Sắc mặt Nam Cung Sưởng trầm xuống, gã nhíu mày, không có cách nào kiềm chế được lòng phẫn knộ của mình. Nam Cung Vân Long xoa đầu con trai, nhẹ nhàng an ủi: “Lần này là thật, thánh nữ của tộc Pháp sư vừa gcọi điện thoại đến nói là Hoắc Vân Tiêu không còn sống được lâu nữa.”
“Thật à?” Từ lúc nhận cuộc gọi này, Hoắc Vân Tiêu chưa từng lên tiếng.
Trong khi nghe nội dung tin tức được truyền đến, khuôn mặt tuấn tú của anh dần trở nên âm u, đôi mắt thâm thúy tràn đầy lửa giận ác liệt. Nam Cung Sưởng vốn dĩ nằm laiệt trên giường, nhưng vì quá hưng phấn, cơ thể đột nhiên nghiêng về phía trước.
“Hừ! Ahhhh!!!” “Bao nhiêu năm qua, chúng ta đều biết sức khỏe của Hoắc Vân Tiêu rất yếu, không biết cậu ta có thể trụ được bao lâu. Bây giờ lại biết cậu ta chỉ còn sống được chưa đến 10 năm, vậy thì trong thời gian tới chúng ta cũng chẳng còn gì để mà đắn đo nữa.”
Đúng là như vậy thật, nhiều năm qua nhà Nam Cung vẫn luôn thăm dò ranh giới cuối cùng của nhà họ Hoắc. Hai người chia ra hành động, đi theo hai hướng ngược lại.
Bên phía tên thuộc hạ đi xử cái xác, lúc đi đến chỗ rẽ ngoặt ở góc hành lang, gã này lôi từ trong người ra một số linh kiện đơn giản và nhanh chóng lắp ráp Ông cụ Hoắc nghe thấy vậy thì không còn vẻ mặt ôn hòa nữa mà trở nên xám xịt, quanh người ông cụ tỏa ra thứ khí tràng mạnh mẽ.
Môi ông cụ run run, gắt: “Nó dám!” Cơn đau do kéo hai cánh tay khiến gã kêu lên đầy đau đớn.
“A Sưởng!” Nam Cung Sưởng cố nén cơn đau, mặt nhăn lại, mắt dán vào cha mình.
“Ba, đây là sự thực à? Hoắc Tam thật sự sắp chết?!” Đối phương nghe được mệnh lệnh vừa rồi của gia chủ thì sắc mặt tỏ ra thờ ơ, nhưng trong đáy mắt lại lóe lên tia sáng.
Tuy nhiên, chỉ thoáng qua rồi biến mất, nhanh đến mức làm người ta không bắt được. Vẻ mặt của Nam Cung Sưởng đột nhiên hơi thay đổi: “Ba, ba đi kiểm tra camera giám sát đi, xem hắn ta có tiếp xúc với ai sau khi bước ra khỏi phòng làm việc không!”
Nam Cung Vân Long gọi người bên ngoài. Tên thuộc hạ đứng ở bên ngoài đẩy cửa bước vào.
“Gia chủ, thiếu gia.” Nam Cung Vân Long mỉm cười, có thể nói là khá nuông chiều sở thích của con trai mình.
Chỉ là một người phụ nữ mà thôi, cũng không ảnh hưởng đến toàn cục. Tay thuộc hạ nghe lệnh rời đi.
Hắn vừa đóng cửa phòng thì tên vừa đi xử lý thi thể gã thuộc hạ thân tín của gia chủ, cũng quay lại. Nhưng ngay sau đó gã lại cau mày: “Ba, sẽ thành công sao?”
“Nhất định phải thành công!” Giọng nói của Nam Cung Vân Long trầm thấp, toàn thân tỏa ra sát khí. Dứt lời, anh cúp máy ngay lập tức.
Sau đó gọi thẳng tới nhà họ Hoắc. Thủ đô.
Trời đã về khuya, ông cụ Hoắc vì đã lớn tuổi nên giấc ngủ không được tốt lắm, ông nằm xuống ngủ một giấc. lại.
Chỉ khoảng hơn mười giây sau, một chiếc điện thoại nhỏ thành hình. “Luôn để mắt đến bọn họ, có bất cứ tin tức gì thì nói cho tôi biết, chú ý tự bảo vệ bản thân.
Giọng của Hoắc Vân Tiêu trầm xuống. Nam Cung Vân Long lập tức đứng dậy.
Nhưng đối mặt với hai cánh tay bó kín thạch cao, ông ta không biết phải giúp con trai kiểu gì. Ông cụ nhận điện thoại, vẻ mặt uy nghiêm chuyển thành ôn hòa: “Tiêu Tiêu à?”
Hoắc Vân Tiêu không có lời mở đầu nào, anh báo thẳng luôn: “Ông nội, cháu vừa mới nhận được tin tức chính xác, nhà Nam Cung đã bắt đầu có hành động rồi. Bọn họ chuẩn bị chính thức ra tay với nhà họ Hoắc. Nam Cung Vân Long không hy vọng con cháu trực hệ đời thứ tư của nhà họ Hoắc ra đời nên đã để mắt tới Tần Nguyễn, và Thánh nữ bên tộc Pháp sư sẽ đích thân ra tay.” Người hầu già ở ngoài cửa đưa điện thoại di động tới cho ông cụ Hoắc mặt mày uy nghiêm ở trước mặt.
“Tam thiếu gia nói muốn đích thân nói chuyện với lão thái gia ạ.” Ông ta kéo chăn đắp cho con trai, rồi nói chuyện về tay thuộc hạ thân tín lúc vừa rồi ở trong phòng làm việc.
Ánh mắt Nam Cung Sưởng trầm xuống: “Hắn là gian tế?” Nước M.
Trước khi Hoắc Vân Tiêu, Hoắc Dịch Dung và những người khác lên máy bay, điện thoại di động của Tam gia bỗng đổ chuông. Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng nhưng dồn dập vang lên, kèm theo đó là âm thanh lo lắng của ai đó ngoài cửa.
“Lão thái gia, Tam thiếu gia gọi điện thoại tới nói là có quyền quan trọng cần báo ạ.” Sức khỏe Hoắc Vân Tiêu rất yếu, vốn ông cụ cho rằng dòng chính thế hệ thứ tư của nhà họ Hoắc không có hy vọng xuất hiện.
Nhưng đúng lúc này lại xuất hiện một Tần Nguyễn có thai, để ông cụ có hy vọng được hưởng niềm vui chơi đùa với cháu. Nam Cung Vân Long ra lệnh: “Đem đoạn ghi hình camera giám sát vừa nãy ở cửa phòng làm việc đến đây và triệu tập tất cả mọi người ở trong tầng này tới cho tôi, không chừa một ai cả.”
“RÕ!” Nhưng cũng chỉ là một chút gây rối nhỏ thôi, bởi vì Hoắc Vân Tiêu là người thừa kế tiếp theo của gia tộc họ Hoắc.
Là người cầm quyền tiếp theo của nhà họ Hoắc, thoạt nhìn anh có vẻ lịch thiệp nho nhã, nhưng thực chất lại là người biết nhìn xa trông rộng, cũng thừa kế được sự tàn nhẫn từ trong xương của người nhà họ Hoắc. Anh nhận cuộc gọi, nghe tiếng đè thấp giọng bẩm báo cực nhanh ở đầu dây bên kia.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Nam Cung Vân Long lắc đầu, ông ta bình tĩnh nói: “Còn chưa xác định, nhưng vào lúc này thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.”
Chỉ là một mạng người, ở trong mắt ông ta thì chẳng quan trọng bằng tương lai của nhà Nam Cung. Ông ta giải thích với con trai: “Hoắc Dịch Dung đã giết trưởng lão của tộc Pháp sư, hiện tại tộc Pháp sư đã có mâu thuẫn với nhà họ Hoắc, nên thánh nữ của họ sẽ giúp chúng ta. Chỉ cần bọn họ xử lý được cái thai trong bụng cô vợ nhỏ kia của Hoắc Tam, chúng ta sẽ lập tức nghĩ hết cách để giết Hoắc Tam. Sau đó gia tộc Nam Cung sẽ dồn hết toàn lực giải quyết tận gốc nhà họ Hoắc, làm bọn họ không còn nơi nào để quay đầu được nữa.”
Sắc mặt Nam Cung Sưởng trở nên kích động, khuôn mặt tái nhợt của gã thoáng ửng hồng vì phấn khích. Nam Cung Vân Long gật đầu: “Cậu ta chỉ còn sống chưa đến 10 năm nữa.”
“Mười năm...” Khuôn mặt Nam Cung Sưởng lộ vẻ thất vọng. Ông cụ Hoắc vốn ngủ khá nông, nghe thấy là việc liên quan đến Hoắc Vân Tiêu thì đứng dậy, choàng tạm áo khoác rồi ra mở cửa phòng.
“Tiểu Tiểu thế nào?” Lần này tử chiến đến cùng với nhà họ Hoắc, xác suất thành công có thể nói là cao tới 90% trở lên.
Biểu cảm dữ tợn trên gương mặt Nam Cung Sưởng dần chuyển thành vặn vẹo, Hiện giờ ông cụ Hoặc đang rất mong mỏi những đứa trẻ trong bụng Tần Nguyễn sớm chào đời.
Ấy vậy mà lúc này nhà Nam Cung lại muốn làm hại cái thai trong bụng Tần Nguyễn. Nam Cung Sưởng nghiêm túc suy nghĩ, với thực lực hiện giờ của nhà mình ở thủ đô, lại hợp tác với hai nhà họ Tiêu và họ Tô.
Ngoài ra còn có sự trợ lực của môn phái âm Dương và tộc Pháp sư, lại thêm nhiều năm qua gia tộc Nam Cung đã mời chào được nhiều người có năng lực kỳ lạ ở bên ngoài. Làm sao ông cụ Hoặc có thể chấp nhận được điều đó.
Ông cụ tức giận đến mức huyết áp sắp tăng vọt. Gã còn tưởng rằng Hoắc Tam chẳng mấy chốc sẽ chết cơ.
Nam Cung Vân Long đặt tay lên ngực con trai, để gã dựa vào đầu giường, thả lỏng cơ thể. Nam Cung Sưởng nghĩ đến cảnh tượng đó mà gương mặt hung ác nở nụ cười xấu xa.
“Con chờ cô ta quỳ xuống cầu xin con!” “Nhà Nam Cung điên rồi!”