Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 527: Lần hành động này của nhà họ hoắc đại biểu cho việc, một thế lực lớn bị hủy diệt



Sau khi Lý Mạn Ninh đi, Tần Nguyễn nán lại ở ban công.

Dưới ánh trăng mờ ảo, làn da trong suốt như pha lê của côk được nhuộm một lớp ánh trăng mềm mại, bờ môi đỏ mọng cong lên lộ ra vẻ thâm trầm và bí ẩn. Giọng nói trầm thấp uy nghiêm của Nam Cung Vân Long vang lên từ trong phòng.

Tiêu Văn Nhu đẩy cửa phòng và lo lắng chạy vào.
Khuôn mặt quyến rũ lộ ra vẻ vội vàng, đôi mắt hơi đỏ hoe như sắp khóc.

Cửa phòng ngủ bị mở ra.
Tiêu Văn Nhu vừa tắm rửa xong, đang đắp mặt nạ, chuẩn bị đi xem vết thương của Nam Cung Sưởng như thế nào.

Vốn cô ta cũng chẳng quan tâm Nam Cung Sưởng sống hay chết.
Nước mắt trong hốc mắt của Tiêu Văn Nhu không thể kìm lại được nữa mà lăn xuống từng giọt một.

“Anh cả của con lại bị Kiều Hi đánh gãy chân rồi, lần này là cả hai chân. Bác sĩ nói... nói, anh cả của con cả đời này sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa!”
Tay thuộc hạ canh giác ở ngoài cửa của nhà Nam Cung, nhìn thấy thiếu phu nhân toàn thân chật vật đi tới, trong tay còn cầm theo túi xách.

Hắn bèn cung kính tiến lên: “Thiếu phu nhân, cô muốn ra ngoài ạ?”
Cùng lúc đó, nước mắt to như hạt đậu rơi từng viên từng viên một từ trong mắt của cô ta xuống.

Tên thuộc hạ cảm thấy khó xử.
Tiêu Văn Nhu nhận thấy rõ ràng rằng, số lượng người ở nhà Nam Cung đột nhiên trở nên nhiều hơn.

Cô ta cho rằng đây là do Nam Cung Vân Long tức giận vì chuyện của con trai nên sắp xếp như vậy.
Vừa rồi gia chủ đã hạ lệnh, bất kỳ người nào cũng không được ra vào nhà Nam Cung.

Bây giờ thiếu phu nhân muốn rời đi thì hắn phải đi xin chỉ thị đã.
“Anh cả, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Giọng của Tiêu Dục Kiệt khẽ run, anh ta nói gằn từng chữ: “Nhà họ Hoắc khởi động hành động cấp A.”
Khi gia tộc Nam Cung thắt chặt an ninh toàn diện, thì vô số ám vệ của nhà họ Hoắc đã tiến đến và bao vây những tài sản lớn trên danh nghĩa của bọn họ.

Nhà Nam Cung.
Nhưng nhà họ Tiêu sao lại không nghĩ muốn dựa vào nhà Nam Cung để nâng nhà họ Tiêu lên một độ cao mới chứ.

Mấy năm gần đây nhà Nam Cung làm việc luôn vượt quá giới hạn, còn chẳng phải là hòn đá kê chân tốt nhất cho nhà họ Tiêu à.
Mây đen bao phủ, chỉ còn những ngôi sao lập lòe trên bầu trời, giống như ảo mộng.

Có vẻ là dấu hiệu sắp có bão.
Tần Nguyễn xoay người trở về phòng, bóng lưng của cô kiêu hãnh, có cảm giác khó tả làm lòng người không khỏi gợn sóng.

Cô trở về phòng, nằm trên giường, chỉ một lát sau đã chìm vào giấc ngủ.
Sờ lên khuôn mặt bóng loáng, cô ta lại quay trở về phòng vệ sinh.

Tìm phần tinh chất còn sót lại trong túi mặt nạ đã ném xuống bồn rửa mặt, thoa quanh chân tóc, và hai bên tai.
Hai mắt Tiêu Văn Nhu đỏ hoe, cô ta nức nở: “Anh trai tôi và thằng oắt con láo toét Kiều Hi kia lại đánh nhau, lần này chân anh ấy tàn phế rồi! Cả đời này muốn đứng lên cũng khó khăn! Tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà đi xem anh trai tôi! Hu hu hu hu...”

Tiêu Văn Nhu dường như chỉ muốn tìm một người để phát tiết những bối rối trong lòng.
“Cái gì?!!”

Tiêu Văn Nhu quá sợ hãi: “Là thật sao, tại sao nhà họ Hoắc lại làm như vậy?”
Có tiếng đập cửa vang lên.

“Vào đi.”
Trông cô ta rất chật vật, đầu tóc rối bù, phần mép tóc ở hai bên tai dính thứ gì đó, ánh mắt của Nam Cung Vân Long thoáng lóe lên.

Ông ta dùng giọng nói trầm ấm hỏi thăm: “Văn Nhu à, đã xảy ra chuyện gì thế? Có gì con cứ từ từ nói.”
Nhìn người trong gương có vẻ mặt bình tĩnh thong dong, nhưng toàn thân trông rất chật vật, Tiêu Văn Nhu cong môi nở một nụ cười.

Khoảnh khắc tiếp theo, cô ta đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Kiều Hi còn đang chịu khổ ở khu tây, nếu như biết người nhà họ Tiêu bẫy mình như thế thì chắc chắn là cậu ta sẽ tức đến nổ phổi mất.

Tiêu Văn Nhu cười đắc ý: “Em biết rồi, anh yên tâm đi.”
Bên trong khu nhà yên tĩnh của gia tộc họ Hoắc, có vô số người mặc đồng phục màu đen nhanh chóng di chuyển.

Tối nay, ám vệ nhà họ Hoắc dốc toàn bộ lực lượng.
Bên trong đôi mắt của Tiêu Văn Nhu hiện lên sự hưng phấn, khuôn mặt quyến rũ của cô ta cũng vì kích động mà thoáng ửng hồng.

Tiêu Dục Kiệt rất nghiêm túc giải thích với em gái: “Văn Nhu, lúc này mà em rời khỏi nhà Nam Cung thì chắc chắn sẽ khiến Nam Cung Vân Long nghi ngờ. Trước khi anh sắp xếp người đến đón em đã dặn dò rồi, nếu Nam Cung Vân Long muốn thẩm tra, em cũng không cần hoảng. Đối phương sẽ nói cho ông ta biết, chân của anh lại bị tên Kiều Hi thù dai nhớ lâu kia đánh gãy, lần này chỉ sợ cả đời cũng không đứng lên nổi. Hãy trổ hết tài diễn xuất đỉnh cao thuộc hàng Oscar của em ra, nhất định phải rời khỏi nhà Nam Cung, anh và cha sẽ đợi em ở nhà.”
Tần Nguyễn cụp mắt cnhìn xuống hai bàn tay xinh đẹp đầy vết sẹo mờ nhạt của mình.

Ánh sáng lạnh lùng xuất hiện trong đôi mắt cô, bêan trong con ngươi đen láy như ngọc lóe lên sự tàn nhẫn.
Anh trai gọi cho cô ta vào lúc này, chắc chắn là có chuyện.

Tiêu Văn Nhu lập tức nhận cuộc gọi: “A lô?”
Cô ta quay trở về, nhìn thấy trên điện thoại báo là anh cả gọi tới.

Nhìn thời gian đã là đêm khuya.
Những người trẻ tuổi ở thế hệ này của bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy hành động cấp A của nhà họ Hoắc. Nhưng cũng được nghe những người lớn tuổi kể rằng quá trình của nó rất nguy hiểm và tàn nhẫn.

Hành động cấp A đại diện cho sự giết chóc, cho sự hủy diệt của một thế lực lớn.
Bao nhiêu năm qua, nhà họ Tiêu cũng có dã tâm chứ.

Nhà Nam Cung muốn nhờ nhà họ Tiêu để bước lên đỉnh cao.
“Cha, A Sưởng, nhà con xảy ra chuyện rồi!”

Tiêu Văn Nhu cũng không nhìn sắc mặt của hai cha con ở trong phòng, đôi mắt cô ta ngập nước, nhìn mọi thứ đã nhòe đi rồi.
Tiêu Văn Nhu cúp điện thoại, đưa tay tháo lớp mặt nạ trên mặt xuống, rửa mặt sạch sẽ rồi dùng tốc độ nhanh nhất thay quần áo, cầm túi xách tay đi ra cửa.

Cô ta vừa đặt tay lên cửa thì đột nhiên thu lại.
Lần hành động cấp Anày sẽ hoàn toàn trấn áp gia tộc Nam Cung, chặt đứt vây cánh và cắt đứt đường sống của bọn họ ở thủ đô.

Lần cuối cùng hành động lớn như thế này đã cách đây vài chục năm.
Tiêu Dục Kiệt trầm giọng: “Bên nhà họ Hoắc thông báo cho cha rồi, Văn Nhu, em lập tức rời khỏi nhà Nam Cung đi, anh đã phải người đi đón em rồi, hãy nghĩ mọi cách để thoát thân.”

“Được! Em biết rồi!”
Trong nhóm ám vệ hành động lần này, chỉ có một số người lớn tuổi là đã từng có vinh dự được tham gia.

Người mới nghe người cũ mơ hồ đề cập đến chuyện, một khi hành động cấp A của nhà họ Hoắc được mở ra, thì nó đại diện cho sự tồn vong của một gia tộc.
Tiêu Văn Nhu nhìn xuống quần áo của mình, có vẻ như quá gọn gàng rồi.

Cô ta mở nửa khóa kéo của túi xách, làm quần áo trên người mình lộn xộn một chút, như thể cô ta đã vội vàng thay đồ vậy.
Không thể tha cho nhà Nam Cung được.

Mà một khi ra tay thì phải quyết đoán.
“Văn Nhu, lập tức rời khỏi nhà Nam Cung, càng nhanh càng tốt!”

Ngay khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói lạnh lùng và nghiêm túc của Tiêu Dục Kiệt truyền rõ ràng vào trong tại Tiêu Văn Nhu.
Tên thuộc hạ làm dấu tay xin mời với Tiêu Văn Nhu: “Cô cần bảo gia chủ tự mình lên tiếng cho cô đi thì mới được.”

“Ừ!” Tiêu Văn Nhu lau qua loa mặt một cái, nhấc chân lên và đi về phía phòng ngủ của Nam Cung Sưởng.
Và đôi tay này của cô sẽ không còn sạch sẽ nữa.

Trên bầu trời có những đám mây đen bay qua, che mất ánh trăng mờ ảo, bầu trời chìm vào bóng tối dày đặc.
Trời đã về khuya, hai cha con nhà Nam Cung còn đang bàn bạc dùng kế hoạch hoàn hảo như thế nào để đối phó với nhà họ Hoắc.

“Thùng thùng.”
Tiêu Văn Nhu nói xong thì như thể đã dùng hết tất cả sức lực của mình.

“Hu hu hu...”