”
Kiều Hi có ý nghĩa rất quan trọng đối với nhà họ Hoắc, tên đó là con trai của công chúa nhà họ Hoắc. Nam Cung Vân Long: “Mời người7 vào đây.”
“Vâng.” “Người bên dưới nói tiểu thư có vẻ không thoải mái, trên đường trở về...”
Người hầu ngẩng đầu nhìn Lăng Trạch Hằng, khuôn mặt sáng sủa rõ nét của anh ta rất bình tĩnh. Tay thuộc hạ của nhà họ Tiêu không thể tự quyết định, chỉ đành nói: “Tôi trở về sẽ báo cáo lại chuyện này với tiên sinh.”
Trên mặt Nam Cung Vân Long lộ ra vẻ tự tin. Nam Cung Sưởng cười nhạo: “Cái nhà này có cô hay không thì khác nhau ở chỗ nào?”
Cuộc hôn nhân của hai người vốn chỉ là một hình thức liên minh giữa nhà Nam Cung và nhà họ Tiêu thôi. Gã thuộc hạ quay người đi mời người của bên nhà họ Tiêu tiến vào.
Một người đàn ông trên người 2dính đầy máu đi tới. Nam Cung Vân Long phất tay với gã thuộc hạ của nhà họ Tiêu: “Thôi được rồi, hai người trở về đi. A Sưởng cũng bị người của nhà họ Hoắc làm bị thương, tôi không thể đi đâu được, để hôm khác tôi sẽ đến thăm Dục Kiệt.”
“Vâng.” Người hầu hạ thấp giọng xuống: “Tiểu thư vẫn luôn phàn nàn về ngài ạ.”
“À.” Ánh mắt của con bé mỗi lần nhìn anh ta, giống như đang nhìn kẻ thù vậy.
Lăng Trạch Hằng nghi ngờ gã nha sĩ tên Lận Ninh kia, suy đoán có phải đối phương đã làm gì đó với Lăng Hiểu Huyên hay không. Một giọng nữ ồn ào vang lên từ ngoài cửa.
Lăng Hiểu Huyên còn chưa đi vào nhà mà thái độ bất mãn của cô ấy đã được thể hiện rất rõ ràng. Chính điều này khiến Lăng Trạch Hằng không thể thả lỏng cảnh giác với Lận Ninh.
Anh ta có trực giác rằng người này có vấn đề, còn có vấn đề ở chỗ nào thì anh ta vẫn chưa rõ. Lăng Trạch Hằng ngồi yên trên ghế sô pha, nhìn cô gái đang tiến vào trong phòng khách với đôi mắt sâu thẳm dịu dàng.
Gương mặt của Lăng Hiểu Huyên rất tức giận, nhìn thấy anh ta giống như thấy kẻ thù giết cha không đội trời chung vậy. Tiêu Văn Nhu quay người rời đi, trước khi đi còn để lộ vẻ mặt ấm ức.
Lúc Tiêu Văn Nhu cùng tay thuộc hạ của nhà họ Tiêu rời khỏi nhà Nam Cung, trong họ rất buồn khổ. So sánh với chồng chưa cưới cũ của Lăng Hiểu Huyên thì có thể nói là xuất sắc hơn nhiều.
Lăng Trạch Hằng cũng không có ý kiến gì, chỉ cần Hiểu Huyên vui vẻ là anh ta ủng hộ. Kết quả vẫn rất sạch sẽ, Lận Ninh không hề làm chuyện gì với Lăng Hiểu Huyên.
Nhưng sự ghẻ lạnh của Hiểu Huyên đối với anh ta, và tình trạng như kẻ thù hiện tại, tất cả đều bắt đầu từ sau khi cô ấy gặp Lận Ninh. Ông ta rũ mắt xuống, đánh giá Tiêu Văn Nhu đa7ng ngồi khóc trên mặt đất rồi trầm giọng hỏi: “Người ở đâu?”
Thuộc hạ: “Đang ở ngoài cửa ạ.” Tay thuộc hạ của nhà họ Tiêu trầm giọng, nói: “Kiều Hi không tự mình ra tay mà cho người của gia tộc Doyle luôn đi theo bên cạnh hắn ra tay, chúng tôi đã bắt được bọn chúng, bọn chúng dám làm tổn thương đến thiếu gia thì phải trả giá đắt.”
Nam Cung Vân Long nghe vậy thì khóe môi hơi nhếch lên, những nếp nhăn trên mặt vì cố nén cười mà run rẩy. Tay thuộc hạ của nhà họ Tiêu đỡ Tiêu Văn Nhu đang mềm như cọng bún lên rồi quay người rời đi.
Đi được nửa đường, Tiêu Văn Nhu bỗng quay đầu lại. Trong khoảng thời gian này, không hiểu Lăng Hiểu Huyên thế nào lại cặp kè với một nha SĨ.
Gia đình của đối phương trong sạch, dáng dấp trông cũng không đến nỗi nào. Thân phận của anh ta ở trong nhà họ Lăng đã là một sự tồn tại lúng túng từ lâu.
Lúc này, anh ta càng lo lắng cho Lăng Hiểu Huyên hơn. Sau khi người kia bước vào, anh ta chào Nam Cung Vân Long đang ngồi bên giường: “Gia chủ Nam Cung.”
K0hông chờ đối phương đáp lại, người này đã đi đến chỗ Tiêu Văn Nhu đang ngồi xổm trên mặt đất. Nếu như Kiều Hi xảy ra chuyện gì, nhà họ Hoắc sẽ càng thêm hỗn loạn.
Đối với nhà Nam Cung mà nói thì việc này chỉ có lợi chứ không có hại. Tay thuộc hạ của nhà họ Tiêu cung kính trả lời Nam Cung Vân Long: “Tạm thời chúng tôi còn chưa rõ lắm. Tối nay thiếu gia đi chơi như thường lệ, nhưng lại bị Kiều Hi chặn ở cửa, chờ đến lúc chúng tôi biết tin tức thì thiếu gia đã bị đánh gãy hai chân rồi.”
Nam Cung Vân Long dò xét vết máu trên người đối phương rồi hỏi: “Sao trên người cậu lại có máu vậy?” Hành động nhằm vào nhà Nam Cung lần này nhất định phải đạt được đa số phiếu đồng ý của bốn gia tộc lớn cùng sáu thế gia thì nhà họ Hoắc mới có thể chính thức triển khai hành động với nhà Nam Cung.
Nhà họ Lăng đã đồng ý, tuy không phải Lăng Trạch Hằng đồng ý. Nhưng bị gã nói ra ở trước mặt nhiều người như vậy, thì là ném mặt mũi của Tiêu Văn Nhu xuống dưới đất rồi giẫm lên rồi.
Nam Cung Vân Long biết đôi vợ chồng trẻ này đến bây giờ vẫn không ngủ cùng nhau. Tiêu Văn Nhu cau mày, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa tức giận.
Cả hai nhà đều biết rõ cuộc hôn nhân này như thế nào. Cô ta nhìn về phía Nam Cung Sưởng sắc mặt nhợt nhạt, ánh mắt u ám đang nằm trên giường.
Tiêu Văn Nhu nói: “Tôi đi xem anh cả thế nào rồi sẽ mau chóng quay trở lại.” Nam Cung Vân Long lên tiếng hỏi: “Chẳng phải Kiều Hi đang bị ném ở chỗ khu tây à, tại sao lại trở về rồi?”
Chỉ cần là người muốn để ý thì ai cũng biết hành động của Tần Nguyễn, những gì cô làm đều không phải là bí mật gì. Ông ta đành phải đứng ra giảng hòa, an ủi Tiêu Văn Nhu: “Văn Nhu, con đừng chấp nhặt với A Sưởng làm gì, con đi về trước đi.”
“Vâng, thưa ba.” “Kiều Hi cũng bị bắt?”
“Tạm thời đang bị nhà họ Tiêu khống chế, đợi sau khi trời sáng tiên sinh nhà chúng tôi sẽ đích thân đến nhà họ Hoắc để đòi lại công bằng.” Lăng Trạch Hằng ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng khách. Cách đây không lâu, nhà họ Lăng cũng nhận được điện thoại thông báo của bên nhà họ Hoắc.
Nhà họ Lăng tuy thấp cổ bé họng nhất trong sáu thế gia, nhưng chung quy thì vẫn là người của thế gia. “Tiểu thư, thiếu gia đã tỉnh, ngài không nên quá thương tâm ạ.”
Tiêu Văn Nhu nghe vậy thì bắt lấy cánh tay của đối phương. Nếu là trước kia, lần nào mà cô ấy chẳng gọi chú út ơi chú út à.
Giờ thì hay rồi, gọi thẳng tên luôn. Tay thuộc 1hạ đi tới, cung kính bẩm báo: “Gia chủ, người bên nhà họ Tiêu tới, nói là muốn đón thiếu phu nhân về bên đấy.”
“Ố?” Nam Cung Vân L2ong ngồi ở bên cạnh giường của con trai, trong mắt ông ta lóe lên tia nhìn đầy ẩn ý. Cô ta ngẩng đầu lên, để lộ ra một gương mặt khóc thảm đến mức không nỡ nhìn, cô ta vội vàng hỏi: “Anh cả tôi thế nào? Anh ấy có biết tình trạng của mình không?”
Tay thuộc hạ của nhà họ Tiêu lắc đầu: “Tạm thời vẫn còn đang giấu Đại thiếu gia, tiên sinh sợ cảm xúc của thiếu gia quá kích động, không chịu nổi.” Lăng Hiểu Huyên hất cằm lên, giọng rất sắc bén: “Đúng thế thì sao? Tôi đã trưởng thành rồi!”
“Không có gì, chú ý biện pháp an toàn.”