Hắn cũng đã từng gặp Hoắc Tam phu nhân.
Dù là nhan sắc hay phong thái của đối ph1ương đều hấp dẫn hơn nhiều so với các danh viện của các gia tộc lớn mà hắn đã từng nhìn thấy.Nam Cung Vân Long không phát giác được biểu hiện khác lạ của thuộc hạ, ông ta vui vẻ nói: “Chúng ta đi xem A Sưởng trước đã, báo tin tức tốt này cho nó biết, để nó đỡ phải tích tụ bực tức trong lòng.”
“Vâng.”
Bàn tay hơi nắm lại của thuốc hạ nhanh chóng buông lỏng.Không biết bên kia nói cái gì mà Nam Cung Vân Long chậm rãi cong khóe môi: “Tất nhiên là không thể tha cho Hoắc Tam được rồi, lần này tôi muốn làm một mẻ hốt gọn dòng chính của nhà họ Hoắc! Cho gia tộc họ Hoắc một phát rút củi đáy nồi!”
Dường như đã nhìn thấy hình ảnh tưởng tượng trong đầu.
Nụ cười trên mặt Nam Cung Vân Long càng ngày càng xán lạn.Nam Cung Vân Long đi tới, nhìn thấy trên giường của con trai ướt một mảng lớn, bên cạnh còn có cái cốc không bị đổ.
Ông ta hiểu ngay, bèn nhấc chân đạp cô gái đang quỳ.
“Rác rưởi, còn chưa cút!”Tay thuộc hạ cúi đầu, không nhìn thấy được vẻ mặt của Nam Cung Vân Long.
Nhưng hắn có thể phát giác được trên người ông ta đang phóng ra thứ sát khí đè nén bị khắc chế.
Đây là thứ mà hắn quen thuộc nhất khi phục vụ Nam Cung Vân Long gần 20 năm qua.Từ trước đến nay ông ta luôn là người đa nghi, tác phong làm việc là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Nam Cung Vân Long vòng qua bàn làm việc, đi về phía cửa phòng.
Lúc đi ngang qua gã thuộc hạ, ông ta vẫn giữa vẻ mặt kích động như trước.Vẻ mặt của gã thuộc hạ khẽ nhúc nhích, hắn đi lên phía trước hai bước: “Gia chủ?”
Nam Cung Vân Long hoàn hồn, mặt mày mỉm cười nhìn qua tay thuộc hạ.
Người này là thân tín của ông ta, từ nhỏ đã thấm nhuần tư tưởng chết vì gia tộc Nam Cung.Tay thuộc hạ nhìn người này mấy giây, lúc này mới bước nhanh đuổi kịp bước chân của Nam Cung Vân Long.
Những cảnh tượng hắn vừa mới nhìn chằm chằm vào gã bảo vệ đã được camera giám sát ở góc quay lại hết.
Hình ảnh rất rõ ràng, mỗi một chi tiết đều không tha.“Được, hứa chắc nhé!”
Sau khi cúp điện thoại, hai mắt Nam Cung Vân Long toát ra ánh sáng kinh người, để người ta nhìn thấy mà hoảng hốt.
Ánh mắt kia thật là đáng sợ, nham hiểm độc ác, như muốn lóe lên tia sáng đỏ.Nhưng Nam Cung Vân Long rất tinh mắt, chỉ cần liếc mắt một cái là ông ta đã nhìn ra sự kỳ quái của thuộc hạ.
Có một tia sáng hiện lên trong mắt ông ta, ông ta khẽ nheo mắt lại, nhìn từ đầu đến chân tay thuộc hạ thân tín đi theo mình gần 20 năm này.
Phút chuốc, một ánh nhìn tàn nhẫn xuất hiện trong mắt Nam Cung Vân Long.“Vâng, thuộc hạ lập tức đi xử lý ngay!”
Hắn quay người muốn đi ra ngoài lập tức thực hiện mệnh lệnh.
“Chờ một chút!” Nam Cung Vân Long đột nhiên gọi người lại.“Ba, con không cam tâm!”
Khuôn mặt của Nam Cung Sưởng u ám vặn vẹo, mắt ửng đỏ.
Nam Cung Vân Long bước tới bên giường, nhặt chiếc cốc rỗng nằm trên chiếc chăn lông ngỗng, và đặt lên bàn.Hai tên thân tín cùng đồng thanh, sau đó nhanh chóng cúi đầu.
Tay thuộc hạ đuổi theo tới, vừa muốn rảo bước tiến vào phòng ngủ của Nam Cung Sưởng thì bị hai gã đứng thủ ở cửa ngăn lại.
Bọn họ một trước một sau nhanh chóng khống chế tay thuộc hạ đã đi theo gia chủ 20 năm này.Nam Cung Vân Long nghe thấy tiếng bước chân phía sau mà sắc mặt trở nên u ám, trên môi ông ta nở nụ cười lạnh lẽo, trong mắt hiện lên sát khí dày đặc.
Ông ta bước nhanh chân về phía phòng của con trai.
Ở trước cửa phòng Nam Cung Sưởng cũng có hai gã thuộc hạ thân tín bảo vệ.Suy nghĩ một chút Nam Cung Vân Long lại nói: “Mấy ngày tới sắp xế7p vài cô gái dáng dấp xinh đẹp đến chăm sóc cho thiếu gia, còn con bé Tiêu Văn Nhu kia nữa, bảo nó an phận một chút, để ý đến sinh hoạt thư2ờng ngày của thiếu gia.”
“Vâng, gia chủ.”
Tay thuộc hạ đã nhặt xong hết giấy tờ rơi trên mặt đất, hắn đứng dậy đi về phía Nam0 Cung Vân Long.Trước khi vào phòng, Nam Cung Vân Long làm động tác cắt cổ với hai gã đứng ở cửa.
Ông ta trầm giọng dặn dò: “Không cho bất cứ kẻ nào tiến vào đây!”
“Vâng, thưa gia chủ.”Hắn đặt tập văn kiện đã được xếp gọn gàng lên bàn, sau đó lùi ra phía sau hai bước, chờ đợi chỉ thị tiếp theo.
Nam Cung Vân Long còn muốn nói điều gì đó thì điện thoại di động trên bàn đột nhiên đổ chuông.
Mắt ông ta nhìn thông báo trên màn hình rồi đưa tay ra cầm điện thoại lên nghe.Nam Cung Vân Long vô cùng tin tưởng hắn, không bao giờ giấu giếm cái gì ở trước mặt hắn cả.
Ông ta trầm giọng ra lệnh: “Triệu tập hết những người có dị năng của nhà Nam Cung trở về, cơ hội của nhà Nam Cung chúng ta tới rồi!”
Hai mắt của tay thuộc hạ mở to, thái độ cung kính lên tiếng hỏi thăm: “Ý của gia chủ là?”Tay thuộc hạ đưa lưng về phía Nam Cung Vân Long, ánh mắt hắn ta hơi lóe lên, trên mặt thoáng qua vẻ mất tự nhiên.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất xoay người lại.
Gương mặt kiến nghị kia vẫn để lộ ra vẻ kích động và hưng phấn như trước đó.Trước khi chết, khóe môi của tay thuộc hạ hơi cong lên, trên mặt để lộ ra nụ cười thỏa mãn quỷ dị.
Nam Cung Vân Long đi vào phòng ngủ của con trai, nhìn thấy Nam Cung Sưởng nằm ở trên giường, sắc mặt xanh mét, đang nổi giận với cô gái quỳ gối trước giường.
“Đồ vô dụng! Có chút chuyện này cũng làm không xong, cô muốn chết à?!”Ông ta từ tốn ngồi xuống ghế, nghe thánh nữ của tộc Pháp sư ở đầu dây bên kia nói ra chuyện Hoắc Dịch Dung giết trưởng lão của tộc Pháp sư bọn họ.
Một lát sau, Nam Cung Vân Long đảm bảo với đầu dây bên kia: “Nhà Nam Cung chúng tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ bội bạc, chỉ cần chuyện thành công, tôi hứa sẽ cho tốc Pháp sư của cô danh hiệu Đệ Nhất Pháp Sư, đám dị năng trong thế giới này sẽ trở thành tay sai của tộc các người, như Thiên Lôi chỉ đầu đánh đó.”
“Tất nhiên, sau khi chuyện thành công, bất cứ kẻ nào của nhà họ Hoắc cũng giao hết cho thánh nữ xử trí.”“Vâng thưa gia chủ!”
Cô gái vội vội vàng vàng đứng lên, rời khỏi phòng giống như chạy trốn.
Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại Nam Cung Sưởng nằm trên giường, hai cánh tay đã được bó thạch cao không cử động được, cùng Nam Cung Vân Long.“Rầm!” Nam Cung Vân Long vỗ tay xuống mặt bàn.
Ông ta tuyên bố bá đạo: “Lật đổ nhà họ Hoắc, gia tộc Nam Cung sẽ chính thức lên ngôi. Nhà Nam Cung sẽ không chỉ thay thế nhà họ Hoắc làm người đứng đầu tứ đại gia tộc, mà còn là vua của vùng đất này.”
Vẻ mặt của tay thuộc hạ cũng trở nên kích động, lộ ra vẻ hưng phấn.Không biết đầu dây bên kia nói gì mà trên mặt Nam Cung Vân Long nở nụ cười thoải mái.
“Hoắc Tam còn sống được chưa đến 10 năm? Tin tức chính xác chứ?”
Tay thuộc hạ đứng cúi đầu ở trong phòng nghe thấy vậy thì ngẩng đầu lên, mặt lộ vẻ kinh ngạc nhìn gia chủ đang đứng trước bàn làm việc.Hôm nay, e là hắn khó tránh khỏi tại kiếp rồi.
Nam Cung Vân Long cùng thuộc hạ lần lượt rời khỏi phòng làm việc.
Tay thuộc hạ bước ra chậm hơn một bước.Trước khi hắn rời đi, hắn đứng ở cửa phòng và nhìn chằm chằm vào một người trong số những người bảo vệ ở cửa.
Vẻ mặt cương nghị của người kia thờ ơ, mắt nhìn thẳng, quanh người tỏa ra sát khí.
Tư thế của đối phương rất nghiêm túc, giống như một con rối trung thành nhất của gia tộc Nam Cung.Vì ở trên người Tần Nguyễn có loại khí2 chất rất đặc biệt.
Cao quý mà tao nhã, dịu dàng cùng hoang dã cùng tồn tại trên người cô.
Loại khí chất này được thời gian v7à kinh nghiệm ban cho, nên cực kỳ thu hút sự chú ý của người khác.Ông ta ngồi đối diện với con trai và vỗ về đầu của Nam Cung Sưởng một cách âu yếm.
“Con trai, con cố nhịn thêm một chút nữa, chúng ta sắp hết khổ rồi.”
“Hết khổ?” Nam Cung Sưởng cười lạnh: “Con đã nhịn nhiều năm như vậy rồi, ba xem bên nhà họ Hoắc có thèm để ý đến chúng ta không?”
Nếu là lúc còn trẻ, gã khiêu khích nhà họ Hoắc, hoặc âm thầm tính kế Hoắc Tam gia, dội nước bẩn lên người anh.
Mà nhà họ Hoắc vẫn mãi không có phản ứng gì, thì có khả năng gã sẽ cảm thấy âm thầm đắc ý.
Nhưng khi lớn lên, Nam Cung Sưởng lờ mờ nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.