Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 520: Anh cả



Nam Cung Sưởng là gã điên, không chỉ điển, tâm lý của gã còn vặn vẹo.

Nếu ai chọc vào gã thì đúng là như dính phải keo da chó, muốn bóc r1a cũng khó.Thấy em ba đang mỉm cười, anh ta hỏi thẳng luôn: “Anh cả, em dâu có gọi điện thoại cho anh không?”

“Không, đã xảy ra chuyện gì à?”
Nghe thấy giọng điệu không hề có một chút dao động nào của đầu bên kia, trong lòng Hoắc Dịch Dung thầm nghĩ.

Nếu như biết Tần Nguyễn đã làm Nam Cung Sưởng bị thương, giọng điệu của anh cả tuyệt đối sẽ không bình tĩnh như vậy.
Làm người nói chuyện không thể nói quá chắc chắn được, đây là vì anh để lại đường lùi nên mới giữ lại chưa đến 1% khả năng.

Gương mặt Hoắc Dịch Dung lộ vẻ phức tạp, trong mắt toát ra cảm giác bị thất bại.
“Em dâu cáu kỉnh á?” Khóe môi Hoắc Dịch Dung run rẩy.

Trong mắt của anh ta, Tần Nguyễn là người rất hiểu chuyện, chưa từng cáu gắt bao giờ.
Hoắc Vân Tiêu đi đến trước mặt anh hại mình, vỗ vỗ vai anh ta an ủi.

Anh bảo đảm: “Yên tâm đi, em sẽ nói vài câu ở trước mặt ông nội cho anh.”
Hoắc Dịch Dung đưa tay ra đập nhẹ vào ngực Hoắc Vân Tiêu, vì lo lắng cho sức khỏe của anh không tốt nên cũng không nặng tay.

“Được rồi, anh cũng đi thu dọn đồ đạc đây, tiện thể sắp xếp bác sĩ đi cùng. Tình huống của Hoắc Chi rất nguy hiểm, nếu trên đường đi xảy ra chuyện gì thật, thì em cũng không dễ ăn nói với em dâu đâu.”
Hoắc Dịch Dung vẫn không quá tin tưởng.

Anh ta lấy điện thoại di động ra gọi cho anh cả Hoắc Quân Tín.
Hoắc Dịch Dung: “Em biết rồi.”

Ngay sau đó, tiếng hỏi của anh cả lại vang lên: “Lần này em có về nước không?”
Giọng nói lạnh lùng của anh ẩn chứa sự khát máu, tàn nhẫn, làm cho người ta sợ hãi.

Rõ ràng là giọng điệu vẫn bình thản n2hư mọi khi, nhưng lại khiến người ta nghe ra có một luồng sát khí nguy hiểm.
“Thì ít nhất cũng phải an ủi anh vài câu chứ.”

Hoắc Dịch Dung tức giận bất bình.
Hoắc Vân Tiêu thay quần áo xong thì gọi ra ngoài cửa: “Hoắc Xuyên, vào thu dọn đồ đạc.”

Hoắc Xuyên lập tức đi tới, tay chân nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc.
Anh ta biết mà, em ba từ trước đến nay luôn vô tình, bây giờ làm sao lại khoan dung như vậy được chứ.

Hóa ra là đang ở đây chờ anh ta.
Sắc mặt của Hoắc Dịch Dung hơi ngưng lại, anh ta hỏi: “Vì e0m dâu à?”

Hoắc Vân Tiêu lại được hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Gia tộc Nam Cung càng ngày càng không kiêng nể gì cả, nhà họ Tô và nhà họ Tiêu đã không còn cách nào thỏa mãn được khẩu vị của bọn họ, bây giờ họ lại còn dám cấu kết với môn phái m Dương và tộc Pháp sư. Nếu cứ tiếp tục để mặc cho bọn họ phát triển tiếp thì sẽ khiến các gia tộc khác tức giận, nên chúng ta phải nhanh chóng chặt đứt cánh chim của nhà Nam Cung.”
Nhưng em ba nói câu này, anh ta lại thực sự không biết phải phàn nàn ở đâu.

Đôi môi mỏng của Hoắc Vân Tiêu gợi lên một nụ cười nhẹ nhàng, giọng điệu yêu thương chiều chuộng.
Phải công nhận là, trọng tâm của người nhà họ Hoắc đúng là thống nhất thật đấy.

Hoắc Dịch Dung mím môi: “Em dâu không có việc gì, nhưng bên nhà Nam Cung có vẻ sẽ không từ bỏ ý đồ.”
“Nếu thật là như thế thì chỉ có thể nói, em dâu còn chưa mở lòng với chúng ta.”

Hoắc Vân Tiêu làm sao lại không biết điều ấy.
Hoắc Vân Tiêu lắc đầu: “Không đầu, cô ấy không quen anh cả, cho nên khả năng gọi điện cho anh ấy rất nhỏ.”

“Để anh hỏi thử.”
Anh ta cất điện thoại đi, thấy Hoắc Xuyên đã thu dọn xong hành lý.

Tay chân tên này nhanh nhẹn thật đấy.
Khóe môi Hoắc Dịch Dung giật giật, anh ta nhìn chằm chằm vào điện thoại đã bị cúp máy một lúc.

Sau đó than thở với em ba: “Đây mà là anh trai ruột đấy à? Đến một câu an ủi cũng không có, chỉ chúc anh may mắn là xong?”
Hoắc Dịch Dung nghe ra được trong giọng điệu của em ba có chút sát khí, và anh ta cũng có thể cảm giác được chuyện này ít nhiều có liên quan đến Tần Nguyễn.

Trên môi anh ta nở nụ cười tà ác, anh ta thấp giọng chế nhạo: “Ngoại trừ nhà họ Tô và nhà họ Tiêu ra, còn lại cái đám ô hợp kia mà cũng được gọi là cánh chim của gia tộc Nam Cung à? Có phải là em đã quá để mắt đến bọn họ rồi không?”
Hoắc Dịch Dung: “Ý của em là nhấc lên đi?”

“Đúng vậy!”
Hoắc Vân Tiêu đi đến trước mặt Hoắc Dịch Dung, đầu ngón tay mảnh khảnh chỉnh lại ống tay áo, môi mỏng chậm rãi khép lại.

“Đưa cả Hoắc Chi về cùng, Nguyễn Nguyễn mà không nhìn thấy cô ấy là lại cáu kỉnh với em.
Hoắc Quân Tín nghe em trai mình hỏi như vậy thì nhận ra ngay là đã có việc gì đó.

“Em ấy đánh Nam Cung Sưởng bị thương nên em ba đang sốt ruột đòi về nước.”
“Anh đi sắp xếp đi, tầm đầu giờ trưa chúng ta sẽ xuất phát.”

“Biết rồi.”
“Tiểu Dung?”

Điện thoại vừa kết nối, giọng nói uy nghiêm của Hoắc Quân Tín truyền đến.
Hoắc Tam gia cười nhẹ liếc nhìn anh ta: “Cam đoan anh cả đời khó quên, sau này không bao giờ dám tái phạm nữa.”

Hoắc Dịch Dung điện quá: “Em đang chê ông nội còn chưa đủ ác với anh đấy à?”
“Anh cả, là em.”

Hoắc Dịch Dung ngước mắt nhìn Hoắc Vân Tiêu đứng trước mặt.
“Em ba, ý c7ủa em là gì?”

Hoắc Vân Tiêu quay người đối mặt với anh họ mình: “Đưa nhà họ Lục lên vị trí đó, và sớm chặt đứt cánh chim của gia tộc Nam7 Cung.”
Hoắc Vân Tiêu đứng ở trước mặt anh ta, vẻ mặt thong dong, trong mắt cũng rất bình tĩnh.

Anh cười khẽ: “Khả năng Nguyễn Nguyễn gọi cho anh cả, có lẽ còn chẳng được đến 1%.”
“Đấy là anh không hiểu rõ Nguyễn Nguyễn thôi, tính tình của cô ấy thật sự không tốt, tuy trông có vẻ im lặng đấy nhưng thật ra bướng bỉnh lắm.”

Hoắc Dịch Dung nhíu mày: “Sao em lại nói như vậy?”
“Có, ông nội thả em ra rồi.”

“Thả như thế nào?”
“Chúc em may mắn nhé.”

Anh cả bỏ lại cho thằng em trai ruột một câu như vậy rồi cúp máy luôn.
“Thật à?”

“Tin em đi.”
“Anh xử lý xong nốt việc ở bên này sẽ về nhà ngay.”

Bên phía Hoắc Quân Tín truyền đến âm thanh thu dọn đồ đạc, anh ta dặn dò: “Em trấn an em ba trước đã, có anh ở đây rồi, em dâu sẽ không sao đâu.”
Hoắc Vân Tiêu trầm giọng: “Chuyện lần này không dễ giải quyết, có tộc Pháp sư gia nhập, chúng ta sẽ trở nên rất bị động, em phải nói chuyện với ông nội đã.”

Tộc Pháp sư mới là tai họa ngầm lớn nhất.
Nhà họ Hoắc ở thủ đô.

Sau khi trở về nhà, Tần Nguyễn vẫn giống như thường ngày.
“Khu hình phạt.”

Hoắc Quân Tín ở đầu bên kia nghe thấy vậy thì im lặng một lúc lâu.
Tính cách của Tần Nguyễn cũng khiến anh đau đầu, nhìn có vẻ đơn giản đấy, nhưng có đôi khi lại khiến anh bối rối.

Chỉ riêng chuyện Tần Nguyễn đối xử với anh khi thì thân cận, lúc lại giữ một khoảng cách, làm anh đến giờ vẫn không thể hiểu được.
“Cô ấy đánh Nam Cung Sưởng, nhưng anh xem đến bây giờ cô ấy có gọi điện thoại cho em không?”

Hoắc Dịch Dung nói không quá chắc chắn: “Chưa biết chừng em ấy đã gọi trước cho anh cả rồi thì sao?”
Hoắc Vân Tiêu chỉnh lại quần áo trên người rồi nói với anh hai đang sợ hãi của mình: “Em vừa nói chuyện với Nam Cung Vân Lon2g, có vẻ như lần này bọn họ sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ đâu.”

Hai mắt Hoắc Dịch Dung hơi nheo lại, vẻ mặt nghiêm túc.
Hoắc Vân Tiêu cong môi cười, mặt tỏ vẻ trêu tức.

“Thế anh muốn anh cả nói gì, cầu xin ông nội cho anh à? Không ai có thể thay đổi được quyết định của ông nội đâu.”
“Anh không về đâu!”

Tần Muội ôm Bóng Tuyết, đặt mông ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.

Lúc này mà anh ta rời đi, ném hết mọi chuyện cho em gái thì chẳng khác nào thằng hèn nhát.