gánh nổi lửa giận của ông cụ đâu.” Nam Cung Vân Long tỏ vẻ hiểu được, ông ta cảm thán: “Vậy à, hồi xưa lúc mẹ của A Sưởng mang thai nó cũng như vậy đấy. Cô ấy ra đi nhiều năm rồi, chỉ để lại cho chú một đứa con trai bảo bối, được chú nâng như nâng trứng, lớn lên trong yêu thương chiều chuộng. Mặc dù A Sưởng chẳng có nghề ngỗng gì, cũng không có lòng cầu tiến giống như bọn cháu, những chú cũng chẳng có yêu cầu gì lớn với nó, chỉ cần nó có thể sống thoải mái tự do là được.”
Trong mắt Hoắc Vân Tiêu nổi lên bằng giá và sự mỉa mai trần trụi. Nhưng những lời anh nói ra rất ấm áp, có sự tôn kính của bậc con cháu: “Con người sống trên đời chẳng phải vẫn luôn cố gắng để mình sống một cuộc sống thảnh thơi, thoải mái sao ạ. Nhưng cuộc sống không dễ dàng, ai có thể đảm bảo có thể thuận lợi sống đến già, thực sự đi được tới đoạn cuối của cuộc đời đâu ạ. Nếu mới đi được nửa đường mà đã đến đoạn cuối rồi, vậy khi nhớ lại tất cả những gì mình đã làm trong cuộc đời này, thì có thấy hối hận không? Mỗi người có một sự lựa chọn khác nhau, và lựa chọn nào cũng phải trả giá cả. A Sưởng đã là người trưởng thành rồi, chỉ cần cậu ấy không hối hận vì đã chọn con đường này là được.”
“Chính là như thế đấy, ha ha ha...” Hoắc Vân Tiêu thản nhiên nói: “Chắc là không có chuyện gì lớn đầu, vợ cháu còn trẻ, trong bụng lại có hai đứa nhỏ, cô ấy yếu đuối lắm, sẽ không làm chuyện gì quá giới hạn đâu.”
Tháo cả tay của con trai ông ta ra mà bảo là không quá giới hạn à? Là đang nhắc nhở Nam Cung Vân Long, cánh tay của nhà Nam Cung quá dài.
Nếu lần này chuyện của Nam Cung Sưởng không dừng lại, nhà họ Hoắc sẽ cân nhắc truy cứu chuyện bọn họ có mối liên hệ với môn phái m Dương và tộc Pháp sư. Cuộc trò chuyện giữa Tam gia và gia chủ nhà Nam Cung có rất nhiều ẩn ý.
Người không biết nội tình đúng là không nghe hiểu bọn họ đang nói gì. Nam Cung Vân Long suýt chút nữa đã hộc máu.
Câu này nói đúng là không biết xấu hổ, rõ ràng là đang trợn mắt nói dối mà. Hoắc Vân Tiêu chuẩn bị cúp điện thoại.
“Mà Vân Tiêu này, vừa rồi cháu nói vợ cháu nóng tính hay đánh mắng cháu, lời này có phải là cường điệu quá không?” Bao gồm cả những người bị chết trên máy bay của nhà họ Hoắc.
Sớm muộn gì nhà Nam Cung cũng phải trả món nợ của mình, tiếp theo phải nhìn thái độ của họ rồi. Nhưng cho dù sau lưng cô có nhà họ Hoắc làm chỗ dựa thì nhà Nam Cung cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô như thế.
Nếu đã là người có năng lực kỳ lạ, vậy thì cứng đối cứng đi! Câu nói cuối cùng của Nam Cung Vân Long không phải là một câu hỏi nghi vấn, chẳng lẽ chuyện con trai ông ta bị thương cứ bỏ qua như vậy à.
Trước khi con trai rời khỏi nhà họ Lục, Nam Cung Vân Long đã biết chuyện nó bị thương rồi. Giọng anh lành lạnh, từ chối lời đề nghị của Hoắc Dịch Dung.
Sắc mặt Hoắc Dịch Dung khẽ thay đổi, hôm qua còn đồng ý mà sao hôm nay đã đổi ý rồi. Giờ phút này, Nam Cung Vân Long đang ngồi trong phòng làm việc, đã bắt đầu liên hệ với một ít thế lực ở bên ngoài.
Hoắc Tam phu nhân có dây mơ rễ má với giới Huyền học, cũng coi như là có chút ít năng lực. Đuôi lông mày của Hoắc Vân Tiêu hơi chau lên, bên trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên một tia sáng nhàn nhạt.
Anh lơ đãng nâng cằm, đôi môi mỏng nhếch lên: “Có lẽ là chú không biết đấy chứ, hiện giờ Nguyễn Nguyễn đang là người được ông nội cháu để ý nhất, địa vị của cô ấy ở trong nhà bây giờ còn vượt xa cháu. Cô ấy đang mang thai nên có nóng nảy một chút cũng là bình thường, thỉnh thoảng không kiềm chế được lại làm ầm ĩ lên, ai mà không nghe theo là cô ấy đánh luôn.” Nói là xin lỗi, nhưng tiếng nói của anh lạnh lùng trầm thấp, thái độ càng giống như đang trần thuật hơn.
Nam Cung Vân Long vội vàng nói: “Làm sao có thể, chú sẽ không làm khó một cô bé đâu, chỉ là không biết A Sưởng nhà chú như thế nào?” “Được rồi, Vân Tiêu à, để cháu phải lo lắng rồi, A Sưởng nhà chú đúng là chẳng làm nên trò trống gì, nếu nó có được một nửa tính cách biết đối nhân xử thế như cháu, thì chú cũng không cần phải lo lắng đến mức bạc cả tóc.”
Mấy lời này của Nam Cung Vân Long nghe sao đều khiến người ta cảm nhận được một sự tức giận và không cam lòng. Trước khi anh cúp điện thoại, Nam Cung Vân Long lại như là thuận miệng hỏi một câu như vậy.
Hỏi xong, ông ta còn cười lớn, hiển nhiên là không tin. Nếu họ muốn đối đầu chính diện, nhà họ Hoắc cũng không ngại tính nợ sớm đâu.
Dù cho có rút dây đồng rừng, khiến đám người dưới tầng đáy vì thế mà phải nhận ảnh hưởng lớn. Nam Cung Vân Long cười gượng mấy tiếng, cũng không tiếp tục dây dưa với Hoắc Vân Tiêu nữa mà cúp điện thoại luôn.
Hoắc Vân Tiêu rũ mắt xuống nhìn cuộc gọi vừa cúp trên màn hình điện thoại. Nam Cung Vân Long nghe vậy giật nảy cả mình: “Còn có việc này à?”
Hoắc Vân Tiêu xem xong văn kiện, anh ký tên vào trang cuối cùng rồi gửi lại. “Cộc cộc...”
Có tiếng gõ cửa vang lên. “Chi tiết cụ thể chú có thể tự mình hỏi cậu ấy, dù sao không có lửa làm sao có khói, nhà họ Hoắc đang tra chuyện về tộc Pháp sư, thế mà cũng tra ra được khá nhiều chuyện thú vị.”
Giọng anh hơi trầm xuống, có chút hờ hững. Hoắc Vân Tiêu cười khẽ: “Chú khách sáo rồi, giờ này ở trong nước nên đi nghỉ ngơi rồi, cháu không quấy rầy chú nữa.”
“Được, cháu làm việc đi.” Anh thuận thế lên tiếng: “Đúng là chủ nên khuyên A Sưởng, cháu nghe nói cậu ấy có dính dáng đến người của môn phái m Dương ở Nam Mạn, rồi thời gian gần đây lại khá thân thiết với tốc Pháp sư ở phương nam. Dù sao cậu thấy cũng là con cháu thế gia, có một số việc một khi dính vào, muốn thoát ra sẽ phiền phức lắm.”
Lời này có ẩn ý. Nhưng ngoài miệng Nam Cung Vân Long lại nói qua loa: “Khi nào A Sưởng trở về, chú nhất định sẽ dạy dỗ nó, thằng nhóc thối này chỉ giỏi ngày ngày gây phiền phức cho chú, đúng là không hiểu chuyện gì cả.”
Trên môi Hoắc Vân Tiêu nở nụ cười trào phúng. Hoắc Vân Tiêu khẽ thở dài: “Ông nội cháu sợ cơ7 thể em ấy nặng nề, lại vì sự liều lĩnh của mình mà làm cho mình bị thương, nên đã đặc biệt yêu cầu bác sĩ riêng túc trực 24/247 giờ. Nhưng cô ấy thì lại chẳng quan tâm, chính vì cô ấy quá trẻ nên rất dễ xúc động, hiện giờ còn đang buồn bực đấy ạ.”
Hoắc Vân Tiê0u: “Cô ấy dễ xấu hổ lắm, dù sao cũng không có vấn đề gì xảy ra, cháu thay mặt cô ấy xin lỗi chú, mong chú Nam Cung đừng chấp nhặt với cô ấy
Hoắc Vân Tiêu đứng dậy đi đến chỗ tủ quần áo, chuẩn bị thay quần áo. Mấy năm nay nhà Nam Cung cũng mới được không ít người có dị năng.
Ông ta không tin có nhiều người như vậy còn không giải quyết được một con nhóc. Gia tộc Nam Cung, môn phái m Dương, tộc Pháp sư, nhà họ Tô, nhà họ Tiêu.
Những thể lực này đan xen vào nhau, nếu nhà họ Hoắc còn không hành động, thì sợ rằng bọn họ sẽ càng ngày càng không kiêng nể gì cả. Hoắc Vân Tiêu nhìn ra đằng sau, người bên ngoài đã đẩy cửa bước vào.
“Em ba, Hoắc Chi lại bị sốt rồi, ngày mai chúng ta lên đường trở về thủ đô, cô ấy sẽ không về cùng chúng ta.” Hoắc Vân Tiêu thấy người tới là Hoắc Dịch Dung thì thay quần áo ở ngay trước mặt anh ta.
“Không được!”