Lục Hàn đã biết tình hình2 cụ thể.
Vấn đề hiện tại là phải đưa Tần Nguyễn về nhà họ Hoắc trước đã, sau đó lại nhìn xem bên gia tộc Nam Cung sẽ có hành động gì. <7br>
Lăng Hiểu Huyên đang ngồi trên ghế sô pha, cô ấy đứng lên, chân hơi mềm. Từ việc họ cấu kết với người của môn phái m Dương, bây giờ lại có dính dáng với người của tộc Pháp sư, có thể thấy được bọn họ rất có dã tâm đối với việc trèo lên trên.
Mấy năm nay, nhà Nam Cung càng ngày càng không kiêng nể gì cả.
Nhà họ Hoắc không động vào bọn họ không phải bởi vì e ngại, mà là vì họ suy nghĩ cho toàn cục. Khoảnh khắc ấy, cô bắt đầu cân nhắc đến nhà họ Hoắc, tới bản thân, cũng nghĩ đến nhà họ Tần bây giờ.
Chuyện tháo khớp hai cánh tay của Nam Cung Sưởng có thể nói là sự tha thứ lớn nhất mà Tần Nguyễn làm được.
Về phần Tam gia, cô không có ý định nói cho anh biết. Đến loại chuyện này mà cô cũng phải nhờ Tam gia giải quyết hộ thì chẳng phải cô quá vô dụng à.
Năm đó khi cô ở khu tây từng nhiều lần bất chấp hậu quả để bảo vệ bản thân mình, lúc ấy cô liều lĩnh đến mức không cần mạng.
Cho nên tiếp theo sau đây, dù nhà Nam Cung có hành động gì, cô cũng đều tiếp hết. Đầu ngón tay của Hoắc Vân Tiêu lướt trên màn hình điện thoại dừng lại, anh chạm nhẹ vào màn hình.
Một cuộc gọi quốc tế được chuyển đi.
Trên màn hình điện thoại di động hiển thị số máy của Nam Cung Vân Long. Để xem ai cao tay hơn ai.
Lục Hàn tự mình tiến Tần Nguyễn, Tần Muội, Lâm Hạo và Lăng Hiểu Huyên rời khỏi nhà họ Lục.
Trước khi Tần Nguyễn lên xe, Lục Hàn nói bên tại cô: “Hoắc phu nhân, tốt nhất là cô vẫn nên nói với Tam gia một tiếng về chuyện tối nay. Hoắc Vân Tiêu vuốt tay trên màn hình, tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì đó.
Anh trầm giọng hỏi: “Tại sao phu nhân lại xung đột với Nam Cung Sưởng?”
“... Nam Cung Sưởng chĩa súng về phía Tần Muội, phu nhân tức giận quá dùng tay không tháo khớp tay của Nam Cung Sưởng, nếu không có hai vị thiếu gia nhà họ Lục xông tới can ngăn, thì có thể phu nhân đã giết Nam Cung Sưởng rồi. Phu nhân còn nhắc tới chuyện trong lễ cưới lần trước, vì ngài phát bệnh mà phu nhân đã uy hiếp Nam Cung Sưởng, phu nhân có nói rằng giới hạn cuối cùng của phu nhân là ngài và người nhà của cô ấy, không ai có thể động vào được.” Cuộc gọi đi nhanh chóng được kết nối.
“Vân Tiêu à, sao lại gọi điện thoại cho chú vậy?”
Giọng nói hiền lành thân thiết của một người đàn ông trung niên vang lên trong loa của điện thoại di động. Anh ta đã tận lực rồi.
“Hoắc phu nhân đi thong thả.”
Tần Nguyễn lên xe, Lâm Hạo đóng cửa xe lại. Anh ung dung bước đến chỗ đầu giường, đi lấy một chiếc điện thoại khác.
Hoắc Vân Tiêu đang mặc bộ đồ ở nhà, anh có dáng dấp tuấn tú, vóc người cao gầy, khí tràng quanh người lạnh lẽo, khí chất của kẻ bề trên vô cùng nổi bật.
Giờ phút này không thể tìm thấy được một chút sự dịu dàng nào từ trên người anh, như khi anh ở trước mặt Tần Nguyễn. Nghe báo cáo chi tiết qua điện thoại, vẻ mặt hờ hững của Hoắc Vân Tiêu chuyển thành dịu dàng.
Cặp mắt đào hoa sắc bén của anh ẩn chứa một nụ cười thản nhiên.
Khóe miệng của Hoắc Vân Tiêu hơi cong lên, anh nói, giọng trầm thấp ôn hòa: “Thông báo với bên anh cả một tiếng, đừng để phu nhân lo lắng hãi hùng, cơ thể cô ấy không tiện, gõ một lượt đám người ở phía dưới đi.” “Phu nhân không bị thương là được.”
Hoắc Vân Tiêu tiếp tục lau tóc.
Anh mở loa ngoài rồi để điện thoại xuống bàn. Chuyện tối nay, cô đã dám làm thì sẵn sàng gánh chịu hậu quả.
Nhà Nam Cung đúng là không thể coi thường, nhưng không có nghĩa là cô không có biện pháp tự bảo vệ mình an toàn.
Lục Hàn đánh giá vẻ mặt lạnh nhạt của Tần Nguyễn, anh ta nhìn ra được cô đang qua loa. Lục Hàn đứng ở đằng sau đuôi xe, đưa mắt nhìn đội xe của nhà họ Hoắc rời đi.
Cùng thời gian ấy.
Hoắc Vân Tiêu đang ở nước M nhận được một cuộc điện thoại quốc tế. Gia tộc Nam Cung tuy là thế gia, nhưng sức ảnh hưởng của họ rất lớn, một khi bọn họ truy cứu thì cô sẽ lâm vào cảnh khó xử đấy.”
Tần Nguyễn gật đầu: “Tôi sẽ cân nhắc, đi trước đây, liên lạc lại sau nhé.”
Cô lười phải giải thích. Cô ấy bước từng bước chân cứng đờ đi đến trước mặt Tần 7Nguyễn, rồi lo lắng hỏi: “Tần Nguyễn này, em có muốn gọi điện thoại cho Tam gia không?”
Với cái tính khí kiêu căng ngạo mạn, có thù phả2i báo của tên Nam Cung Sưởng kia, lần này Tần Nguyễn sẽ gặp rắc rối.
Trừ phi nhà họ Hoắc thật sự coi trọng cô, nếu không nhà Nam Cung s0ẽ không bao giờ chịu ăn thiết lần này. Vừa rồi lúc anh hai bị người ta cầm súng chĩa vào người, nguy hiểm ập đến.
Trong lòng cô đau khổ, bất an, không ai biết cô đã sợ hãi như thế nào.
Nỗi đau mất đi người thân ở kiếp trước khiến cô khi nhìn thấy anh hai gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, thì lập tức cảm thấy da đầu tê dại, tức ngực, khó thở, tim đập nhanh. Cảm giác này giống như cô sắp phải chết vậy.
Lại một lần nữa trải qua cảm thụ sợ hãi như thế khiến Tần Nguyễn rơi vào điên cuồng, sát ý khát máu trong lòng cô suýt nữa đã không có cách nào khống chế được.
Nếu như không phải có Lục Hàn và Lục Dịch Trần xông tới, thì cô đã thật sự giết chết Nam Cung Sưởng rồi. Vẻ mặt của Tần Nguyễn rất nhẹ nhàng, cô không hề sợ hãi: “Không cần đầu, Tam gia đang ở nước ngoài ạ.”
Lúc cô ra tay cũng không nghĩ đến hậu quả sau này.
Đời này, giới hạn cuối cùng của cô chính là người nhà, con và Tam gia, không ai được động vào họ. Nam Cung Vân Long, cha đẻ của Nam Cung Sưởng, là người cầm quyền hiện giờ của nhà Nam Cung.
Người này có dã tâm cực lớn, muốn khống chế Nội các, tranh đoạt vị trí hiện tại mà nhà họ Long đang ngồi.
Nhà Nam Cung nhất định phải giành được vị trí đó, vì thế mà bọn họ không từ thủ đoạn, liên tiếp thăm dò giới hạn cuối cùng của nhà họ Hoắc. Có một số việc không ảnh hưởng đến toàn cục thì có thể bỏ qua không cần so đo, hơi quá giới hạn một chút thì chỉ cần gõ cho một cái là được.
Lần này, Tần Nguyễn bẻ cánh tay của Nam Cung Sưởng, Hoắc Tam gia cũng không cảm thấy đau đầu.
Cô không muốn tính mạng của Nam Cung Sưởng, thiết nghĩ cô nhóc cũng là suy nghĩ cho toàn cục rồi. Điện thoại vừa được kết nối, một giọng nói cung kính vang lên.
“Tam gia, phu nhân đang gặp rắc rối ạ.”
Lúc này là buổi sáng ở nước M, Hoắc Vân Tiêu vừa mới thức dậy và tắm xong, động tác lau tóc ướt của anh hơi ngừng lại. Khóe môi của Hoắc Vân Tiêu chậm rãi cong lên: “Chú Nam Cung à, giờ này chú vẫn chưa nghỉ ngơi sao?”
“Vẫn còn sớm mà, chú còn một đống công việc phải làm, bận rộn lắm.”
Trong tiếng cười của Nam Cung Vân Long có sự hòa ái.
Hoắc Vân Tiêu cất tiếng nói lành lạnh, trầm thấp: “Có chuyện cháu muốn nhận sai cùng chú trước.”
“Xem cháu nói kìa, từ trước đến nay cháu luôn là người thuyết phục mọi người bằng tài đức, lần này xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiếng nói trêu chọc, kèm theo sự ân cần của người lớn tuổi truyền đến.