Mao Sơn Cửu Cô Nương: [Anh chắc chắn sẽ không trêu tôi? Giúp tôi giải quyết bài tập?] Bây giờ cô ta đã chết rồi, tình yêu đối với cô ta mà nói là vô nghĩa.
Lý Mạn Ninh nhìn Tần Nguyễn có gương mặt và khí thế xuất sắc ở trước mắt. “Chắc là tìm được rồi.” Lý Mạn Ninh không quá chắc chắn.
Tần Nguyễn sờ lên vải rèm mỏng bên cạnh, vẻ mặt trầm tư. Thanh Thành Vệ Tây Thi:2 [Có cô con gái ngoan gào khóc đòi ăn như cô, tôi không bỏ được mà rời khỏi thế giới này, yên tâm đi, ba chuẩn bị giáo án xong sẽ0 giúp con làm bài tập nhé.]
Mao Sơn Cửu Cô Nương: [Thật à?] Tần Nguyễn ăn ngay nói thật: [Tính tình của anh thật sự làm tôi không thể liên tưởng đến nghề nghiệp này.]
Mao Sơn Cửu Cô Nương: [Chị Nguyễn à, nhìn chị nói em mới nhớ ra, Vệ Tây Thi cũng đang làm việc ở Học viện Thịnh Thế, cùng trường với chị đấy. Hai người một người là thầy giáo, một người là sinh viên, đúng là trùng hợp thật đấy.] Sau khi chỉnh lại đầu tóc, chiếc váy trắng trên người Lý Mạn Ninh cũng dần trở lại trạng thái ban đầu theo ý thức của cô ta.
Tần Nguyễn quay đầu nhìn đồng hồ: “Cô ước chừng bây giờ gã đã tìm được gia chủ nhà Nam Cung hoặc Nam Cung Sưởng chưa?” Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của Thanh Thành Vệ Tây Thi, cô khẽ nhíu mày.
Cô gửi lên một tin nhắn. Thanh Thành Vệ Tây Thi: [Tôi không nhớ trong đám học sinh của mình có người tên như vậy.]
Tần Nguyễn: [Thầy cô ở trường nhiều lắm nên tôi cũng không nhớ rõ, nhưng hình như không có thầy nào giống với tính cách của Tây Thi thì phải.] Gã thật sự muốn giết anh hai cô.
Nếu như lúc ấy cô không ngăn cản thì tất cả sẽ đi theo quỹ đạo đã được định sẵn ở kiếp trước rồi. Tần Nguyễn buông rèm cửa trong tay, ngoài nhìn lại, mỉm cười với Lý Mạn Ninh.
“Không diệt được nhà Nam Cung, lòng tôi khó yên.” Tần Nguyễn cau mày: “Cô bị thương à?” Bên trong giọng nói lành lạnh mang theo cả sự lo lắng.
Lý Mạn Ninh bĩu môi: “Không sao, chuyện nhỏ thôi, đạo trưởng Ô đúng là tên quỷ già háo sắc, tôi chưa bao giờ thấy tên nào bụng đói ăn quàng như gã. Lúc gặp gã, tôi đã cố ý làm cho mình thành rất xấu rồi, thế mà gã vừa gặp tôi đã nhào vào luôn. Vì muốn truyền tin tức cho gã mà tôi quần nhau với gã nửa ngày, lúc này mới thoát thân được đấy, muộn hơn tí nữa chắc khó giữ được danh dự tuổi già mất!” Thấy hai người kết thúc trò chuyện, Tần Nguyễn mới dùng đầu ngón tay gõ lên màn hình.
Tần Nguyễn: [Tôi vào nhầm nhóm chat à? Ở đây đang có hiện trường nhận người thân?] Thanh Thành Vệ Tây1 Thi: [Đương nhiên, với điều kiện là cô phải gọi tôi là ba.]
Mao Sơn Cửu Cô Nương: [Bal] Mao Sơn Cửu Cô Nương: [Chị Nguyễn!]
Thanh Thành Vệ Tây Thi: [Em Nguyễn online đấy à, em xem con gái tôi mới nhận có đáng yêu không, có muốn cân nhắc cùng xây dựng một gia đình và cùng nhau nuôi dạy một đàn con không? Tần Nguyễn: “Thế cô có biết tại sao đạo trưởng Ô lại muốn vào nhà Nam Cung không?”
Lý Mạn Ninh ngẫm nghĩ lại: “Không biết, hình như gã đang đợi người. Tôi nghe ý tứ trong lời nói của gã thì có vẻ gã thật sự muốn biết giữa sự phụ gã và nhà Nam Cung xảy ra chuyện gì. Sau khi đạo trưởng 0 biết sự phụ gã đã chết, gã nổi điên luôn, trên người nồng nặc mùi hôi thối suýt nữa làm tôi chết ngạt!” Thanh Thành Vệ Tây Thi gửi lên một biểu tượng [Con gái ngoan, xoa đầu một cái].
Tần Nguyễn đọc hết đoạn đối thoại của hai người này mà độ cong của khóe môi không hề buông xuống. Còn ở kiếp này, vì Đường Nhã mà anh cả của cô bị Nam Cung Sưởng tính kế, đối phương rõ ràng không để ý đến chuyện sinh tử tồn vong của nhà họ Tần!
Tần Nguyễn thầm nghĩ, nếu không phải có cô, có nhà họ Hoắc ở đằng sau lưng cô thì nhà họ Tần đã không được bình yên vô sự như bây giờ rồi. Vừa dứt lời, Lý Mạn Ninh tóc tại bù xù bỗng nhiên xuất hiện ở phía trước Tần Nguyễn.
Hồn thể của cô ta trông rất chật vật, váy trắng trên người bị xé rách tả tơi, trên mặt cũng có vết thương mờ nhạt. Có một ánh lửa đột ngột xuất hiện ở bên ngoài cửa sổ.
Tần Nguyễn biết là Lý Mạn Ninh tới. Tần Nguyễn thấy Lý Mạn Ninh không ngại thì hỏi: “Gã có đi vào nhà Nam Cung không?”
Gương mặt tái nhợt của Lý Mạn Ninh nghiêm túc gật đầu: “Gã nhập vào một tên bảo vệ của nhà Nam Cung rồi đi vào bên trong, gã không biết gia chủ nhà Nam Cung và Nam Cung Sưởng, tôi chỉ đường cho gã luôn.” “Cô chỉ đường?”
Lý Mạn Ninh chỉnh lại kiểu tóc rối bù của mình, miệng lại thoải mái nói: “Ngày trước tôi hay đến nhà Nam Cung nên vẫn còn nhớ đường đi trong đó, biết bọn họ đại khái ở chỗ nào.” “Làm gì có chuyện đấy, chẳng qua trong số rất nhiều đàn ông đi qua đời tôi, người này cũng không đến nỗi nào.”
Lý Mạn Ninh cũng không ngại bị người ta biết chuyện cô ta và Nam Cung Sưởng đã từng có một đoạn quá khứ ở bên nhau. Đã như vậy thì Tần Nguyễn làm sao lại cho nhà Nam Cung cơ hội làm tổn thương đến cô chứ.
“Được rồi.” Bọn họ thiết kế để anh hai đâm chết Đường Nhã, giống như ở kiếp này anh cả đâm vào Đường Nhã vậy.
Rõ ràng là Đường Nhã không có việc gì, nhưng bọn họ lại để cô ta giả chết, muốn thừa cơ cướp trắng Tập đoàn Tần thị. Trong đầu Tần Nguyễn có cái gì đó hiện lên, cô nhẹ nhàng nhíu mày.
Ngay khi cô bắt giữ được ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, thì cửa sổ phía trước bỗng có động tĩnh. Tần Nguyễn: [Đúng.]
Mao Sơn Cửu Cô Nương: [Oa! Không phải là hai người biết nhau thật đấy chứ? Mao Sơn Cửu Cô Nương: [Vệ Tây Thi, anh đừng có mà tán tỉnh lung tung! Chị Nguyễn có chồng rồi, còn đang mang thai đấy!]
Thanh Thành Vệ Tây Thi: [...] Nhà Nam Cung cũng có ác ý rất lớn đối với nhà họ Tần.
Những người mà bọn họ nhắm đến đều là những người mà Tần Nguyễn quan tâm. Hai người bọn họ chỉ giao lưu ở trên mạng, nên đúng là không biết đang ở cùng một trường.
Thanh Thành Vệ Tây Thi: [@Tần Nguyễn Tần Nguyễn là tên thật của em?] Ánh trăng ngoài cửa sổ rơi xuống người Tần Nguyễn, làm cô như được bao phủ bởi một tầng sương mù, càng làm cho cô trở nên thần bí.
“Cô có thù với Nam Cung Sưởng à?” Lý Mạn Ninh hất lọn tóc rủ trên vai, trông vô cùng quyến rũ, mê người.
Tần Nguyễn nhắm mắt lại: “Tôi nhớ trước khi cô chết đã gặp Nam Cung Sưởng, không phải là cô vẫn còn chưa dứt được tình với gã ta đấy chứ?” Dấu chấm than kia là sự 2quật cường cuối cùng của Kiều Cửu.
Thanh Thành Vệ Tây Thi: [Ngoan Tần Nguyễn: [...]
Thanh Thành Vệ Tây Thi: [...] Cô để điện thoại xuống, đứng dậy đi tới trước cửa sổ.
“Lý Mạn Ninh!” Nhưng nhà họ Đường và nhà họ Tần vốn không ở cùng một độ cao, bọn họ không hề có một chút thực lực nào đáng nói.
Sở dĩ bác cả và Hàn Nhàn có thể thành công cướp được tập đoàn, là vì nhà họ Đường có Đường Nhã. Thanh Thành Vệ Tây Thi: [Tôi còn phải thức đêm soạn giáo án, đi làm việc đây.]
Anh ta ngay lập tức thay đổi tính tình hoạt bát trước đó của mình. Nhất là tối nay, Nam Cung Sưởng cầm súng chĩa vào Tần Muội.
Gã đã bóp cò súng. Tần Nguyễn: [@Thanh Thành Vệ Tây Thi Tôi vừa xem hai người trò chuyện trong nhóm chat, anh là thầy giáo?]
Thanh Thành Vệ Tây Thi: [Trông tôi không giống à?] Thù?
Nếu muốn nói đến chuyện thù hận, thì nó có liên quan đến kiếp trước. Lý Mạn Ninh rất tò mò tại sao Tần Nguyễn lại thận trọng với nhà Nam Cung như vậy, thậm chí còn muốn bọn họ gặp xui xẻo.
Tần Nguyễn nghe vậy thì mỉm cười. Nếu như đằng sau không có nhà Nam Cung làm chỗ dựa, bọn họ làm sao dám làm ra những chuyện đó.
Sự diệt vong của nhà họ Tần ở kiếp trước có bóng dáng của nhà Nam Cung. [Lỗi quá lỗi quá, tôi là người rất có nguyên tắc, quyết không làm kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm của người khác.]
Tần Nguyễn biết anh ta chỉ nói đùa. Trong ánh mắt kinh ngạc của Lý Mạn Ninh, Tần Nguyễn chậm rãi nói: “Tôi phải diệt trừ mối đe dọa tiềm ẩn, cái này được gọi là một lần vất vả cả đời nhàn nhã.
Người nhà Nam Cung luôn rắp tâm làm chuyện xấu, tôi có dự cảm nếu không giải quyết bọn họ, thì tôi sẽ vì chuyện này mà phải trả giá rất đắt.” Thanh Thành Vệ Tây Thi: [Ba không nói dối đầu.]
Mao Sơn Cửu Cô Nương: [Tạm thời tin anh một lần, tôi đi vẽ bùa đây, nếu như anh không giúp tôi giải quyết bài tập thì chúng ta quyết đấu một trận sinh tử một mất một còn đấy!] Hai người bọn họ chưa từng gặp nhau, mà lúc đầu khi cô mới vào nhóm chat, thái độ của Vệ Tây Thi đối với cô rất lạnh nhạt.
Sau mấy tháng quen thuộc hơn một chút rồi, thái độ của đối phương mới dần trở nên thân thiện, nhưng người này lại rất thích trêu chọc người khác. Ngay sau đó anh ta lại gửi tới một tin nhắn.
[Ba cũng không có thời gian đầu, mấy đứa học sinh điên cuồng làm bài tập về nhà trước khi bắt đầu khai giảng, thì tôi cũng 7phải nộp giáo án khi khai giảng tới.]
Mao Sơn Cửu Cô Nương: [Vệ Tây Thi, anh đi chết đi!]