Cô ta hơi nâng cằm nhìn Tần Nguyễn: “Tôi tìm đư1ợc đạo trưởng ô, hắn ta suốt ngày lang thang bên ngoài khu nhà của nhà Nam Cung. Hắn ta cũng là con quỷ lắm chiêu trò đấy, 2với năng lực của tôi tạm thời không thể giết được hắn ta, cô có biện pháp gì không?”
Tần Nguyễn đặt cánh tay lên ta7y vịn ghế sô pha, rồi dùng đầu ngón tay vẽ vòng tròn. Linh hồn của cô ta mới bay được một nửa thì đột nhiên quay đầu lại.
“Chuyện của tôi giải quyết xong xuôi rồi thì làm sao tìm được cô? Tôi không muốn cứng rắn xông vào kết giới của nhà họ Hoắc đầu. Chưa nói có vào được hay không, còn làm tôi thương tích đầy mình nữa.”
Tần Nguyễn suy nghĩ một chút rồi lấy ra một lá bùa từ trong cái túi để trên ghế sô pha. “Anh hai, anh có thể nhìn thấy à?”
Lâm Hạo như tìm được tri kỷ, anh ta vươn tay nắm lấy cánh tay của Tần Muội.
“Vừa rồi cậu nhìn thấy được quỷ?” Nam Cung Vân Long đang nổi giận với đám thuộc hạ, ông ta ném tập văn kiện trên bàn về phía đối phương.
Vì ông ta vừa nhận được tin tức Hoắc Vân Tiêu và Hoắc Dịch Dung đang trở về từ nước M.
Thế này thì ông ta muốn ngấm ngầm ra tay với Tần Nguyễn cũng phải cẩn thận rồi. Giọng cô thản nhiên: “Giết gà sao lại phải dùng dao mổ trâu, 7lần này tôi tìm cô chính là vì đạo trưởng Ô đấy.”
Lý Mạn Ninh: “Là sao?”
“Cô đem nguyên nhân cái chết của s2ự phụ hắn ta, cùng chuyện nhà Nam Cung bội bạc nói cho đạo trưởng Ô biết, rồi nghĩ cách dẫn hắn ta tới trước mặt Nam Cung S0ưởng hoặc gia chủ hiện giờ của nhà Nam Cung, chuyện còn lại không liên quan gì đến cô nữa.” Không ngờ lúc này nó lại phát huy tác dụng.
Lý Mạn Ninh vươn tay ra, lá bùa trong tay Tần Nguyễn chậm rãi bay về phía cô ta.
Cảnh tượng này quỷ dị đáng sợ. “Vậy thì tôi chúc cô may mắn, tôi hy vọng đêm nay đạo trưởng ô có thể tiếp xúc được với người của nhà Nam Cung.”
“Không thành vấn đề.”
Lý Mạn Ninh sốt ruột muốn xuống Địa Phủ để gặp con trai nên đứng dậy rời đi. Đừng trách Tần Nguyễn độc ác, đẩy nhà Nam Cung về phía tà ma.
Người không vì mình trời tru đất diệt mà.
Sự tồn tại của nhà Nam Cung là một mối đe dọa tiềm tàng đối với cô. Tần Muội trốn ở sau lưng Lâm Hạo phát giác ra những biến hóa này bèn chầm chậm lộ đầu ra.
“Nữ... nữ quỷ kia đi rồi à?”
Anh ta vừa nói ra câu này, Tần Nguyễn và Lâm Hạo cùng khóa chặt ánh mắt ở trên người anh ta. Tần Nguyễn ngước mắt, nở nụ cười với Tần Muội.
“Anh hai, năng lực thông linh giữa anh và Bóng Tuyết đã bị cắt đứt, anh có thể yên tâm nuôi nó.”
Tần Muội lại bị ép ôm lấy Bóng Tuyết. Bóng Tuyết vì trả thù con sen này mà dùng cái đuôi ra sức hất lên hất xuống, dùng hành động này để thể hiện sự bất mãn của nó đối với việc Tần Muội ném nó đi.
Trong phòng làm việc của nhà Nam Cung.
“Toàn một lũ vô dụng!” Lý Mạn Ninh vuốt cằm, cau mày.
“Ý của cô là, mượn tay gia tộc Nam Cung xử lý đạo trưởng Ô?”
“Sai.” Tần Nguyễn nói luôn: “Là xem bọn họ tàn sát lẫn nhau, mặc kệ phe nào thua thì đối với chúng ta đều có lợi. Nếu hồn phách của đạo trưởng Ô tan thành tro bụi, cô cũng sớm ngày trở về Địa Phủ. Còn nếu như nhà Nam Cung bị đánh bại, tôi sẽ ra tay xử lý đạo trưởng Ô, còn cô vẫn nên rời khỏi trần gian càng sớm càng tốt.” Lâm Hạo ở cách đó không xa nhìn thấy người đẹp Lý Mạn Ninh, nhưng trong mắt anh ta lại không có một chút kinh ngạc vì sắc đẹp nào.
Thậm chí anh ta còn đưa tay lên lau mồ hôi toát ra trên trán.
Cô gái này nhìn càng lúc càng giống một người bình thường. “Đây là bùa liên lạc, cô muốn tìm tôi chỉ cần đốt nó là được.”
Đây là lá bùa lần trước Kiều Cửu cho Tần Nguyễn.
Lúc cầm bùa liên lạc, cô chỉ cảm thấy thứ này thật gân gà, không có tác dụng gì với cô mấy. Từ khoảnh khắc Lý Mạn Ninh bước vào trong phòng, anh ta đã có thể nhìn thấy rõ đối phương rồi.
Không biết nên nói thực lực của Lý Mạn Ninh đã tăng lên rất nhiều, hay là thời gian anh ta nhìn thấy được quỷ càng lúc càng nhanh.
Thương lượng với nhau xong, tâm tình của Tần Nguyễn cũng vui vẻ. Thằng cháu Hoắc Vân Tiêu này không dễ chọc.
Thủ đoạn của nó còn cứng rắn hơn cả ông cụ Hoắc lúc còn trẻ, nhìn gương mặt trông có vẻ ôn hòa đấy, nhưng tác phong làm việc lại không thể khinh thường.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Hoắc Vân Tiêu xong, Nam Cung Vân Long vẫn luôn ở trong trạng thái cảm xúc táo bạo. “Meo.”
Bóng Tuyết có chút chống cự với Tần Nguyễn.
Tuy nhiên, đối diện với nụ cười nhẹ trên khuôn mặt và ánh sáng cường thế trong mắt Tần Nguyễn, nó vẫn ngoan ngoãn đi về phía cô. Anh cũng dám ném bản mèo à, con sen ngu ngốc!
Tần Muội nhíu mày nhìn chằm chằm Bóng Tuyết, anh ta nói mà bờ môi run rẩy: “Vậy thì anh không nuôi nó đâu, thật là đáng sợ, chỉ cần nghĩ đến việc ngày nào cũng nhìn thấy quỷ thôi là tinh thần của anh đã muốn sụp đổ rồi.”
Trong đầu anh ta tưởng tượng ra cảnh vừa máu me vừa hung tàn. Ánh mắt của Tần Nguyễn dời xuống còn yêu tinh mèo đang nằm trong vòng tay của anh hai cô.
Yêu tinh mèo có thể thông linh, Tần Muội ôm nó có thể nhìn thấy cái bóng mơ hồ của quỷ, xem ra cũng không có vấn đề gì.
Nhưng vì Tần Muội sợ quỷ, nếu sau này thường xuyên nhìn thấy quỷ thì cũng không hay lắm. Cứ như ném một quả bom hẹn giờ vậy.
“Meo!”
Bóng Tuyết bị vứt trên mặt đất xoay người lại, ngửa đầu phát ra tiếng kêu phản đối con sen Tần Muội. Tần Muội chớp mắt, vô thức nuốt nước bọt.
“Tôi nhìn không rõ lắm, chỉ là lúc ôm Bóng Tuyết, không biết tại sao có thể nhìn thấy cái bóng mơ hồ của con quỷ kia. Tuy tôi không thấy rõ mặt, nhưng vẫn có thể phân biệt được giới tính.”
Giọng anh ta vẫn run khi nói. Lý Mạn Ninh suy nghĩ một chút rồi trả lời dứt khoát: “Đồng ý!”
Khuôn mặt của cô ta là mặt hình trái xoan, bên trong sự quyến rũ tự nhiên là sự tươi mát thoát tục.
Vì đề nghị của Tần Nguyễn tương đối hợp lòng cô ta, nên trên mặt Lý Mạn Ninh bất giác nở một nụ cười nhẹ nhàng. Giọng Tần Nguyễn trong trẻo êm tai, tốc độ nói chậm rãi để lộ ra sự nguy hiểm.
Thủ đoạn của đạo trưởng Ô tàn nhẫn vô tình, cho dù đã làm quỷ cũng không thay đổi.
Nếu để hắn ta biết nhà Nam Cung bội bạc, với tính cách âm hiểm của mình, hắn ta chắc chắn sẽ giết chết họ. “Thật.”
Tần Nguyễn hơi khom người, vươn tay ra gọi Bóng Tuyết.
“Bóng Tuyết, tới đây.” Chẳng hiểu sao trong lòng Tần Muội lại thấy có một chút mất mát.
Nếu nhân cơ hội này thoát khỏi con yêu tinh mèo Bóng Tuyết thì thật ra cũng rất tốt.
Đáng tiếc, chẳng lần nào anh ta được như ý mình cả. Tần Nguyễn trầm giọng: “Anh hai, sau này Bóng Tuyết sẽ đi theo anh, nếu hai người ở chung thời gian dài thì chắc anh sẽ phải thường xuyên nhìn thấy những thứ kia đấy.”
Tần Muội nghe thấy vậy thì ném luôn Bóng Tuyết trong tay mình đi.
Tốc độ ném phải gọi là quá nhanh. Sau đó, dưới sự chứng kiến của Tần Muội và Lâm Hạo.
Tần Nguyễn ôm lấy Bóng Tuyết, rồi cô dùng đầu ngón tay điểm một cái lên phần giữa hai đầu lông mày của nó.
Chỉ điểm nhẹ một chút như vậy rồi lại thả Bóng Tuyết xuống đất. Cầm được bùa liên lạc rồi, Lý Mạn Ninh không hề lề mề, nhanh chóng rời đi.
Bên trong phòng khách rộng rãi, ánh đèn mờ tối khôi phục lại độ sáng vốn có.
Không khí lạnh lẽo xung quanh cũng dần dần biến mất. Trong mắt Nam Cung Vân Long toát ra vẻ đau lòng.
Trong lòng ông ta lại hận người nhà họ Hoắc sâu thêm.
Nhất là đối với Tần Nguyễn, người đã làm con ông ta bị thương, có thể nói là ông ta hận cô thấu xương.
Đứa con trai được ông ta yêu thương chiều chuộng bao nhiêu năm qua, lại bị người ta làm tổn thương, thù này không đội trời chung.
Nếu như giờ phút này Tần Nguyễn mà đứng ở trước mặt, ông ta sẽ lập tức vặn gãy cổ của cô.
Nam Cung Vân Long bình tĩnh lại, ông ta hỏi: “A Sưởng có nói gì không?”