Cô mặc bộ váy cao cấp sang trọng, quý phái và trang nkhã do Tam gia chuẩn bị cho cô. Tiêu Văn Nhu từng tự ý tác hợp Hoắc Tam gia và em gái của cô ta.
Lăng Hiểu Huyên ngồi dựa vào ghế sô pha, hai tay chống xuống mép ghế, cô ấy nở nụ cười rất nhẹ với Tiêu Văn Điềm. Tiêu Văn Nhu cũng bị câu hỏi của em gái làm cho kinh ngạc.
Ánh mắt lạnh lùng của cô ta quét về phía những người đang hóng hớt ở xung quanh, cô ta cười một tiếng: “Cô ta có thai nên Tam gia không thể không cưới cô ta.” Người này vừa nói xong, cả Long Hân Triết lẫn Lăng Hiểu Huyên đều lườm cô ta.
Trong mắt cả hai đều hiện lên sự không vui. Sau đó lại lau đi nước mắt nơi khóe mắt của cô ta, Tiêu Văn Nhu dịu dàng hỏi em gái: “Em có biết cái gì gọi là người thứ ba không?”
Tiêu Văn Điềm mím môi gật đầu: “Biết.” “Cô nói linh tinh cái gì thế?”
Lăng Hiểu Huyên cười trào phúng: “Có phải hay không thì trong lòng Tiêu Văn Điềm cô tự biết rõ, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, không phải là của mình thì không cần nhớ thương.” Lục Hàn cùng Lục Dịch Trần nhìn thấy Tần Nguyễn xuất hiện thì từ hai hướng khác nhau, cùng đồng thời đi về phía cửa sảnh tiệc.
“Hoắc phu nhân.” Tần Nguyễn đưa hộp quà cho Lục Hàn.
Cô nói tiếng chúc chân thành bằng giọng lành lạnh: “Chúc mừng anh nhé.” “Điềm Điềm, ai bắt nạt em, em nói cho chị nghe.”
“Chị ơi! Lăng Hiểu Huyên bắt nạt em, em mới nói cô ả mà Tam gia cưới kia có vài câu, thế mà cô ta đã nói lại em rồi!” Tần Nguyễn không đến một mình, đi theo sau cô là Lâm Hạo trong bộ vest chỉnh tề, và Tần Muội mặc bộ âu phục thẳng thớm.
Tần Muội thật sự thấy quá nhàm chán nên cũng đi theo đến đây. Đây đúng là một con búp bê dễ vỡ, bị nhà họ Tiêu chiều hư rồi.
Có suy nghĩ gì đều hiện hết lên mặt, không có chút thủ đoạn giấu giếm đạo kiếm nào như các con em thế gia khác ở xung quanh. “Sau này đừng nhắc lại những gì vừa nói, cũng đừng nói xấu Hoắc Tam phu nhân ở sau lưng nữa, tên Hoắc Tam kia vừa xấu bụng vừa giỏi tính kế, hai người không hợp đâu.”
“Nhưng em thích anh ấy mà.” Nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của em gái, Tiêu Văn Nhu thở phào nhẹ nhõm.
Giữa Hoắc Tam và Tần Nguyễn như thế nào, có phải thật sự là yêu hay không, hay là có những yếu tố khác đều chẳng quan hệ gì với cô ta cả. Chiếc váy được kết bằng những sợi tua rua tinh tế, lắc lư theo chuyển động của Tần Nguyễn, trông rất quyến crũ và lóa mắt.
Giây phút này trông cô thật lộng lẫy, đài các, đầy khí chất đoan trang. Mọi người xung quanh nghe thấy thế lập tức cảm thấy hứng thú, cùng vểnh tai lên lắng nghe.
Bọn họ biết Tiêu Văn Nhu vẫn luôn có ý với Hoắc Tam gia. Nếu như không có sự xuất hiện của Tần Nguyễn, thì cô ta cũng được coi là người nổi bật bên trong những vị khách nữ đến tham dự bữa tiệc ngày hôm nay.
Cô ta có vẻ ngoài trẻ trung xinh đẹp, ngây thơ, gương mặt còn đẹp hơn so với Lăng Hiểu Huyên. Đôi mắt của Lăng Hiểu Huyên rất lạnh, ánh mắt sắc bén bắn thẳng tới Tiểu Lan: “Nhưng Hoắc Tam gia không ngán, còn cưng nựng chiều chuộng hết lòng
cơ.” Tiêu Văn Nhu ôm lấy em gái, miệng an ủi: “Ngoan, không khóc không khóc, chúng ta là thục nữ, không chấp nhặt với cô ta.”
Tiêu Văn Điếm nâng đôi mắt đẫm lệ mông lung lên, cô ta rất nghiêm túc hỏi: “Tại sao Tam gia lại cưới cô ả kia?” Thấy Tiêu Văn Điềm khóc, Lăng Hiểu Huyên bĩu môi chê bai, cảm giác chẳng có ý nghĩa gì.
Cô nàng này quá thích khác. Tiêu Văn Điềm ngẩng đầu, để lộ ra một đôi mắt trong veo thuần khiết.
“Cô gái kia vốn có xuất thân không cao, ỷ vào việc trong bụng mang thai con của Tam gia nên mới được vào nhà họ Hoắc, đây là sự thật.” Tiêu Văn Nhu thở dài một tiếng, kéo em gái đứng dậy rời đi.
Cô ta kéo em gái vào góc rồi vuốt tóc Tiêu Văn Điềm. Tần Nguyễn cười gật đầu, thong thả bước vào trung tâm của bữa tiệc.
Tần Muội ôm con mèo trong ngực, khó chịu bước theo sau. Một cô gái trẻ tuổi khác đứng bên cạnh cô này thì nhíu mày, nói: “Không phải chỉ là một đứa con gái riêng thôi à, Tiểu Lan nói không sai, bản thân cô ta cũng dựa vào thủ đoạn không đàng hoàng mới lấy được Hoắc Tam gia còn gì.”
Phải công nhận là dáng dấp của cô gái này rất xinh đẹp. Lăng Hiểu Huyên cong môi cười châm chọc: “Có bản lĩnh thì cô nói những lời vừa rồi ở trước mặt Hoắc Tam phu nhân đi.”
Cô gái kia thấy là Lăng Hiểu Huyên, biết cô là người của thế gia nên không lên tiếng nữa. Cô ta là người của nhà họ Tiêu trong sáu thế gia, tên là Tiêu Văn Điềm.
Chị gái của cô ta chính là Nam Cung phu nhân, Tiêu Văn Nhu. Bóng Tuyết trong vòng tay của Tần Muội rất ngoan, từ đầu tới cuối nó đều nằm trên tay anh ta, thậm chí còn không thèm liếc nhìn những nhân vật cấp cao từ mọi tầng lớp ở xung quanh.
Ở trong mắt nó, những nhân loại này còn không quan trọng bằng việc ngủ của nó. Tiêu Văn Nhu vuốt đầu em gái: “Nhưng Hoắc Tam thích cô ta cũng là sự thật.”
“Nhưng em muốn kết hôn với Hoắc Tam gia cơ.” Mỗi tội là thần nữ có ý mà Tương Vương lại vô tình.
Không ngờ rằng, cả em gái của Tiêu Văn Như vậy mà cũng có ý với Hoắc Tam gia. Tiểu Lan nhìn hằm hằm vào Lăng Hiểu Huyên: “Là cô nói trước mà!”
Sắc mặt của Tiêu Văn Điềm cũng không được tốt lắm: “Hoắc Tam gia tuyệt đối sẽ không coi trọng con bé xuất thân từ khu dân nghèo kia, lại còn là con gái riêng nữa chứ!” Thái độ của Tiêu Văn Điềm rất cố chấp.
Tiêu Văn Nhu: “Điềm Điềm à, chị vẫn không hiểu, rốt cuộc là em để ý điểm nào ở anh ta vậy?” “Vậy em cũng có thể mà!”
“...” Khóe môi Tiêu Văn Nhu giật giật. Tần Nguyễn nở nụ cười nhẹ nhàng nhìn hai anh em đứng trước mặt mình.
Cô quay người cầm lấy hộp quà được đóng gói tinh xảo trong tay Lâm Hạo, đây chính là món quà mà Tam gia đã chuẩn bị. Một người đẹp trai tỏa nắng, trong tay ôm một con vật dễ thương, thu hút rất nhiều sự chú ý.
Một người khác vóc dáng cao lớn, trên người tỏa ra sát khí hung tàn, nhìn là biết người này không dễ chọc. Tiêu Văn Nhu nói ra liền tù tì mấy thế lực có quan hệ khá tốt với Tần Nguyễn.
“Ở trước mặt những người này em nhất định không được nhắc đến chuyện có liên quan đến Hoắc Tam gia và phu nhân của anh ta.” Sự xuất hiện của anh ta tương đối thu hút sự chú ý của người khác, vì trên tay anh ta ôm theo một con mèo trắng muốt như tuyết.
Ba người này ai cũng đẹp xuất sắc cả, không bút nào tả xiết. Lăng Hiểu Huyên sờ cằm, ánh mắt dò xét qua lại giữa Tiểu Lan và Tiêu Văn Điềm.
Cô ấy cười: “Các người cuống quýt cái gì vậy.” “Hu hu hu...”
Tiêu Văn Điểm nói không lại, hai mắt đỏ lên, khóc luôn. “... Trông đẹp trai!”
Nghĩ một lúc lâu, cuối cùng Tiêu Văn Điềm cho ra một đáp án dở khóc dở cười như thế. “Tuy cũng chẳng liên quan gì đến tôi lắm, nhưng mà cải cô tên Tiểu Lam, Tiểu Lục kia, trong cái vẻ mặt xấu xí vì ghen tị người ta đẹp hơn mình mà tôi thấy đau cả mắt, nên mới ngứa mồm nói vài câu thôi.”
Thấy Tiêu Văn Điềm đứng ra, Tiểu Lan lập tức có thêm sức mạnh: “Cô đang nói hươu nói vượn gì thế, ai nói đến vấn đề cô ta có xinh đẹp hay không đầu, cái tôi muốn nói tới chính là thân phận của cô ta kìa, xuất thân từ khu dân nghèo, nhìn thôi cũng thấy phát chán rồi!” Lục Hàn dùng hai tay nhận hộp quà: “Cô khách sáo quá.”
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người xung quanh, Lục Hàn đưa tay ra làm dấu mời: “Hoắc phu nhân, mời vào bên trong.” Lăng Hiểu Huyên đứng dậy, yên lặng rời khỏi nơi thị phi này.
Ngay sau đó, Tiêu Văn Nhu nghe tiếng chạy đến. Tiểu Lan tức lắm, cô ta bật thốt ra: “Cô nói linh ta linh tinh, cô ả kia là ỷ vào việc mình có thai mới bước chân được vào cửa nhà họ Hoắc, nhà họ Hoắc vì đứa trẻ trong bụng cô ta mới cho cô ta vào ở nhà thôi!”
Tiểu Văn Điềm cũng hùa theo: “Tuy Tiểu Lan nói chuyện không dễ nghe, nhưng những điều cô ấy nói là sự thật mà mọi người đều biết, cô đừng hùng hổ dọa người như thế chứ.” Cô ta ôm Tiêu Văn Điềm đang ngồi ôm mặt khóc trên ghế sô pha.
“Điềm Điềm, em làm sao thế?” “Hu hu hu hu...”
Tiêu Văn Điềm không nói lời nào, chỉ biết khóc lóc ầm ĩ. Tiêu Văn Nhu nghiến răng: “Đàn ông đẹp trai có rất nhiều, chị sẽ tìm một người còn đẹp hơn cả anh ta cho em!”
Tiêu Văn Điềm chớp chớp đôi mắt trong veo, trên mặt thể hiện sự chờ mong. Cô ta cảm thấy có phải ngày thường mọi người trong nhà đã quá bảo vệ Điềm Điềm rồi hay không, với cái tính cách này của nó thì đúng là không thích hợp giao lưu nói chuyện với người ta.
Làm thế nào mà con bé có thể nói như vậy ở trước mặt nhiều người như thế chứ. Có người nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Nguyễn thì không hề che giấu gì mà lên tiếng trào phúng: “Tam gia không có ở bên cạnh mà cô ta lại phô trương như vậy, cho dù cô ta có xinh đẹp đến đâu, cũng không thể che giấu được cái thứ mùi hôi hám xuất thân từ khu dân nghèo của cô ta.”
Người lên tiếng là một cô gái trẻ tuổi có gương mặt bình thường. Trong số thế hệ trẻ của các gia tộc lớn ở thủ đô, thật sự không thể tìm ra được một người đàn ông nào có thể sánh được với Hoắc Tam.
Nhưng trước vẻ mặt mong chờ của em gái, Tiêu Văn Nhu đành cắn răng mà gật đầu. Cô ta chỉ hy vọng em gái mình không bị kéo xuống nước thôi.
Tiêu Văn Nhu kéo tay em gái, thấp giọng căn dặn: “Sau này em nói chuyện phải chú ý một chút, đừng nói về chuyện của Tam gia ở trước mặt người nhà họ Long. Còn cả cái cô Lăng Hiểu Huyên kia nữa, cô ta là bạn học cùng trường có mối quan hệ không tồi với Hoắc Tam phu nhân, và cả nhà họ Lục...” Trên người cô có vẻ đẹp của nắng sớm trên tauyết, trang phục đã đẹp, người càng đẹp hơn.
Đúng như Tam gia đã nói, cô là sự tồn tại chói sáng nhất ở trong bữa tiệc này. Long Hân Triết và Cổ Thanh Thanh liếc nhìn nhau, trong mắt xuất hiện ánh nhìn kỳ lạ.
Hai chị em nhà họ Tiêu này thật sự khiến người ta ngạc nhiên. Lăng Hiểu Huyên trừng mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của Tiêu Văn Điềm.
Cô ấy nhẹ nhàng lắc đầu: “Nhìn cái khuôn mặt tức giận này của cô kìa, lòng dạ cô thế nào mọi người đều biết rõ đấy.” Tiêu Văn Điềm quay đầu nhìn những người bên cạnh, tất cả đều dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cô ta.
Cô ta trừng mắt với Lăng Hiểu Huyên, trông như sắp tức phát khóc đến nơi. “Đàn em!”
Cách xưng hô khác nhau của hai anh em nhà họ Tần truyền rõ vào trong tại những người xung quanh. Nếu để cô chị gái cuồng em của cô ta là Tiêu Văn Nhu nhìn thấy được cảnh này, chắc sẽ tính sổ với Lăng Hiểu Huyên mất.
Ai mà không biết Tiêu Văn Nhu trông yếu đuối như vậy thôi, một khi em gái cô ta bị bắt nạt, là cô ta lập tức hóa thân thành nữ chiến sĩ ngay. Trên ghế sô pha ở bên trái của trung tâm bữa tiệc, ngồi một loạt các thanh niên nam nữ trẻ tuổi.
Bên trong có mấy người quen của Tần Nguyễn: Long Hân Triết, Lăng Hiểu Huyên, Cổ Thanh Thanh... Tiêu Văn Điềm cau lại đôi mày xinh đẹp: “Những người khác cũng đang nói về họ mà, bọn họ còn nói cô ả con gái riêng của nhà họ Tần kia không xứng với Tam gia, chờ cô ta bị đuổi ra khỏi nhà họ Hoắc. Đúng rồi chị ơi, chẳng phải trước đây chị cũng thích Hoắc Tam gia lắm à, nhưng giờ chị lập gia đình rồi, em sẽ có cơ hội. Chưa biết chừng sau này Tam gia ly hôn với con bé con riêng của nhà họ Tần kia, là em có thể vào làm dâu nhà họ Hoắc rồi.”
Đấy! Con bé này vẫn còn lấn cấn với Hoắc Tam gia lắm.