Lời nói này của Hoắc Vân Tiêu truyền vào trong tai ông cụ Hoắc khiến môi ông cụ run rẩy, không nói knên lời.
Đây là vết sẹo của ông cụ, mà bất kỳ người nào cũng không dám nhắc đến. “Cháu gọi điện thoại cho ông là chuẩn bị làm thế nào?”
“Dã tâm của nhà Nam Cung trong những năm qua đã càng lúc càng lớn hơn, ông nội, cháu chuẩn bị khởi động hành động cấp A.”
Hoắc Vân Tiêu nói gằn từng chữ và từng từ anh nói ra đều để lộ ra sát ý. “Cháu cảm ơn ông ạ.”
Ông cụ Hoắc cúp điện thoại rồi đi tới trước cửa sổ, nhìn khu nhà nhỏ nơi Tần Nguyễn đang ở.
Sắc mặt ông cụ nghiêm nghị, uy nghiêm. “Bọn họ chuẩn bị ra tay với em dâu?”
“Không phải chuẩn bị, mà là đã bắt đầu hành động rồi.”
Hoắc Vân Tiêu nhấc chân, nhanh chóng bước lên máy bay. Giọng điệu của ông cụ Hoắc hơi nặng nề: “Tiêu Tiêu, cháu phải biết hành động cấp A có ý nghĩa như thế nào đối với nhà họ Hoắc, bốn gia tộc lớn và sáu thế gia. Thế lực kéo dài cả trăm năm sẽ bị phá vỡ và nếu không dùng mấy năm thì không thể ổn định lại được đâu.”
“Cháu biết ạ.”
“Trong lòng cháu tự hiểu rõ, không thẹn với lương tâm là được rồi.” Ở vườn hoa phía sau.
Nơi nhà Nam Cung xử lý thi thể.
Có một cái xác rõ ràng không có hơi thở, nhưng cơ thể của hắn lại khẽ uốn éo trong đêm tối. Khởi động hành động cấp A là quyết định mà anh đưa ra trong lúc cực kỳ tỉnh táo.
Ông cụ Hoắc nói tiếp: “Gia tộc Nam Cung tuy không thể so với bốn gia tộc lớn, nhưng họ có nền tảng vững chắc, không dễ bị lung lay. Nhà họ đã thâm nhập vào các lĩnh vực ngành nghề khác nhau, có thể nói là rễ ăn rất sâu.”
“Một khi động vào nhà Nam Cung, tuy chúng ta không có nhiều tổn thất, nhưng những người bình thường sống phụ thuộc vào nhà họ, sự sống còn của mấy chục nghìn nhân viên lại trở thành vấn đề lớn nhất. Mà đây chỉ là khu vực thủ đô, còn nhân viên ở các tỉnh thành khác thì tạm thời không tính toán được.” Hiện tại anh đang rất nóng lòng muốn trở về bên cạnh Tần Nguyễn.
Dù biết cô có năng lực tự vệ, nhưng anh vẫn không yên lòng.
Lần này nhà Nam Cung đã vượt quá giới hạn, không cần nói cũng biết bọn họ vì khiêu chiến tranh giới cuối cùng của nhà họ Hoắc mà dám ngang nhiên khiêu khích. Chỉ cần một ánh mắt của Nam Cung Vân Long, tên thuộc hạ bị nghi ngờ kia lập tức bị giải quyết.
Sau đó, bọn họ xem hết tất cả các đoạn phim ghi lại hành động của người này.
Xác định đối phương không truyền được tin tức ra ngoài, mới dần dần yên lòng. Giọng nói tàn nhẫn của đạo trưởng ô vang lên trong khu vườn yên tĩnh không một bóng người.
Cho dù lúc này có người đi ngang qua đây cũng sẽ không thể nghe được tiếng của gã.
Đạo trưởng Ô là quỷ, trừ phi mở Thiên Nhãn, nếu không người bình thường không thể nhìn thấy gã. Thanh Thành Vệ Tây Thi: [Tôi có đẻ ra được hay không chẳng liên quan gì đến việc cô gọi hay không gọi, ngoan, gọi ba đi.]
Mao Sơn Cửu Cô Nương: [Cút!]
[Thế thì tự làm đi.] Ở một chỗ khác mà mắt thường không nhìn thấy được, có một cái bóng mờ từ trong thi thể bay ra.
Cái bóng mờ này không phải ai khác mà chính là người bị liên lụy vì hành động quét sạch của nhà Nam Cung đêm nay, đạo trưởng Ô.
Hay cũng có thể nói là, bởi vì hành động kỳ quái của đạo trưởng ô, dẫn tới sự chú ý của người khác, khiến cơ thể mà gã nhập vào bị uổng mạng. Mao Sơn Cửu Cô Nương: [Anh Tây Thi vĩ đại ơi, trông anh thoải mái rảnh rỗi thế kia, chắc cũng không có việc gì làm, hay là giúp tôi làm bài tập đi?].
[Được thôi.] Thanh Thành Vệ Tây Thi: [Gọi ba nghe phát?]
Mao Sơn Cửu Cô Nương: [Anh mơ đấy à? Anh đẻ ra được cô con gái lớn như tôi thế này chắc?!] Khi trời gần về khuya, cô đã ngáp mấy lần liên tiếp.
Trên nhóm chat “Bắc Thái Đế Quân ở trên” còn có người đang tán gẫu.
Tần Nguyễn ấn mở nhóm chat, xem nội dung nói chuyện. Quanh người đạo trưởng Ô tràn ngập sát khí màu đen dày đặc và một nụ cười dữ tợn hiện lên trên khuôn mặt xấu xí của gã.
Người của nhà Nam Cung giỏi lắm, vậy mà lại để gã được nếm mùi vị của cái chết một lần nữa.
“Ông muốn giết hết chúng mày!” Tần Nguyễn còn không biết chuyện Tam gia đang ở trên máy bay, chỉ vì muốn gấp rút trở về bảo vệ cô và các con.
Cô khuyên anh hai và Lâm Hạo trở về phòng nghỉ ngơi xong thì cũng về phòng mình đi tắm rửa.
Tắm xong, mặc dù buồn ngủ lắm nhưng cô vẫn ngồi đợi trong phòng. Ánh mắt của ông cụ Hoắc khẽ chuyển động: “Bên phía nhà họ Tiêu có tỏ thái độ chắc chắn không?”
Hoắc Vân Tiêu: “Chuyện Tiêu Văn Nhu vào làm dâu nhà Nam Cung chính là thái độ của nhà họ Tiêu đấy ạ.”
Khoảnh khắc nhà họ Tiêu trở thành trợ thủ cho nhà Nam Cung thì cũng đã trở thành mối đe dọa lớn nhất của bọn họ rồi. Cô muốn chờ Lý Mạn Ninh truyền lại tin tức bên phía nhà Nam Cung.
Tối nay chắc chắn sẽ khó ngủ đây.
Tần Nguyễn mặc bộ quần áo ở nhà thoải mái, dựa vào đầu giường, vì thấy chán nên xem di động. Thanh Thành Vệ Tây Thi: [Nghỉ hè chơi vui vẻ quá hả? Có nhớ thầy cô bạn bè không? Đã làm xong bài tập hè chưa?
Mao Sơn Cửu Cô Nương: [Tây Thi, anh xấu quá đi!!!]
Thanh Thành Vệ Tây Thi ném cho cô nhóc một biểu tượng, đàn ông không xấu thì phụ nữ không yêu. “Hành động cấp A?” Ông cụ Hoắc lạc giọng.
Ông cụ cầm di động, mở đèn ngủ trong phòng lên: “Đã mấy chục năm rồi nhà họ Hoắc không có hành động lớn như thế.”
Vẻ nặng nề hiện rõ trên khuôn mặt nghiêm nghị của ông cụ. “Cháu biết ạ.”.
Tiếng nói trầm thấp của Hoắc Vân Tiêu truyền vào trong tai ông cụ Hoắc: “Ông nội, gia tộc Nam Cung ngã xuống thì còn có nhà họ Tiêu ạ.”
“Nhà họ Tiêu?” Ông cụ Hoắc im lặng một lúc mới chậm rãi lên tiếng: “Tiêu Tiêu à, nhà Nam Cung đã đứng sừng sững ở thủ đô được trăm năm rồi, nội tình của họ không cạn như cháu nghĩ đâu, rút dây đồng rừng, cháu cần phải suy nghĩ cho thật kỹ.”
Hoắc Vân Tiêu không lên tiếng.
Anh đã quản lý nhà họ Hoắc từ lâu, nên đương nhiên nắm quá rõ thực lực của các gia tộc lớn và sáu thế gia ở thủ đô. “Ông nội, cháu không thẹn với lương tâm, cháu là người thừa kế đời tiếp theo của nhà họ Hoắc, cũng là chồng của Nguyễn Nguyễn, là cha của những đứa trẻ trong bụng cô ấy. Cháu có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn cho bọn họ.”
Nghe Hoắc Vân Tiêu nói thế, ông cụ Hoắc mỉm cười rất khẽ.
Ông cụ thở dài: “Thôi cháu cứ mạnh dạn đi làm đi, đúng là nhà Nam Cung nên bị trấn áp, ông nội ủng hộ cháu.” Sau đó phát hiện thêm mấy người không xác định được hành tung nên cũng xử lý luôn.
Bắt đầu từ đêm nay, nhà Nam Cung tiến vào trạng thái giới nghiêm.
Cả tòa biệt thự rộng lớn, gần như cứ cách 10 mét lại có người đứng gác. Cho dù là Hoắc Vân Tiêu ccũng chưa từng đề cập tới.
Giọng nói không ổn của ông cụ vang lên: “Tiêu Tiêu à...”
Hoắc Vân Tiêu âm giọng ađáp lại: “Cháu đây.” Hoắc Vân Tiêu: “Ông nội, mấy năm nay sức khỏe của bác Long không được tốt, dù là năm nay hay năm sau cũng không quan trọng, nhà họ Lục ngồi vào vị trí đó vào lúc này là danh chính ngôn thuận. Gia tộc Nam Cung chắc chắn phải bị loại bỏ, cháu không cho phép Nguyễn Nguyễn và hai đứa bé có một chút
tổn thương nào.”
Anh biết ông nội đang lo lắng điều gì, ông muốn duy trì sự cân bằng giữa các gia tộc lớn, và không làm ảnh hưởng đến tình hình chung. Nhà Nam Cung.
Tất cả các nhân viên làm trong phòng làm việc ở tầng này đều được gọi đến tụ tập một chỗ.
Mà trong lúc này, Nam Cung Vân Long và Nam Cung Sưởng cũng đã xem hết video giảm sát. Khi gã thuộc hạ thân tín mới chết lúc nãy đi ra khỏi phòng làm việc, hắn có nhìn một trong những tên thuộc hạ đang canh giữ ngoài cửa phòng trong vài giây. “Hành động cấp A? Em ba, em chơi lớn như thế à?”
Hoắc Dịch Dung không kiềm chế được kêu lên.
Đôi mắt thâm thúy của Hoắc Vân Tiêu hơi trầm xuống, anh chế nhạo: “Nếu anh mà biết nhà Nam Cung có ý đồ gì, thì sẽ không cảm thấy em chơi lớn đâu.” Thanh Thành Vệ Tây Thi trả lời cũng rất dứt khoát.
Mao Sơn Cửu Cô Nương: [Đổi cách gọi khác được không?]