Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 517: Tiêu văn nhu



Buông... buông ra!”

Nam Cung Sưởng dùng hai tay tách tay của Tần Nguyễn ra.

Nhưng lại phát hiện một thằng đàn kông như gã lại không có cách nào lay chuyển được Tần Nguyễn.Thần thái của Tần Nguyễn rất thong dong, dường như không hề quan tâm đến chuyện mình làm tổn thương Nam Cung Sưởng.

Xem ra cô ta đã xem thường vị Hoắc Tam phu nhân này rồi.

Không hổ là người xuất thân từ khu tây, có xích mích một cái là động tay động chân ngay, thủ đoạn hung tàn thô bạo.
Tần Nguyễn cũng đang đau đầu không biết phải giải quyết gã Nam Cung Sưởng phiền toái này như thế nào.

Ánh mắt đối phương nhìn cô khiến cô rất khó chịu.

Cảm giác như giòi bò trong xương, như một mối đe dọa tiềm tàng sẽ bùng nổ vào một ngày nào đó.
Cô ta còn muốn nói gì nữa, nhưng nhìn thấy đám người nhà Nam Cung đã đi vào thang máy thì đành nhanh chóng đi theo.

Tần Nguyễn chẳng có quan hệ gì với cô ta cả, cô ta nhắc nhở đối phương đã là cố gắng hết sức rồi.

Lục Hàn và Lục Dịch Trần đích thân tiễn người vào trong thang máy.
Cô ta ngồi xổm ở bên cạnh Nam Cung Sưởng và lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán gã.

Khi Lục Hàn đến gần, Tiêu Văn Nhu nói với anh ta: “Lục thiếu, dáng vẻ bây giờ của Nam Cung Sưởng không tiện để người khác nhìn thấy, anh nghĩ biện pháp đưa chúng tôi ra ngoài mà không để cho bất kỳ ai biết.”

Cô ta nói gần như là ra lệnh.
Tuy Nam Cung Sưởng là tay ăn chơi không nghề ngỗng gì, nhưng gã là con cháu trực hệ của gia tộc Nam Cung, được các người lớn trong nhà yêu quý.

Hôm nay gã bị Tần Nguyễn bẻ hai cánh tay như thế này, nhà Nam Cung chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô.

Trong mắt Tiêu Văn Nhu hiện lên vẻ nặng nề.
Không thể chỉ vì một sợi tóc không kéo ra được mà bắt cả cơ thể phải di chuyển.

Một khi mấy gia tộc lớn và các thế gia xảy ra chuyện, thì cho dù chỉ là một hành vi rất nhỏ thôi, nó cũng sẽ ảnh hưởng đến tình hình ổn định của thủ đô.

Năm nay lại đang là thời kỳ tương đối nhạy cảm.
“Tần Nguyễn, cô giỏi lắm! Tôi sẽ để cho cô phải hối hận!”

Tần Nguyễn từ trên cao nhìn xuống gã, trong mắt cô hiện lên một tia tàn nhẫn, khát máu.

“Lần này chỉ là hai cánh tay, Nam Cung Sưởng, lần sau mà còn trêu chọc đến người bên cạnh tôi, thứ tôi muốn sẽ là tính mạng của anh đấy!”
Chỉ hy vọng việc này sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của nhà họ Tiêu.

Bao nhiêu năm qua, mặc dù liên tục xảy ra xích mích giữa mấy gia tộc lớn và các thế gia, nhưng chưa từng làm to chuyện.

Vì ổn định thế cục, nhà họ Hoắc luôn âm thầm để mặc cho nhà Nam Cung tự tung tự tác.
Bây giờ cả Hoắc Tam gia lẫn Hoắc Nhị gia đều không có ở thủ đô.

Ông cụ Hoắc lại không quan tâm đến chuyện bên ngoài, người duy nhất có thể khống chế tình hình hiện giờ chỉ còn mỗi Hoắc Quân Tín.

Sắc mặt Tiêu Văn Nhu không tốt lắm, cô ta lấy điện thoại trong túi ra, gọi cho vệ sĩ của nhà Nam Cung ở bên ngoài.
Sang năm người của nhà họ Long sẽ nghỉ hưu và sau đó họ sẽ bầu lại tổng thống từ trong bốn gia tộc lớn hoặc sáu thế gia.

Lúc này, Tần Nguyễn ra tay đánh Nam Cung Sưởng đúng là không ổn.

Tần Nguyễn đã đánh giá thấp thân phận của Nam Cung Sưởng rồi.
Tần Nguyễn lắc đầu: “Không phải chúng ta gây phiền toái, mà là có người chủ động kiếm chuyện.”

Nam Cung Sưởng xông vào đây là muốn tìm bọn họ.

Loại người này không giải quyết xong một lần sẽ để lại hậu hoạn vô cùng.
“A a a...”

Nam Cung Sưởng không còn bị bóp cổ nữa, trong miệng gã phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Đôi con ngươi hung ác của gã nhìn chòng chọc vào Tần Nguyễn.
Cũng vì Đường Nhã mà gã suýt nữa đã hủy hoại nhà họ Tần.

Bây giờ lại bởi vì anh ta mà Nguyễn Nguyễn bẻ mất hai cánh tay của đối phương.

Hình như anh ta lại gặp rắc rối rồi.
Một khi chuyện này bị làm lớn lên, thì nó sẽ phát triển theo chiều hướng không thể kiểm soát được.

Lục Hàn gật đầu: “Tôi biết rồi, căn phòng nghỉ này có lối thông tới bãi đỗ xe dưới tầng hầm.”

Vệ sĩ của nhà Nam Cung đi vào trong phòng nghỉ, Tiêu Văn Nhu bảo bọn họ nâng Nam Cung Sưởng đã ngất đi vì đau đớn, rồi đi về phía một cửa ngầm khác của phòng nghỉ.
Tiêu Văn Nhu không còn giữ dáng vẻ tiểu thư yếu đuối nữa, trong đôi mắt của cô ta hiện lên sự nghiêm túc và trang nghiêm.

“Hôm nay cô làm Nam Cung Sưởng bị thương là chọc vào phiền toái lớn rồi đấy, Tam gia không ở thủ đô, nhà Nam Cung sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”

Tần Nguyễn nhếch đôi môi đỏ mọng lên, cô nhẹ nhàng gật đầu với Tiêu Văn Nhu: “Cảm ơn.”
Tần Nguyễn dùng vẻ mặt hung tàn nhìn chằm chằm vào gươncg mặt nhăn nhó trắng bệch của Nam Cung Sưởng ở trước mặt.

Trên môi cô khẽ nở nụ cười chế giễu: “Từ xưa đến nay tôi lauôn là người có thù phải báo, anh dám đụng đến người nhà của tôi, tôi dám để cho anh phải trả giá đắt, chẳng cần biết anh là ai!”

Dứt lời, dưới ánh mắt không thể tin nổi của những người bên trong phòng nghỉ, Tần Nguyễn dùng thủ pháp nhanh nhẹn tháo khớp hai cánh tay của Nam Cung Sưởng.
Tiêu Văn Nhu đuổi theo vệ sĩ của nhà Nam Cung.

Khi đi ngang qua Tần Nguyễn, cô ta hạ thấp giọng nhắc nhở cô: “Cô mau chóng gọi điện thoại cho Hoắc Quân Tín đi, nhà Nam Cung sẽ không bỏ qua đâu.”

Đôi mắt lạnh lùng của Tần Nguyễn nhìn chăm chú vào vẻ mặt nghiêm trọng của Tiêu Văn Nhu.
Đôi mắt đỏ ửng của Nam Cung Sưởng nhìn Tần Nguyễn.

Gã liếm môi, run giọng nói: “Sớm muộn gì... cũng sẽ có ngày tôi khiến cô sống không bằng chết!”

“Tôi đợi đấy!”
Tần Nguyễn dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Nam Cung Sưởng giống như đang nhìn thứ rác rưởi.

Đáng tiếc, đối phương không nghe được lời nói này của cô.

Nam Cung Sưởng vì bị tháo khớp hai cánh tay mà đau quả, đã ngất đi rồi.
Nam Cung Sưởng không hề đơn giản như bề ngoài đầu.

Gã là con trai trưởng được Nam Cung Vân Long, người nắm quyền trong nhà Nam Cung coi trọng nhất, cũng là người thừa kế tiếp theo của nhà Nam Cung.

Lần này, e là Tần Nguyễn đá trúng tấm sắt rồi.
Giọng điệu nói chuyện của cô cực kỳ nhẹ nhàng.

Một ánh nhìn tàn nhẫn xuất hiện trong mắt Nam Cung Sưởng và trên khuôn mặt gã nở ra một nụ cười xấu xa.

Gã nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn bằng ánh mắt vô cùng hưng phấn, giống như một người tâm thần không bình thường.
Tiêu Văn Nhu đi đến bên cạnh Nam Cung Sưởng, cố gắng đỡ gã lên khỏi mặt đất.

Nhưng hai cánh tay của gã mềm oặt rủ xuống như sợi mì làm cô ta khó mà làm được.

Cô ta ngẩng đầu nhìn Tần Nguyễn.
Cô vẫn chưa hiểu thái độ trái ngược của Tiêu Văn Nhu.

Nhưng với thiện chí lúc này của đối phương, Tần Nguyễn cũng nên nói một tiếng cảm ơn.

Tiêu Văn Nhu liếc nhìn Tần Nguyễn đầy ẩn ý.
Tần Nguyễn bước nhẹ nhàng vượt qua Nam Cung Sưởng đã ngã trên mặt đất, đi về phía Tần Muội vẫn còn sợ choáng váng ở phía đối diện.

“Anh hai, anh không sao chứ?” Tần Muội không nhìn Nam Cung Sưởng nữa, mặt anh ta đờ ra: “Có phải anh đã gây ra phiền phức rồi hay không?”

Nam Cung Sưởng là người của nhà Nam Cung, gã từng dây dưa với Đường Nhã.
Cô tỏ ra nghi ngờ.

Tiêu Văn Nhu cắn răng nói: “Đêm nay sẽ náo nhiệt lắm đấy, cô nhất định phải gọi điện cho Hoắc Đại gia, rồi rời khỏi đây càng sớm càng tốt.”

Tần Nguyễn nhíu mày: “Cô muốn nói cái gì?”
Trước khi đi, ánh mắt anh ta quét về phía đám người Tần Nguyễn.

Những gì xảy ra tối nay thực sự quá bất ngờ.

Sắc mặt của Lục Dịch Trần phức tạp khó tả, không thể thoải mái cười đùa tí tởng với Tần Muội nữa.