Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 512: Tần nguyễn cảm thấy cô đơn, nhớ tam gia



Nguyễn Nguyễn, em nhìn kìa!”

Tần Muội chỉ vào bên tay trái, ngón tay anh ta khẽ run rẩy. Tần Nguyễn nhíu mày, thấy số7 lượng mèo càng ngày càng nhiều, trong mắt cô lóe lên một tia nặng nề.

Không ngờ xung quanh khu chung cư này lại có nhiều mèo 2hoang như vậy, số lượng ít nhất cũng phải gần trăm con.
Nghe giống như một nghi thức tạm biệt vậy.

Sắc mặt Tần Muội trở nên khó coi.
Đôi mắt dịu dàng của Tần Nguyễn nhìn chằm chằm bóng dáng cao lớn hơn trước mặt, trong lòng có một dòng nước ấm áp chảy qua.

Cô biết anh hai rất sợ lũ yêu ma quỷ quái.
Lũ mèo hoang xung quanh nó nhao nhao lên tiếng đáp lại.

Tiếng mèo kêu không chói tai, chúng đang tận lực đè thấp giọng, như thể sợ làm phiền đến những cư dân không còn nhiều lắm ở xung quanh.
Bọn họ đều biết trong danh sách khách mời hôm nay của nhà họ Lục có những ai.

Đúng là nhà họ Hoắc sẽ có người đến, Hoắc Quân Tín gần như ngày nào cũng ở bên cạnh người cầm quyền của nhà họ Long, nên chắc chắn là anh ta không thể đến đây được.
Cặp mắt xanh biếc kia lóe lên thứ ánh sáng coi thường mọi thứ.

Lũ mèo hoang lần lượt dừng lại, ngẩng đầu nhìn Bóng Tuyết đang nằm ở trong vòng tay của Tần Muội
“Meo ô!”

Trong miệng nó phát ra tiếng mèo kêu đáng sợ.
Tư thế anh ta ôm Bóng Tuyết hiện giờ rõ ràng thuận tay hơn nhiều so với trước đó.

Bóng Tuyết nằm trong vòng tay của Tần Muội, quay đầu hướng mặt về phía con mèo hoang đang chậm rãi đến gần.
Đối mặt với số lượng mèo hoang khổng lồ như vậy, Tần Muội tỏ ra e ngại.

Anh ta đè thấp giọng xuống hỏi Bóng Tuyết: “Có thể đi về được chưa?”
Mèo mướp thu lại ánh mắt ở trên người Tần Muội, thấp giọng đáp lại: “Meo!”

Nó đi đến trước mặt Bóng Tuyết, dùng đầu cọ xát lên người Bóng Tuyết, trong miệng phát ra tiếng mèo kêu có phần ỷ lại.
“Meo!”

Bóng Tuyết quay cái mông về phía Tần Muội, miễn cưỡng lên tiếng.
Còn tại sao lại phải trải đường thì không cần nói cũng biết, nhưng chẳng có ai có gan dám nói ra.

Những khách quý tới tham gia bữa tiệc của nhà họ Lục, ngoại trừ bốn gia tộc lớn và sáu thế gia ra, thì còn có các vị đứng đầu của các ngành nghề nữa.
Từ những lời mắng mỏ của Tần Muội, Tần Nguyễn biết anh hai mình cảm thấy không vui vì chuyện Bóng Tuyết triệu tập lũ mèo hoang đến nhà họ Tần.

Đừng nhìn bọn họ cãi nhau như vậy, nhưng bầu không khí vẫn rất hài hòa ấm áp.
Sau khi lên xe, Tần Nguyễn nghe thấy Tần Muội thấp giọng mắng Bóng Tuyết.

“Cậu đây nuôi một mình mày đã là hết lòng hết dạ rồi, mày lại còn gọi đến một bầy mèo hoang như vậy, mày thấy ngứa mắt với tạo lắm đúng không.”
Bọn chúng bất an nhích tới nhích lui, tạo ra những tiếng meo meo trầm thấp.

Lúc này, có một con mèo mướp bị què chân đi ngang qua người Tần Nguyễn và Tần Muội.
Bản mèo cũng thế đấy!

Tần Nguyễn nói với Lâm Hạo ngồi ở ghế lái: “Lái xe, về nhà.”
Nhà họ Hoắc vẫn chưa chính thức cử hành hôn lễ cho hai người, nhưng họ đã làm đăng ký kết hôn rồi.

Nghe nói Hoắc Tam phu nhân đã vào ở trong nhà họ Hoắc từ lâu, hiện tại mỗi tiếng nói và hành động của cô đều có thể đại diện cho nhà họ Hoắc.
Lâm Hạo vuốt vuốt đôi mắt buồn ngủ, lên tiếng đáp lại rồi nổ máy xe rời đi.

Tần Muội vẫn còn đang cãi nhau với Bóng Tuyết.
Mà đây chỉ là số lượng trước mắt thôi nhé.

Chứ từ trong bụi câ0y hay đường cái rộng rãi, thậm chí là ở bên cạnh cô và anh hai, vẫn còn có mèo hoang đang chậm rãi đi tới.
Bóng Tuyết lại kêu lên một tiếng nữa: “Meo! Meo meo!!”

Đột nhiên, lũ mèo hoang lít nha lít nhất đang ngồi thành một vòng kia lại lần lượt đứng lên.
Tần Muội sởn cả tóc gáy, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng anh ta, anh ta không tự chủ được mà tuôn ra một câu chửi thề.

Nhưng cho dù sợ hãi, anh ta vẫn từ phía sau đứng ra ngăn ở trước người Tần Nguyễn, nghênh đón ánh mắt của hàng trăm con mèo hoang.
Những con mèo hoang này lặng lẽ bước đi, không gây tiếng động, và đi về phía Bóng Tuyết một cách có trật tự.

“Má ơi, nhiều mèo thế, chúng từ đầu xuất hiện vậy?”
Mèo mướp: “Meo meo?”

Bóng Tuyết: “Meo, meo meo!” Cũng không biết hai con mèo đang nói chuyện gì mà con mèo mướp chậm rãi quay đầu lại, cặp mắt mèo hung hãn nhìn chằm chằm vào Tần Muội.
Tần Muội trốn ở sau lưng Tần Nguyễn, ánh mắt hoảng sợ nhìn bầy mèo dần lớn hơn.

“Chắc đây là tất cả số mèo hoang có trong khu này.” Tần Nguyễn cũng không quá chắc chắn.
Bóng Tuyết lại kêu lên một tiếng với lũ mèo, sau đó nó chạy ra khỏi bầy mèo, đi thẳng tới chỗ Tần Muội và Tần Nguyễn.

Mấy trăm con mèo hoang ở sau lưng đồng loạt xoay người lại.
Trong khu chung cư ở cách đây không xa có người bị giật mình vì tiếng mèo hoang kêu, đang đứng trước cửa sổ nhìn xuống lầu.

Tiếng mèo kêu vừa rồi quá lớn, chẳng mấy chốc sẽ thu hút những con người khác đến.
Bọn chúng dựng đứng cái đuôi thành một đường thẳng.

Mấy trăm con mèo hoang đồng loạt quay đầu lại.
Bọn chúng dùng đôi mắt xanh lục của mình nhìn theo Bóng Tuyết.

Bóng Tuyết chạy đến chân Tần Muội, giơ móng vuốt lên cào ống quần của anh ta.
Nhưng chỉ một lát sau, càng nhiều con mèo lặng yên không một tiếng động xuất hiện.

Bước chân của bọn7 chúng nhẹ nhàng, bước đi không hề gây ra bất cứ tiếng vang nào, như thể đột nhiên xuất hiện vậy.
Lục Hàn mím môi, nói với Lục Dịch Trần: “Chờ Hoắc phu nhân tới rồi bắt đầu.”

Lục Dịch Trần gật đầu, quay người rời đi.
Mèo mướp: “Meo?”

Bóng Tuyết: “Meo meo!!”
Dưới ánh trăng mờ ảo, Bóng Tuyết giống như vua của các loài mèo.

Nó ngồi ở trên bãi đất trống rộng rãi, trên người có thứ khí chất khinh thường thế gian.
“Meo meo!”

Bóng Tuyết lại kêu lên một tiếng với con mèo mướp.
Cô đột nhiên nhớ tới Tam gia đang ở nước M xa xôi.

Không biết anh đang bận cái gì, tính thời gian thì mấy ngày nay cũng nên trở về rồi.
Tần Muội tức giận đến mức lỗ mũi xì ra khói: “Kiếp trước tạo tạo cái nghiệt gì mà kiếp này lại đụng phải mày vậy chứ?”

Bóng Tuyết quay đầu lại nhìn anh ta một cái: “Meo!”
Nó đi khập khiễng từng bước về phía bầy mèo hoang.

Có con mèo nhìn thấy nó lại chủ động tránh ra.
Bên trong mắt của những con mèo hoang này dường như có những đường vẫn tuyệt đẹp, trông giống như biển sao trên bầu trời vậy.

Trước những đôi mắt mèo tròn xoe này, khóe môi Tần Nguyễn khẽ cong lên, cô xoay người rời đi.
Tần Nguyễn đưa mắt nhìn cảnh vật bên ngoài xe, ánh đèn neon hai bên đường chiếu rọi xuống gương mặt cô đơn của cô.

Khi màn đêm buông xuống luôn khiến người ta cảm thấy cô đơn.
Chính vì thế mà đây là chuyện làm cho người ta cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.

Cho dù Tần Nguyễn có mang danh hiệu Hoắc Tam phu nhân, nhưng tại sao lại để nhiều người phải chờ đợi một mình cô ta như vậy?
Lục Hàn mặc một bộ lễ phục cắt may thủ công, đứng ở trung tâm của bữa tiệc.

Anh ta đang trò chuyện vui vẻ với những người xung quanh, trông rất thân thiện và thoải mái.
Đối với người nhạy cảm với tình hình hiện tại đều có thể cảm nhận được rằng, hành động của nhà họ Lục cho thấy mưa gió sắp ập đến.

Lúc này nhà họ Lục đưa con trai trưởng vào Nội các, chắc chắn là để trải đường về sau.
Chẳng mấy chốc, lũ mèo hoang vây quanh thành một vòng cùng nhường ra một con đường.

Dưới sự nhường đường của bầy mèo hoang, con mèo mướp nhanh chóng bước đến chỗ Bóng Tuyết.
Anh ta nghe được rõ ràng Bóng Tuyết đang bàn giao với lũ mèo hoang này, nó nói mình mới đổi địa chỉ, bảo lũ mèo hoang có chuyện gì thì tới nhà họ Tần tìm nó.

Nghĩ đến chuyện sau này xung quanh nhà họ Tần có thể sẽ bị mấy trăm con mèo vờn quanh, sắc mặt Tần Muội đen sì.
Hoắc Nhị gia và Hoắc Tam gia đều không có ở trong nước, tất nhiên cũng sẽ không tới tham dự.

Người tới tham dự bữa tiệc lần này của nhà họ Lục lại là vị phu nhân mới cưới trong truyền thuyết của Hoắc Tam gia.
Thời gian chậm rãi trôi qua.

Đại khái khoảng hơn 10 phút thì Bóng Tuyết bắt đầu có hành động.
Nhưng đến lúc này mà anh ấy còn che chở cho cô, đây chính là tình thân.

Tần Nguyễn đưa tay qua khoác lấy cánh tay của Tần Muội và đứng song song với anh ta, nghênh đón ánh mắt của mấy trăm con mèo hoang.
“Meo! Meo meo!!”

Bóng Tuyết phát ra âm thanh trầm thấp với mấy trăm con mèo hoang, tiếng kêu của nó có một chút uy nghiêm.
Nó dùng ánh mắt như bắt bẻ đồ ăn mà nhìn Tần Muội từ trên xuống dưới đây ghét bỏ.

Tần Muội bị nhìn toàn thân run rẩy, lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
“Meo ô...”

Bóng Tuyết hiếm khi ngoan ngoãn thế này, Tần Muội khom người nhẹ nhàng ôm nó vào trong ngực.
Anh ta đi về phía cha mình đang đứng nói chuyện với người khác ở cách đây không xa.

Đám người đứng bên cạnh Lục Hàn nghe cuộc đối thoại của hai anh em mà trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bữa tiệc sắp bắt đầu, tiến vào giai đoạn phát biểu quan trọng.

Lục Hàn ngóng nhìn ra cửa, đến giờ này rồi mà Tần Nguyễn còn chưa tới. Anh ta nhìn quanh trong sảnh tiệc, thấy người của những gia tộc khác đã tới trình diện hết rồi, chỉ riêng người của nhà họ Hoắc còn chưa tới. Hầu hết những người đến đây hôm nay đều thuộc thế hệ trẻ, và những người này cũng là người mà Lục Hàn sẽ phải làm việc qua lại lâu dài trong tương lai.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, anh ta thì thầm bên tai Lục Hàn: “Sắp đến giờ rồi mà Hoắc Tam phu nhân còn chưa đến, có cần chờ tiếp không ạ?”

Giọng của Lục Dịch Trần tuy nhỏ, nhưng đám người xung quanh đều đang vểnh tai lên nên nghe thấy hết.
Là con trai cả của nhà họ Lục nhưng Lục Hàn không hề có tính kiêu căng tự cao tự đại của người có xuất thân từ một gia tộc lớn, điều này khiến người ta chỉ cần nhìn qua thôi cũng biết anh ta được dạy dỗ tốt, là người nho nhã lễ độ.

Lục Dịch Trần cầm ly rượu đi đến bên cạnh anh cả.
“Meo!!”

“Meo meo meo!!!”
Không biết có phải là bị ảnh hưởng bởi hơi thở mạnh mẽ trên người những con mèo này hay không mà họ lại tự dưng tưởng tượng ra như vậy.

Bóng Tuyết đứng thẳng người, đầu nâng cao lên.
Lần này cô đến tham dự bữa tiệc của nhà họ Lục là đi thay cho Hoắc Tam gia.

Hoắc Tam phu nhân xuất thân từ khu dân nghèo, mà đối với loại tiệc hàng đầu như thế này, thì tất cả những người đến tham dự đều là người có thân phận có địa vị, và là người dẫn đầu trong các ngành nghề khác nhau.
Đồng tử mèo phát ra ánh sáng xanh trong đêm tối nhìn chăm chú vào Tần Muội và Tần Nguyễn ở phía sau.

“Ôi đệch!”
Nó chậm rãi đứng lên, từ trong miệng phát ra âm thanh trầm thấp: “Meo ô.”

“Meo!”
Tần Nguyễn đứng tại chỗ, nhìn thấy bầy mèo trước mắt lộ ra ánh mắt lưu luyến không rời.

Bọn chúng có con người nhiều màu sắc khác nhau, nhìn mông lung nhưng lại rất mê người.
“Meo ô ô ô...”

Những con mèo khác ở xung quanh vội vàng đáp lại, phát ra những tiếng mèo kêu vang vọng.
Tất cả mèo hoang đều quay đầu lại, bọn chúng bắt đầu hoảng sợ và nôn nóng.

Đội hình vốn rất ngăn nắp và trật tự bị xáo trộn ngay lập tức.
Những con mèo hoang khác ở xung quanh cũng thấp giọng phát ra tiếng kêu.

Tần Nguyễn cùng Tần Muội nghe được từ trong tiếng kêu của bọn nó có một chút lưu luyến.
“Meo!”

“Meo ô ô!”
“Meo ô ô ô...”

Tiếng mèo kêu đinh tai nhức óc, lần này không hề áp chế một chút nào.
Lũ mèo vây xung quanh Bóng Tuyết và ngồi xổm xuống ở xung quanh nó thành một vòng tròn.

Lũ mèo hoang đều rất yên tĩnh, không hề phát ra tiếng động nào và vẫn còn mèo đang lục tục chạy đến.
Đằng sau những tán cây xung qu1anh, có vài con mèo với nhiều màu sắc khác nhau lặng lẽ bước ra.

Bọn chúng không nhìn Tần Nguyễn và Tần Muội mà chậm rãi đi về2 phía Bóng Tuyết.
Mấy người xung quanh đưa mắt nhìn nhau, trong đáy mắt lóe lên tia sáng phức tạp và kỳ lạ. Liệu hành động của nhà họ Lục có khiến các gia tộc lớn và các thế gia khác không vừa lòng không.