Con bé bị mọi người trong nhà bảo vệ tốt đến mức như một tờ giấy trắng, c1on bé có thể bị người ta lừa bất cứ lúc nào và ở đâu.
Cũng trách con bé này từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, nên mọi người tro2ng nhà đều che chở cho nó quá mức. Rõ ràng trong lòng cô ấy có người mình thích, nhưng người này không phải là Lận Ninh.
Trong mấy lần gặp trước, cô đã dò xét qua Lận Ninh.
Anh ta không phải tà ma, cũng không có vết tích bị người ta đoạt xá, anh ta chỉ là một con người bình thường. Tần Nguyễn theo tầm mắt của anh ta cúi đầu xuống.
Bụng của cô đã được bốn tháng rồi, bụng của người mang thai đôi thường lớn hơn phụ nữ mang thai bình thường.
Chiếc váy cô đang mặc trên người là do Tam gia đã chuẩn bị kỹ lưỡng, thậm chí chi tiết của chiếc váy cũng được chỉnh sửa đặc biệt dành riêng cho cô. Lời nói này rất hay.
Tần nhị thiếu nói một câu mà khiến hai cô gái bên cạnh bật cười.
“Em trai đúng là biết nói chuyện thật đấy.” Lăng Hiểu Huyên cười híp cả mắt. “Rām!”
Cửa phòng nghỉ bị người từ bên ngoài dùng sức mạnh mở ra.
Lâm Hạo đứng phía sau Tần Nguyễn và Tần Muội thay thế lập tức đi ra cửa. Lăng Hiểu Huyên nhướng mày: “Em tự tin như vậy à?”
“Em và Tam gia đã từng thẳng thắn nói chuyện với nhau rồi, cả hai đã kết hôn thì sẽ không ly hôn, nếu có thì tức là một trong hai không còn trên đời này nữa.”
Tần Nguyễn nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo sự kiên định không thể nghi ngờ. “Tần Nguyễn!”
Lăng Hiểu Huyên vui mừng đẩy cửa ra đi tới.
Nhìn thấy trong phòng nghỉ ngoại trừ Tần Nguyễn và Tần Muội ra thì còn có cả vệ sĩ, vậy nên cô ấy đành kiềm chế tính tình của mình. Tần Nguyễn nghiêng sang nhìn, cô cười nhẹ: “Anh hai, anh cảm thấy có người nào đào được góc tường của em à?”
Tam gia cũng không phải con chó con mèo mà có thể dễ dàng bị người ta nạy đi như vậy. “Anh nghĩ vậy...” Đôi mắt Tần Muội hơi rũ xuống, nhìn chằm chằm vào bụng của em gái.
“Với tình trạng cơ thể em hiện giờ, chưa biết chừng Tam gia thật sự có thể bị người khác dụ dỗ mất đấy.” Khi cô hỏi một số vấn đề liên quan đến tận Ninh, Lăng Hiểu Huyên phải suy nghĩ một lúc mới có thể trả lời được.
Giống như vừa rồi khi cô ấy bước vào phòng, nghe cô nhắc đến cái tên Lận Ninh thì sâu trong đáy mắt thoáng xuất hiện sự mờ mịt và bị cô nhìn thấy được.
Tần Nguyễn cười: “Chị Huyền, nghe giọng điệu của chị hình như không quan tâm nhiều lắm đến bạn trai thì phải.” Lăng Hiểu Huyên của hôm nay trông thuận mắt hơn so với lúc ở Trăn Phẩm Quán, trông cô ấy vui tươi sáng sủa và tràn đầy sức sống.
Tần Nguyễn nở nụ cười nhẹ, cô trêu: “Đàn chị, hôm nay không mang theo bạn trai chị đến đây à?”
Lăng Hiểu Huyên đang chạy như bay đến, trên gương mặt xinh đẹp quyến rũ thoáng lộ ra vẻ mặt mờ mịt. “Huýt!”
Lăng Hiểu Huyên huýt sáo.
Cô ấy nói bằng giọng khoa trương: “Em gái không tầm thường nhé, nếu các danh viện đang chờ em bị đuổi ra khỏi cửa kia mà biết việc này thì chắc phải tức giận đến mức giơ chân lên mất.” Hai chị em nhà họ Tiêu vẫn còn đang ở chỗ này thì thầm với nhau, thì Lăng Hiểu Huyên đã đi tìm Tần Nguyễn rồi.
Tần Nguyễn được anh em nhà họ Lục đưa đến phòng khách VIP khá yên tĩnh.
Đây là căn phòng nghỉ được chuẩn bị riêng cho cô, bên trong có đầy đủ mọi thứ, đến ngay cả gối dựa trên ghế sô pha cũng sử dụng loại dành cho phụ nữ có thai. “Chị Huyên, chị thật sự thích Lận Ninh à?”
Vẻ mặt Tần Nguyễn rất nhẹ nhàng, giọng nói cũng rất dịu dàng.
Lăng Hiểu Huyên có một cảm giác tin tưởng đối với cô nên thẳng thắn nói: “Thích chứ, anh ấy rất tốt.” Trên khuôn mặt vừa ngây thơ vừa quyến rũ của Tần Nguyễn nở một nụ cười nhẹ.
Ánh mắt cô ngạo nghễ, đôi môi đỏ khẽ mở: “Bọn họ thì có liên quan gì đến em!”
Trong lời nói lộ ra sự kiêu ngạo không ai bì nổi. Làm Tần Muội nhất thời nhìn ngây người.
Gương mặt của bà chị này với em gái anh ta là hai loại hình khác nhau, một người đẹp lộng lẫy, một người lại thuần khiết, quyến rũ.
Nhưng hai người đều đẹp, đẹp đến mức có một khoảnh khắc khiến người ta phải ngẩn ngơ. Phụ nữ dù xinh đẹp đến đâu thì nhìn mãi cũng sẽ chán.
Cảm giác mới mẻ không còn, thời gian yêu cuồng nhiệt cũng giảm đi, mối quan hệ giữa họ sẽ ngày càng nhạt dần.
Nó giống như nước đun sôi để nguội vậy, nhạt nhẽo vô vị, và có nghĩa là bọn họ đã đi đến hồi kết thúc. Tần Nguyễn nhìn vẻ mặt Lăng Hiểu Huyên mà thấy kỳ lạ, cô thử thăm dò: “Bạn trai chị không phải là Lận Ninh à?”
Cái tên Lận Ninh như mở ra cái chốt nào đó.
Khuôn mặt của Lăng Hiểu Huyên ngay lập tức lộ ra vẻ e thẹn của một cô gái nhỏ, đôi mắt cười cong cong và đôi má ửng hồng. Kiếp trước, dù cô đã chết nhiều năm nhưng Tam gia cũng không có dây dưa với bất kỳ cô gái nào khác.
Kiếp này Tam gia đã là người của cô, kẻ khác có nhớ thương cũng không được.
“Em can đảm lắm, chị bội phục!” Giọng điệu không xác định này của cô ấy làm Tần Nguyễn nghe ra được rõ ràng cô ấy hơi chần chừ.
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn xinh đẹp rung động lòng người của Lăng Hiểu Huyên, và từ bên trong nhìn thấy được sự bối rối, buồn bã và đau đớn.
Nói cách khác, cô ấy hoàn toàn tỉnh táo, có ý thức của mình. Lăng Hiểu Huyên bật ngón cái với Tần Nguyễn.
Cô ấy thở phào.
Cô ấy đã coi Tần Nguyễn như bạn tốt nên hy vọng cô sẽ càng ngày càng tốt. Tần Muội khá có cảm tình với bà chị xinh đẹp Lăng Hiểu Huyên này.
Anh ta đứng thẳng người, đáp một cách đàng hoàng, lịch sự: “Em thấy nhiều nên hiểu thôi, đàn ông toàn là lũ tinh trùng xông não hết.”
Lăng Hiểu Huyên cười: “Vậy chẳng phải em cũng như thế à?” Lúc cô đứng lên, tà váy rủ xuống giúp không bị lộ bụng.
Còn ngồi như vậy thì trong bụng có vẻ hơi phồng lên một chút.
Tần Nguyễn hiểu ý của anh hai, cô nhất thời im lặng. “Anh hai, anh cho rằng Tam gia có thể dễ dàng bị dụ dỗ sao?”
Tần Muội vuốt lông Bóng Tuyết, anh ta bĩu môi: “Ai mà biết được, đàn ông toàn là lũ tinh trùng xông não mà, Nguyễn Nguyễn, em vẫn nên cẩn thận thì hon.”
Đây là lời nói dựa vào kinh nghiệm đấy. Giọng điệu rõ ràng là cười trên nỗi đau của người khác đấy, nhưng không khó để nhận ra cô ấy đang lo lắng cho Tần Nguyễn.
Xuất thân của Tần Nguyễn đúng là khiến mọi người bất mãn, trong lòng họ cũng xem thường cô.
Lăng Hiểu Huyên không xác định được giữa Hoắc Tam gia và Tần Nguyễn có phải thích nhau hay không, hay thật sự vì có thai nên mới phải lấy nhau. “Anh ấy à, mấy hôm nay đang phải chuẩn bị cho việc học thêm nên không có thời gian đi cùng chị.”
Cô ấy đi đến ngồi xuống bên cạnh Tần Nguyễn, tư thế ngồi khá thoải mái, không đoan trang thục nữ như lúc ở trước mặt người ngoài.
Hai mắt Lăng Hiểu Huyên nhắm vào các loại đồ ăn bày trên bàn, có rất nhiều loại phù hợp với khẩu vị của phụ nữ mang thai, có thể là ngọt hoặc chua, thậm chí cả nước hoa quả cũng là như thế. Lăng Hiểu Huyên cười, đắc ý nói: “Chị thích anh ấy đã là đối xử tốt nhất với anh ấy rồi!”
Tần Nguyễn mỉm cười, nhưng nụ cười này lại không thật. Cô luôn cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.
Trạng thái của Lăng Hiểu Huyên rất bất thường. “Chị...” Lăng Hiểu Huyên vốn định tiếp tục phản bác, nhưng há miệng ra lại không nói nên lời.
Trong đầu cô ấy không có những ký ức ở chung với Lận Ninh, chỉ có hình ảnh anh ta mỉm cười dịu dàng thôi.
Lần nào cũng đều là anh ta làm cho cô ấy cười, cô ấy muốn cái gì, anh ta cũng sẽ thỏa mãn từng thứ một. “Đâu có, chị tốt với anh ấy lắm.”
Lăng Hiểu Huyên phản bác ngay.
Tần Nguyễn hỏi luôn: “Chị tốt với anh ta như thế nào?” Đám bạn chơi chung với Tần Muội, có đứa nào mà chưa từng có bạn gái.
Chúng nó toàn thay người yêu như thay áo.
Cảm giác mới mẻ của đàn ông rất ngắn, mà thời gian yêu đương cuồng nhiệt càng ngắn hơn. Qua hai, ba giây sau, chị mới cười và nói: “Anh ấy à, là một nha sĩ.”
Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào từng cử động của Lăng Hiểu Huyên.
Cô phát hiện cô ấy và Lận Ninh hình như cũng không thân mật lắm. Lăng Hiểu Huyên nhìn một lúc nhưng không có hứng thú ăn.
Cô ấy cầm chai nước bên cạnh, vặn ra uống mấy ngụm.
“Tần Nguyễn, em không biết đâu, vừa rồi ở bên ngoài chị gặp được fan hâm mộ của Tam gia, người ta đang chờ em bị Tam gia vứt bỏ để đến lượt mình đấy.” Tần Nguyễn cũng cong môi cười, gương mặt vui vẻ.
Đột nhiên, cô tự nhiên nhắc đến: “Đàn chị này, anh bạn trai Lận Ninh của chị là bác sĩ gì vậy?”
Ánh mắt Lăng Hiểu Huyên khẽ chuyển động, cô ấy không trả lời ngay lập tức. Tần Nguyễn hơi nhíu mày, trong lòng cảm thấy quái dị.
Lận Ninh không có vấn đề, trạng thái của đàn chị cũng không giống như bị người ta thôi miên.
Vậy tại sao cô ấy lại thích một người đàn ông mới chỉ quen biết trong kỳ nghỉ hè. Mà loại tự tin này là do Hoắc Tam gia cho cô.
Và cô tự tin rằng Tam gia sẽ không làm cô thất vọng.
Nếu không, lúc trước cô cũng sẽ không một mình cầm tờ phiếu xét nghiệm mang thai đến nhà họ Hoắc. Tần Muội nhíu mày suy nghĩ một cách nghiêm túc: “Em còn chưa yêu đương bao giờ nên hiện tại không thể nói ra quá nhiều, nhưng em có thể bảo đảm mình tuyệt đối trung thành với tình cảm của mình.”
“Được đấy, trẻ nhỏ dễ dạy.”
Lăng Hiểu Huyên khen thật lòng, cô ấy nở nụ cười tươi tắn đẹp tuyệt trần. Tiêu Văn Nhu vỗ vỗ tay của Tiêu Văn Điềm, giọng đầy ẩn ý: “Em gái ngốc, có một số việc k7hông thể chỉ nhìn bề ngoài được đâu. Em tuyệt đối không được đi vào cái vũng nước đục này, có khi lại bị người ta lợi dụng làm vũ k7hí cũng không biết ấy. Tốt nhất là em không nên trêu chọc vào Hoắc Tam gia và cái cô Tần Nguyễn kia.”
Tiêu Văn Điềm lộ rõ v2ẻ thiếu kiên nhẫn trên khuôn mặt ngây thơ.
“Biết rồi biết rồi, nếu như hai người bọn họ không ly hôn, thì em chắc chắn sẽ k0hông thể làm người thứ ba chứ gì.” Tần Nguyễn thấy anh hai ngây người nhìn chằm chằm đàn chị Hiếu Huyên thì lấy tay quơ quơ ở trước mắt anh ta.
“Anh hai, đừng nhìn nữa, chị Lăng có bạn trai rồi, anh không có cửa đâu.”
Mặt Tần Muội ngượng ngùng: “Nói cái gì đó, anh chỉ là thấy chị gái này xinh đẹp thì nhìn thôi, con người ai mà chẳng có tâm lý thích thưởng thức cái đẹp chứ. Chẳng mấy khi gặp được một người đẹp ngang cơ với em, còn không cho phép anh được nhìn à? Cơ hội như thế này không có nhiều đâu.” Tần Nguyễn nói với Lục Hàn là mình sẽ không ở lại lâu, cô chỉ thay mặt Tam gia đến dự thôi, và bảo anh ta bận việc thì cứ đi làm đi.
Lục Hàn dặn dò Lục Dịch Trần vài câu rồi rời đi.
Chân trước anh ta vừa đi, thì chân sau Lăng Hiểu Huyên đã tới. Tần nhị thiếu chưa ăn thịt heo thì cũng đã gặp heo chạy, nói lời này cho em gái nghe.
Lăng Hiểu Huyên nghe xong mà bật cười thành tiếng.
“Em trai, em hiểu chuyện này quá nhỉ.” Cánh cửa gây ra tiếng động lớn như vậy, làm anh ta ngửi được mùi không có ý tốt của kẻ vừa đến.
Quả nhiên, Nam Cung Sưởng và Tiêu Văn Nhu mang theo hai gã vệ sĩ đi vào.
Đôi mắt lạnh lùng của Nam Cung Sưởng liếc quanh phòng, ánh mắt gã yên lặng nhìn về phía Tần Nguyễn.
Ánh mắt chăm chú của gã nhìn Tần Nguyễn như khóa chặt con mồi.
“Thì ra là Hoắc phu nhân ở chỗ này, thất lễ thất lễ quá, tôi còn tưởng rằng trong này không có ai, định vào nghỉ ngơi một lúc.”
Đôi mắt Tần Nguyễn hiện lên ánh sáng lạnh lẽo: “Nếu đã đi sai phòng, tôi cũng không tiền Nam Cung đại thiếu, đi thong thả.”
Nam Cung Sưởng nhấc chân đi tới, thong dong thoải mái như đang ở nhà mình vậy.