Cô đành thỏa hiệp để Tần Muội ở lại, và bảo1 người hầu đưa anh ta lên phòng dành cho khách để nghỉ ngơi. Tần Muội bắt gặp ánh mắt của em gái thì đứng thẳng lưng, biểu cảm trên mặt chuyển thành không sợ hãi tí nào.
Nụ cười trên môi Tần Nguyễn càng sâu, cô thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn Lý Mạn Ninh. Thứ khí tràng mạnh mẽ ẩn dưới vẻ ngoài dịu dàng của cô dần tỏa ra.
Tần Nguyễn tháo giày, để phối hợp với bộ váy mặc đi dự tiệc, tối nay cô cố ý đi một đôi giày đế thấp. Từ khi sống ở nhà họ Hoắc đến nay, tính ra số lần mà cô 2gặp Hoắc Quân Tín còn chưa đếm được một bàn tay.
Cô thật sự không tiện làm phiền đến đối phương. Đôi mắt xinh đẹp của Tần Nguyễn nhìn Tần Muội và Lâm Hạo, cô hỏi lại một lần nữa: “Hai người xác định không trở về phòng?”
Cả hai cùng lắc đầu, thái độ kiên định. Cô hỏi: “Cô tìm được đạo trưởng Ô rồi hả?”
“Tìm được rồi.” Lý Mạn Ninh bay tới ngồi xuống bên cạnh Tần Nguyễn. Cặp mắt xanh lục của nó nhìn chằm chằm về phía cửa.
Bóng Tuyết giống như gặp phải thiên địch, toàn thân đầy cảnh giác, nó làm ra tư thế phòng ngự chuẩn bị tấn công. Nghe giọng điệu khẳng định của Tần Nguyễn, cô ta tò mò hỏi: “Làm sao cô biết?”
Dù sao trong khoảng thời gian này, cô ta cũng không liên hệ với Tần Nguyễn. Nghe thấy tiếng kêu của yêu tinh mèo, trong mắt Lý Mạn Ninh thoáng lóe lên ánh sáng đỏ.
Đôi mắt lạnh lẽo của cô ta nhìn chằm chằm vào con yêu tinh mèo đang đứng trên đùi của Tần Muội. “Meo!”
Bóng Tuyết phát ra một tiếng kêu chói tai với Lý Mạn Ninh. Bỗng dưng anh ta nói: “Nguyễn Nguyễn, vừa 7nãy anh có nghe được lời của người phụ nữ đứng bên cạnh Nam Cung Sưởng nói với em, tại sao em không gọi điện thoại cho Hoắc Đại gia?”
Tần 7Nguyễn thản nhiên: “Em không quen biết nhiều với anh ấy nên không tiện quấy rầy.” Tối nay đi chưa được mấy bước mà chân đã bắt đầu thấy mỏi rồi.
Lúc này đổi sang dép đi trong nhà nhưng vẫn không có cách nào làm giảm bớt cảm giác khó chịu này. Chuyện duy nhất Lâm Hạo có thể nghĩ đến chính là mối quan hệ vướng mắc trước đây giữa Lý Mạn Ninh và Nam Cung Sưởng.
Đáng tiếc, anh ta đã đoán sai. Lý Mạn Ninh mặc một bộ váy trắng xuất hiện ở cửa ra vào, khuôn mặt của cô ta rất xinh đẹp, ngoại trừ việc sắc mặt hơi tái nhợt ra thì trông chẳng khác gì người bình thường vô hại.
Cô ta từ bên ngoài chậm rãi bay vào, ánh mắt u ám rơi vào Tần Nguyễn đang ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha. Cô đặt chân lên ghế sô pha, cho các ngón chân từ từ cụp lại rồi duỗi ra để giảm bớt cảm giác khó chịu.
Hai mắt Tần Muội mở to: “Nguyễn Nguyễn, em có đối sách rồi à?” Lâm Hạo cũng tò mò nhìn Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn ngẩng đầu, đón ánh mắt của hai người, cô cười nói: “Đêm nay khả năng người của nhà Nam Cung xuất hiện rất thấp. Không có việc gì thì các anh đi nghỉ ngơi đi, không cần lo lắng đâu.” Lý Mạn Ninh là chị đại trong ngành giải trí, đã chết.
Nhưng cho đến nay cô ta vẫn còn đang lang thang ở bên ngoài tìm kiếm kẻ thù. Lâm Hạo: “...”
Sắc mặt hai người thoáng vặn vẹo. Tần Nguyễn nhẹ nhàng nói: “Đừng trách em không nhắc nhở các anh, một lát nữa em sẽ gọi quỷ lên đấy, các anh nhìn thấy cũng đừng có mà khóc nhè.”
Tần Muội: “...” Giọng nói của cô hời hợt, âm thanh lại lạnh như lưỡi dao.
Đặc biệt ở những từ cuối, giọng điệu được nhấn mạnh. Tần Muội và Lâm Hạo theo bản năng ôm lấy cánh tay.
Đến ngay cả Bóng Tuyết cũng mở to hai con người, lông trên người dựng đứng. Tần Nguyễn thở dài, dưới ánh mắt chăm chú của hai người, cô đưa tay ra, nhanh chóng bấm quyết.
Trong phòng khách rộng rãi nổi lên khí lạnh. Anh ta cũng rất lo lắng nhà Nam Cung sẽ tập kích.
Hiện tại ở nhà họ Hoắc, cả Nhị gia và Tam gia đều không có ở nhà, Đại gia thì đi theo bên cạnh người cầm quyền nhà họ Long, thường xuyên đêm không về ngú. Đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn khẽ mở ra, giọng nói của cô uy nghiêm, trầm thấp: “Thập điện Diêm La dạy ta giết quỷ, thần linh bên ta, đuổi đi lục sát, thần nào cũng phục, quỷ nào cũng thu, Lý Mạn Ninh ở đâu, mau chóng trở về!”
Ánh đèn trong phòng khách tối đi, trong không khí có luồng hơi lạnh bao trùm cơ thể. Tần Nguyễn lại lắc đầu.
Cô xoa xoa mắt cá chân hơi đau nhức khó chịu của mình rồi ngồi thẳng dậy. Nhưng Tần nhị thiếu vẫn không chịu: “Anh không buồn ngủ, lúc này ai mà ngủ đư2ợc chứ.”
Anh ta ôm Bóng Tuyết trong ngực, bàn tay liên tục vuốt bộ lông mềm mại của nó. Tần Muội thay thế vội vàng bể Bóng Tuyết đứng lên, cách xa vị trí của Tần Nguyễn.
Anh ta sợ quỷ, càng sợ những sinh vật vô hình xuất hiện, đó là nỗi sợ hãi đối với những thứ mà mình không biết. Lúc này ở nhà họ Hoắc chỉ có mình ông cụ Hoắc là có thể xử lý được.
Nhưng ông cụ đã không màng thế sự từ lâu. Mấy ngày qua, cô ta ở bên ngoài có thể nói là trôi qua không được thuận lợi lắm.
Sau khi tìm được gã đạo trưởng Ô kia, cô ta muốn tới gặp Tần Nguyễn, nhưng tiếc là cô ta không thể vào được cửa của nhà họ Hoắc. Lâm Hạo đứng bên cạnh nghe thấy v0ậy thì nhíu mày: “Tiểu Ngũ, tôi cảm thấy cô vẫn nên gọi điện thoại thì hơn.”
Tần Nguyễn nhướng mắt: “Sao anh lại nghĩ thế?” Nhìn thấy Tần Nguyễn làm động tác này, Tần Muội ở bên cạnh toàn thân nổi da gà.
Anh ta không nhìn thấy Lý Mạn Ninh, nhưng biết rằng trong phòng đã có quỷ xuất hiện. Mấy năm nay, trừ phi là có chuyện quan trọng cần ông cụ ra mặt, không thì bình thường ông cụ toàn tự tu dưỡng trong biệt thự của mình.
Mà giờ này thì chắc hẳn là ông cụ cũng đã nghỉ ngơi rồi. Tần Nguyễn thấy anh hai mình đi đến bên cạnh Lâm Hạo thì trong mắt thoáng hiện lên một nụ cười.
Vừa nãy bảo về phòng đi không chịu, giờ mới biết sợ. “Cuối cùng thì cô cũng nhớ tới tôi, tôi còn tưởng rằng cô đã quên mất tôi rồi chứ.”
Lý Mạn Ninh vừa há miệng là phát ra tiếng phàn nàn. Lúc trước khi bọn họ thiết kế hãm hại anh cả, đã dùng thủ đoạn cực kỳ âm hiểm.
Lâm Hạo cũng lắc đầu với Tần Nguyễn: “Chờ một chút xem thế nào đã.” Tần Muội lắc đầu: “Anh không yên lòng.”
Hiện giờ anh ta không có cách nào giữ được bình tĩnh, cứ luôn lo lắng nhà Nam Cung sẽ ra tay với Tần Nguyễn. Lần trước đến được đây là do cô ta được Tần Nguyễn mang vào.
Lần này muốn vào tìm Tần Nguyễn thì lại bị thứ ánh sáng vàng bao phủ nhà họ Hoắc làm bị thương. Nhưng anh ta nhanh chóng có phản ứng, mắt sáng lên: “Nguyễn Nguyễn, em chuẩn bị dùng quỷ hù dọa người của nhà Nam Cung à?”
Tần Nguyễn lắc đầu: “Nhà Nam Cung có một món nợ, em chuẩn bị tiện tay đẩy một cái, để bọn họ ốc còn chưa mang nổi mình ốc thôi.” Gương mặt Lâm Hạo lộ vẻ trầm tư, nhưng anh ta nhanh chóng hiểu ra: “Lý Mạn Ninh?” Bóng Tuyết ở trên đùi của anh ta cũng phát ra âm thanh gầm gừ đầy cảnh giác.
“Meo.” Lâm Hạo: “Nhỡ đâu Nam Cung Sưởng thật sự đến làm phiền cô, không có người nhà họ Hoắc ở đây, chẳng phải cô sẽ rất bị động à.”
Sắc mặt Tần Nguyễn rất bình tĩnh, ánh mắt cũng không dao động: “Điều kiện tiên quyết là người của nhà Nam Cung có thể ra được khỏi cửa đã.” Tần Nguyễn nở nụ cười thần bí: “Hành tung của đạo trưởng Ô đã bị Địa Phủ ghi chép lại, phía dưới mãi vẫn không có động tác gì, tôi đoán hẳn là do cô đã tìm được hắn ta.”
“Chậc!” Sắc mặt Lý Mạn Ninh đen sì, cô ta có cảm giác giống như lúc còn sống, toàn bộ hành trình của mình bị đám người ở công ty giám thị vậy.
Nghĩ đến việc vào nhà họ Hoắc rất khó khăn, cô ta nghi ngờ hỏi: “Nhà họ Hoắc này làm sao vậy, sao tôi không vào được?”