Anh ta cười hừ một tiếng: “Thế anh là ai vậy?” “Nam Cung Sưởng, sao anh dám!”
m thanh hoảng sợ vang lên, toàn thân Tần Nguyễn lóe lên ánh sáng vàng. Tần Nguyễn khẽ cau mày, cô không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
Vũ khí trong tay Nam Cung Sưởng đột ngột nhắm ngay Tần Muội. Lục Hàn kéo em trai đi vào phòng nghỉ, rồi dùng tốc độ cực nhanh đóng cửa lại.
“Có chuyện gì vậy?” Cảnh tượng này khiến Lăng Hiểu Huyên chưa từng lên tiếng phải sợ hãi.
Cô ấy cúi đầu nhìn người nằm trên mặt đất, từ cơ thể đối phương có máu chậm rãi chảy ra. Nam Cung Sưởng nhìn Tần Nguyễn rồi lại quay sang nhìn mặt của Tần Muội.
Một lúc sau gã mới hỏi Tần Nguyễn: “Đây là anh trai của cô?” Anh hai cô vừa mới nói xong em rể của anh ấy là Hoắc Tam gia, thế thì chẳng cần nói cũng biết thân phận của anh ấy rồi còn gì.
Giọng điệu và thần thái của Tần Nguyễn giống hệt như lúc Tần Muội nói anh không có mắt à. Nam Cung Sưởng bị bóp cổ, gã muốn nói chuyện nhưng lại không nói được ra lời.
Trong mắt Tần Nguyễn nổi lên sát khí khát máu dày đặc: “Tôi nhớ rõ lúc trước vì chuyện của Tam gia mà tôi đã cảnh cáo anh đừng có tái phạm rồi cơ mà, dám giẫm lên ranh giới cuối cùng của tôi, tôi có thể đưa anh xuống Địa Ngục bất cứ lúc nào!” “Rầm!”
Cơ thể đổ xuống mặt đất, phát ra âm thanh vang dội như động đất. Ngón tay Nam Cung Sưởng đã chuẩn bị bóp cò.
Chỉ cần một giây thôi, một sinh mệnh đang sống sờ sờ sẽ bị chôn vùi. Nam Cung Sưởng cảm thấy rất khó chịu, đồng thời nó cũng khơi dậy con thú hoang tiềm ẩn trong lòng gã.
Đúng là không ngoan, để người ta chỉ muốn giam lại dạy dỗ một trận cho tốt. Anh ta đỡ lấy Bóng Tuyết ở trên vai rồi chạy ra ngoài cửa.
Khi chỉ còn cách cửa có mấy bước chân, anh ta bị tóm lấy cổ áo từ phía sau. Nam Cung Sưởng tức điên vì cái thái độ tỏ ra vô tội này của cô, ánh mắt gã trở nên hung ác, giọng cũng lạnh đị: “Con mèo kia.”
Gã đưa tay chỉ vào Bóng Tuyết đang ở trên vai Tần Muội. Th7ấy Tần Nguyễn và Tần Muội đúng là rất giống nhau.
Tần Nguyễn có khí chất trang nhã đặc biệt, thường dễ để người ta xem nhẹ ng7oại hình bên ngoài của cô. Khi tay vệ sĩ bắt gặp ánh mắt của Bóng Tuyết, vẻ mặt dữ tợn của hắn dần dần chuyển thành mê mang.
“Meo ô!” Bóng Tuyết bay vọt lên: “Meo!!”
Nó đứng ở trước mặt Tần Muội, hai cái đuôi lông xù trắng như tuyết nhanh chóng vung vẩy, nó không ngừng gào thét với Nam Cung Sưởng. Bóng Tuyết nhẹ nhàng rơi xuống đất, trong mắt hiện lên vẻ kiêu ngạo và khinh thường.
Tay vệ sĩ buông Bóng Tuyết ra cũng giống như người trước đó, nhanh chóng đi về phía Nam Cung Sưởng. “Meo ô.”
Một tiếng mèo kêu vang lên, tay của gã vệ sĩ đang giam giữ nó từ từ buông ra. Mà gương mặt của Tần Muội tuy trông giống hệt Tần Nguyễn, nhưng lại càng thêm lạnh lùng cứng rắn. 2
Tần Muội chỉ vào Tần Nguyễn rồi nói với Tiểu Văn Nhu: “Chính là chồng của Nguyễn Nguyễn, Hoắc Tam gia.” Tay của hắn càng ngày càng dùng sức, nhưng Bóng Tuyết lại chẳng phát ra âm thanh nào.
Sau đó, cảnh tượng quỷ dị lại xuất hiện. “Chẳng lẽ các người không nên cho tôi một lời giải thích công bằng à?”
“Giải thích cái gì?” Ánh mắt Tần Nguyễn trong suốt, khuôn mặt xinh đẹp hơi mờ mịt. Đôi đồng tử màu xanh ngọc của Bóng Tuyết đột nhiên dựng thẳng, lạnh lẽo giống như mắt rắn, khiến người ta nhìn vào đều cảm thấy kinh hãi.
Khi nhìn chằm chằm vào con mắt của nó sẽ cảm thấy có một loại cám dỗ muốn chìm vào trong đó. Dùng lực Minh Thần hóa thành roi vàng, cô lấy tốc độ sấm sét vung roi về phía Nam Cung Sưởng.
“Đoàng!” Không đợi Nam Cung1 Sưởng đáp lại, Tần Muội đã nói: “Không thể đắc tội với anh thì sao, dù sao anh cũng không lợi hại bằng em rể của tôi.”
“Em r2ể của cậu?” Tần Nguyễn cười: “Nam Cung đại thiếu không mời mà tới, muốn tiễn cũng không đi, chẳng lẽ không nên kiểm điểm bản thân à?”
Sắc mặt Nam Cung Sưởng trầm xuống. Vệ sĩ bị gã đạp nằm rạp trên mặt đất.
Cú đá này của gã khá mạnh, tay vệ sĩ nằm trên đất mãi cũng không đứng lên được. “Hoắc phu nhân, có gì bình tĩnh nói, đừng vọng động!”
Lục Hàn bước đến bên cạnh Tần Nguyễn, giơ tay tách tay của Tần Nguyễn ra. Hắn đứng ở trước mặt Nam Cung Sưởng, duỗi hai tay ra muốn bóp cổ đối phương.
Nam Cung Sưởng thấy thế thì nhấc chân lên đạp mạnh một cái. Lục Hàn và Lục Dịch Trần đứng ở cửa ra vào, hoảng hốt nhìn cảnh tượng trong phòng.
Cánh tay đang cầm vũ khí của Nam Cung Sưởng, bị Tần Nguyễn dùng roi vàng quấn lấy. Câu này là do Tiêu Văn Nhu ngồi cạnh Nam Cung Sưởng hỏi.
Cô ta quay đầu nhìn Tần Nguyễn trước. Trong miệng Tần Nguyễn ngậm quả mơ chua, trên môi lại nở nụ cười rất nhẹ.
Giọng cô lạnh lùng, hờ hững: “Anh không có tai à?” Bóng Tuyết chẳng thèm kêu lấy một tiếng, để mặc cho bọn họ bắt được.
Ngay khi một gã vệ sĩ trong đó thực hiện mệnh lệnh của Nam Cung Sưởng, đưa tay bóp cổ Bóng Tuyết thì biến cố đột ngột phát sinh. Tần Muội rơi vào tình thế cực kỳ nguy hiểm.
Nhìn thấy ngón tay của Nam Cung Sưởng đặt ở trên cò súng, Tần Nguyễn đứng phắt dậy, nghiêm nghị hô lên. Không ai trả lời câu hỏi của anh ta.
Nháy mắt sau đó, Tần Nguyễn vọt tới trước mặt Nam Cung Sưởng, dùng tay không bóp cổ của gã. Giọng anh ta 0rõ ràng là nhẹ nhàng hơn khi nói chuyện với Nam Cung Sưởng.
Đối mặt với phụ nữ, Tần Muội vẫn là một quý ông. “Nam Cung Sưởng, anh muốn chết!”
“Ô Ô...” Chẳng mấy chốc, tấm thảm trong phòng đã nhuộm màu đỏ tươi.
Lăng Hiểu Huyên mở to mắt, bàng hoàng và tê dại. Tay của gã vẫn nghiêng 45 độ.
Tần Muội đứng ở đối diện, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi. Nam Cung Sưởng cau mày, gã khiển trách: “Tôi bảo cậu bóp chết con mèo kia!”
Tay vệ sĩ vẫn bước tới, bước chân của hắn rất kỳ lạ, tay chân gần như giống nhau. Lần này không chờ đối phương tới gần, Nam Cung Sưởng móc từ bên hông ra một vật.
“Đoàng!” “Được thôi, nếu hai người đã là người nhà, thì Hoắc phu nhân có nên nói xem vết thương trên mặt tôi phải xử lý như thế nào không?”
Ánh mắt Tần Nguyễn quét về phía vết thương trên mặt gã, giọng cô rất lạnh nhạt: “Thì đi bệnh viện tìm bác sĩ, tôi không phải là bác sĩ nên không xử lý được đâu.” Nam Cung Sưởng rũ mắt xuống, trong mắt nổi lên cơn điên cuồng thô bạo.
Gã lấy giấy ăn trên bàn lau vết máu bị mèo cào trên mặt. Lúc Tần Muội muốn phản kích thì Bóng Tuyết đã rời khỏi bờ vai của anh ta.
Lần này, hai tên vệ sĩ dễ dàng bắt được nó. m thanh đinh tai nhức óc vang lên.
Tay vệ sĩ đi đến nửa đường thì ngã xuống đất. Cái đuôi đang đung đưa của Bóng Tuyết đột nhiên chẻ đôi, từ một chiếc đuôi thành hai chiếc đuôi lông xù trắng như tuyết, quanh cơ thể nó nổi lên làn sương đen dày đặc.
Đôi đồng tử lạnh lẽo dựng thẳng có năng lực mê hoặc tâm trí của nó nhìn chằm chằm vào tay vệ sĩ đang tấn công. Tiếng súng vang lên, bắn trúng vách tường trong phòng.
Theo tiếng súng thứ hai vang lên, cửa phòng nghỉ bị mở ra từ bên ngoài. Nam Cung Sưởng quay ra nói với tay vệ sĩ khác vẫn còn đang túm lấy con mèo: “Làm đi!”
Vệ sĩ lập tức giơ tay bóp cổ Bóng Tuyết. Hai gã vệ sĩ chạy tới trước mặt Tần Muội.
Tần Muội làm sao có thể để bọn họ dễ dàng bắt được Bóng Tuyết. Nam Cung Sưởng không thể xảy ra chuyện gì vào lúc này được.
Một khi gã xảy ra chuyện, nhà Nam Cung chắc chắn sẽ truy cứu.