Kể từ lúc bưkớc vào phòng, ánh mắt oán hận của cô ta vẫn chưa rời khỏi Tần Nguyễn.
Trong cái dáng vẻ kia như thế Tần Nguyễn đã cướp đi mất người trongc lòng của cô ta vậy. Nhìn thấy con mèo này định báo thù, Tần Muội vội vàng đứng dậy chạy trốn.
Anh ta chạy có chủ đích về phía bên trái.
Bóng Tuyết thấy anh ta muốn chạy thì nhào tới. Bóng Tuyết không kiên nhẫn nghiêng đầu, hằm hè nhìn con sen nhà mình.
Ánh mắt trách móc của nó dường như đang muốn nói, anh dám ngược đãi bản mèo à, anh nhất định phải chết!
Tần Muội cảm giác mình dùng lực cũng không mạnh lắm. Cô ta âm thầm liếc mắt và dùng ngón tay chọc chọc vào cánh tay của gã.
“Hoắc Tam phu nhân đang mang thai, phần lớn phụ nữ có thai đều thích ăn chua.”
Nam Cung Sưởng nghe vậy thì ánh mắt rơi vào trên cái bụng có hơi nhô lên của Tần Nguyễn. Vệ sĩ có thể được đi ra ngoài cùng gã đều là những người có thân thủ và năng lực hàng đầu.
Giờ nhìn bọn họ chật vật như vậy, Nam Cung Sưởng cảm thấy mất mặt vô cùng.
Hai tên vệ sĩ đứng dậy, trên khuôn mặt dữ tợn lộ ra vẻ tức giận đỏ bừng. Nhưng khi quả mơ vào miệng gã, chỉ khoảng hai giây sau, sắc mặt Nam Cung Sưởng bỗng thay đổi.
“Phì!”
“Đây là cái thứ gì mà chua thế, cái này dành cho người ăn à?!” Nam Cung đại thiếu che mặt tức giận nhìn chằm chằm vào Bóng Tuyết đang ngồi xổm trên mặt đất.
Ánh nhìn của gã hung ác như thể muốn làm thịt nó vậy.
Bóng Tuyết ngồi liếm láp móng vuốt của mình, trong cái tư thế rõ ràng không thèm để ý đến gã thiếu gia ăn chơi vô công rỗi nghề này. Rồi cứ như vậy mặt không thay đổi mà ăn mơ.
Trông dáng vẻ cô rất ung dung hưởng thụ, làm Nam Cung Sưởng phải choáng váng.
Vừa rồi lúc gã ăn, mới chỉ cắn một cái thôi mà rằng đã ê cả đi. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trừng trưng của Bóng Tuyết, anh ta lại cảm thấy hơi áy náy: “Tao không để ý, lần sau sẽ nhẹ hơn nhé.”
“Meo!”
Cái gì cơ?! Lại còn có lần sau á, bản mèo liều mạng với anh.
Bóng Tuyết nhanh chóng đứng dậy, nhảy lên một cái rồi nhào vào mặt Tần Muội.
Tốc độ của Tần Muội cũng không chậm, khi Bóng Tuyết nhảy vọt lên thì anh ta cũng lưu loát nghiêng đầu, tránh được đòn của nó. Bọn họ cũng cảm thấy xấu hổ về chuyện vừa rồi.
Họ thể hiện sự thù địch đối với thủ phạm gây họa, Bóng Tuyết.
Cả hai bước nhanh đến chỗ Tần Muội. Màu sắc rực rỡ chói mắt này khiến Nam Cung Sưởng nổi giận.
Gã chỉ tay vào Bóng Tuyết đang ngồi xổm trước mặt mình, rồi nói với giọng hung ác: “Bắt con mèo này lại cho tôi!”
Hôm nay, gã nhất định phải làm thịt con mèo này! Người bình thường ai lại ăn cái này?
Tần Nguyễn duỗi tay ra cầm lấy một quả mơ được gói trong từng túi riêng từ cái túi Nam Cung Sưởng ném trên bàn.
Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, cô xé vỏ bọc ngoài và bỏ quả mơ vào trong miệng. “Ro!”
Hai tên vệ sĩ nhanh chóng áp sát Bóng Tuyết, định bắt nó. Bóng Tuyết dừng động tác liếm láp móng vuốt của mình lại, nó nhìn hai tên nhân loại đang chậm rãi tiến đến gần mình, cặp mắt màu xanh biếc lộ ra nét khinh miệt.
Lúc hai tên vệ sĩ xông tới, Bóng Tuyết uyển chuyển né tránh. Túi quà bị xé ra một cách thô lỗ.
Nhìn thấy những quả mơ được đóng gói riêng bên trong, Nam Cung Sưởng tùy ý xé mở một quả và ném vào trong miệng.
Trên mặt gã còn nở nụ cười khiêu khích, trông vô cùng gợi đòn. Thay vào đó nó làm xước mặt của Nam Cung Sưởng.
“Thiếu gia! Cậu chảy máu rồi kìa!”
“A a a... A Sưởng, mặt của anh bị cào rồi!!!” Tần Muội đang đứng sau lưng Nam Cung Sưởng âm thầm giơ ngón cái lên với Bóng Tuyết.
Cả Nam Cung Sưởng, Tiêu Văn Nhu cùng vệ sĩ của nhà Nam Cung đều không nhìn thấy động tác này của anh ta.
Nhưng từ góc độ của Tần Nguyễn, Lăng Hiểu Huyên và Lâm Hạo thì lại thấy rất rõ ràng. Chỉ vì Nam Cung Sưởng là người có ác ý sâu sắc nhất với Tam gia trong số những người thuộc thế gia mà cô từng gặp.
Vẻ mặt cô bình tĩnh, rũ mắt nhìn lướt qua các món ăn vặt khác nhau do nhà họ Lục chuẩn bị ở trên bàn.
Nam Cung Sưởng nhìn theo ánh mắt của Tần Nguyễn, gã cười ra tiếng. Đúng rồi, cô gái này còn đang mang thai.
Trong bụng cô ta là con của Hoắc Tam.
Vốn dĩ hôm nay gã tới đây là vì Tần Nguyễn nên nhất thời nóng đầu lên, đến mức quên mất cô gái này là một người phụ nữ đang mang thai. Cả ba người đều cố nín cười.
Bây giờ bọn họ mới hiểu được, vừa rồi rõ ràng là Bóng Tuyết cố ý cho Nam Cung đại thiếu.
Nam Cung Sưởng bỏ tay đang ôm mặt xuống, đập vào mắt gã là màu máu đỏ tươi. Tần Muội không biết Nam Cung Sưởng và Tiêu Văn Nhu, nhưng anh ta có thể cảm giác được hai người này không có ý tốt.
Anh ta đang vuốt ve Bóng Tuyết trong ngực mình thì đột nhiên tay hơi véo cổ của Bóng Tuyết.
“Meo?” Bóng Tuyết vồ hụt, đáp xuống mặt đất phía sau ghế sô pha.
Vị trí nó đứng vừa vặn là chỗ của Lâm Hạo.
Bóng Tuyết trèo lên theo ống quần của Lâm Hạo, vội vàng leo đến trên vai anh ta. “Ô, xem này, nhà họ Lục coi Hoắc phu nhân như trẻ con à mà toàn chuẩn bị đồ ăn vặt của bọn con nít vậy.”
Nói rồi, gã cầm lấy một túi đồ ăn vặt trên bàn lên.
“Xoet xoet!” Đồng thời, cô cũng để ý thấy biến hóa rất nhỏ trên gương mặt của Tiêu Văn Nhu.
Hôm trước nhìn thấy Tiêu Văn Nhu ở Dạ Tước, cô đã cảm thấy cô gái này có cái gì đó bất thường rồi.
Bây giờ nhìn lại mới thấy đúng là quá kỳ lạ. Những móng vuốt sắc bén giấu trong miếng đệm thịt mềm mại ở chân vươn hết ra ngoài.
“A!”
Cú vồ của Bóng Tuyết không trúng Tần Muội. Khi nghe thấy tiếng kêu của Bóng Tuyết, tất cả mọi người trong phòng đều đổ dồn ánh mắt vào Tần Muội và con mèo.
Con mèo này rất có linh tính và một loạt hành động của nó khiến mọi người choáng váng.
Bốn chân của Bóng Tuyết bám trên vai Lâm Hạo và phát động hình thức tấn công với Tần Muội đang ngồi ở ghế sô pha phía đối diện. “Meo!”
Nó phát ra tiếng kêu trào phúng hai gã vệ sĩ đang nằm trên mặt đất.
Nam Cung Sưởng giận quá: “Lũ vô dụng, còn chưa chịu đứng dậy à!” Nam Cung Sưởng cầm cốc nước trên bàn lên xúc miệng mấy lần mới đè xuống được vị chua trong miệng.
Gã từng này tuổi rồi mà chưa bao giờ ăn phải quả mơ nào chua ê cả răng như vậy.
Thứ này để dành cho người ăn à?! Vệ sĩ của nhà Nam Cung cùng Tiêu Văn Nhu đồng thời hô lên đầy sợ hãi.
Còn Nam Cung Sưởng lấy tay che vết thương trên mặt bị mèo cào, toàn thân gã choáng váng.
Gã đã đắc tội vị thần tiên nào mà từ khi bước vào phòng đến giờ mọi thứ đều không được thuận lợi, cảm giác như có ai đó đang xung khắc với gã ấy. “Ui da!”
Hai tên vệ sĩ đụng vào nhau, lập tức phát ra tiếng kêu đau đớn.
Mà Bóng Tuyết thì nhún nhảy vài cái rồi đáp thẳng xuống vai Tần Muội. Tần Nguyễn không nhìn ánh mắt ai oán của Tiêu Văn Nhu, cô nhíu mày nhìn Nam Cung Sưởng ngồi bên trái mình.
Taư thế ngồi của gã rất tùy tiện, trên người toàn hơi thở của một tay thiếu gia ăn chơi trác táng.
Người này từ đầu đến chân, mỗi một chỗ đều khiến Tần Nguyễn cảm thấy không thích. Bọn họ trầm giọng ra lệnh: “Giao con mèo này ra đây.”
Tần Muội vuốt bộ lông mềm mại của Bóng Tuyết, anh ta nói: “Nếu có thể bắt được nó, thì mặc cho các người xử trí.”