Anh ta chớp mắt, không hiểu vì sao haik cái đứa này lại bài xích nhau như thế.
Tần Muội: “Nguyễn Nguyễn, không phải em cảm thấy rất có hứng thú với Bóng Tuyết à, anh đưca nó cho em nuôi thì tốt quá rồi còn gì?” Tần Muội thô lỗ sờ bộ lông mềm mại trên người Bóng Tuyết.
“Meo.”
Tiếng kêu của Bóng Tuyết dịu đi một chút, bên trong đôi mắt xanh biếc lộ ra ánh mắt: may cho anh còn biết thức thời đấy. Anh ta tiện tay ôm Bóng Tuyết lên và đặt nó trên đầu gối của mình.
Bóng Tuyết vẫn ngọ nguậy, ý đồ muốn dùng móng vuốt cào Tần Muội.
“Được rồi được rồi, mày đừng hung dữ nữa, Nguyễn Nguyễn có muốn nuôi mày đầu, tạo đành phải nuôi mày tiếp vậy.” Anh ta nhảy dựng lên, chạy đến bên cạnh Tần Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn à, anh không muốn nuôi con mèo lừa đảo này đâu, nó thật đáng sợ!”
Bóng Tuyết bị sốc bởi lời nói và hành vi hoảng sợ của Tần Muội.
Nó đứng trên ghế sô pha, vẫn còn giữ nguyên trạng thái người xù lông không nhúc nhích, ngay cả cặp mắt mèo xanh biếc kia cũng rơi vào vẻ nghi ngờ mèo sinh. Tần Nguyễn nhướng mắt, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ và có một chút cường thế: “Anh hai, đừng lãng phí thời gian nữa, em còn phải trở về sớm để đi ngủ đấy.”
“Không để có được không?”
Đôi mắt đẹp của Tần Nguyễn hơi híp lại: “Anh nói xem?” Căn nhà đã từng có người chết, bình thường đều được gọi là nhà ma.
Cô không hiểu Bóng Tuyết muốn trở về đó để làm gì.
Chẳng lẽ là vẫn còn vấn vương với chủ cũ. Vẫn là khu chung cư quen thuộc ấy.
Chỉ là nó ngày càng trở nên âm u hơn thôi.
Nghe nói các hộ gia đình trong tòa chung cư này, sau khi biết ở đây xảy ra án mạng thì rất nhiều người rời đi ngay trong đêm. Hai mắt Tần Nguyễn cụp xuống, nhìn Bóng Tuyết vừa rồi còn táo bạo, lúc này đã ngoan ngoãn ngồi xổm trên ghế sô pha.
Cô nhẹ nhàng hỏi nó: “Thật vậy à?”
Bóng Tuyết rất có nhân tính mà gật đầu. “Phải đi thật à?!”
Tần Muội vẫn ngồi trên ghế sô pha, hoàn toàn không muốn đi.
Thái độ kháng cự rất rõ ràng. “Meo!”
Đôi mắt Bóng Tuyết nhìn Tần Muội giống như nhìn một đứa ngốc vậy.
Nếu giải trừ khế ước thì nó không có cách nào trả lại nhân quả, như vậy tu vi bao nhiêu năm qua của nó đều sẽ thành công cốc. Yêu tinh mèo tu hành không dễ, chỉ cần nó không tự tìm đường chết muốn hồn phách mình tan biến, thì Bóng Tuyết chẳng những không làm Tần Muội bị thương, mà còn sẽ bảo vệ anh ta cả đời.
“Meo.” Bóng Tuyết miễn cưỡng kêu lên một tiếng.
Đúng là bản mèo không dám thật! Bình thường trong khu chung cư, ít nhất có một phần ba số đèn ở mỗi tầng được bật sáng.
Nhưng trong khu chung cư trước mắt, số ánh đèn ở mỗi tầng còn chẳng bằng một phần mười.
Bởi vì họ đưa Bóng Tuyết đến để nói với lũ đàn em mèo một tiếng, nên Tần Nguyễn và Tần Muội cũng không có ý định tiến vào khu chung cư, cũng không đến chỗ hiện trường vụ án đã bị cảnh sát phong tỏa. Tần Muội cuồng em gái thoắt cái sợ luôn.
“Anh đi là được rồi chứ gì.”
Anh ta chậm chạp đứng dậy. Nhận được đáp án chính xác từ Tần Nguyễn, Tần Muội cảm thấy yên tâm đấy, nhưng vẫn còn bóng ma tâm lý với Bóng Tuyết.
Anh ta ngập ngừng thử hỏi: “Nguyễn Nguyễn, anh có thể giải trừ mối quan hệ này với nó được không?”
“Không thể!” Tần Nguyễn cầm lấy cái gối dựa bên cạnh, lót vào bên người, cô chống cằm đánh giá một người một mèo đang giao lưu trước mặt.
Phải công nhận là, nhìn anh hai và Bóng Tuyết tương tác với nhau trông đẹp mắt thật đấy.
Thanh niên trẻ tuổi đẹp trai cãi cọ ầm ĩ với một con vật cưng dễ thương, trông xứng không thể tả. “Meo.” Bóng Tuyết miễn cưỡng lên tiếng.
Nó tin chắc, Tần Nguyễn tuyệt đối sẽ không tha cho nó.
Lúc trước tìm tới Tần Muội, nếu như nó mà biết anh ta có một cô em gái là Thiên Sư rất lợi hại, thì nhất định nó sẽ cách anh ta thật xa, tuyệt đối không dám có ý đồ với anh ta đâu. Bóng Tuyết kêu lên một tiếng với Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn khẽ nhíu mày, nhìn nó mà mắng: “Mày đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu.”
“Meo meo!!” “Meo!”
Bóng Tuyết nhấc móng vuốt lên vồ vồ vài cái lên đùi của Tần Muội.
Cô lắc đầu từ chối: “Em không có hứng thú với nó, chỉ là tò mò không hiểu tại sao nó lại muốn quay về căn nhà ma lúc trước thôi.”
Tần Nguyễn hỏi: “Nó nói cái gì vậy?”
Tần Muội cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Không có gì đâu, đừng để ý đến nó!” “Meo! Meo meo!!!”
Tiếng kêu của Bóng Tuyết khá dữ dằn.
Tần Muội nghe vậy thì bật cười: “Mày còn có đàn em cơ à?” Tần Muội ôm Bóng Tuyết lên, nhìn chằm chằm vào cặp mắt xanh biếc đầy tức giận kia, nụ cười trên mặt anh ta tươi rói.
“Mày nhớ thương chúng nó như thế, nhưng chưa biết chừng chúng nó đã sớm quên mất mày là ai rồi đấy, lúc tao bị chủ tớ chúng mày nhốt ở trong nhà, có thấy một con mèo hoang nào đâu.”
“Meo! Meo meo!!” “Meo meo!!!”
Cái đuôi của Bóng Tuyết đập vào tay Tần Muội đang ôm nó.
“Ui da!” Tần Muội cũng kịp phản ứng: “Có nghĩa là con quỷ mèo lừa đảo này sẽ không làm hại anh?”
Tần Nguyễn vỗ vỗ quần áo trên người, hờ hững nói: “Nó không dám.”
Không phải là không làm được, mà là không dám. Tần Nguyễn cảm thấy mình không có lý do gì từ chối một lời yêu cầu nhỏ như vậy của Bóng Tuyết.
Cô đưa mắt nhìn sắc trời bên ngoài rồi chậc một tiếng, nói: “Ngày mai đi, hôm nay quá muộn rồi.”
“Meo!” Móng vuốt của Bóng Tuyết về tới, muốn cào vào mặt Tần Muội.
“Thôi đừng quậy nữa, gương mặt đẹp trai này của tao mà bị mày hủy đi mất thì sau này tạo còn tìm vợ thế nào?”
Tần Muội ném Bóng Tuyết sang một bên ghế sô pha, đề phòng nó tập kích mình. Lần này không nhẹ, Tần Muội kêu đau, anh ta suýt chút nữa đã theo phản xạ mà ném Bóng Tuyết ra ngoài rồi.
“Meo! Meo meo! Meo meo meo!!”
Bóng Tuyết lại gào lên với Tần Muội, giọng vẫn rất vội vàng. Tần Nguyễn bảo người hầu đi lấy cái áo khoác, tiện thể gọi xe chuẩn bị sẵn sàng.
Người hầu nghe vậy gật đầu rời đi.
Tần Nguyễn liếc nhìn thời gian trên điện thoại rồi nói với Tần Muội vẫn quyết không muốn đi: “Đi thôi, chúng ta đưa Bóng Tuyết trở về một chuyến, giải quyết xong sớm còn về nghỉ ngơi sớm.” Cơ thể mèo miễn cưỡng nằm sấp trên ghế sô pha, giống như chẳng còn thiết tha gì nữa.
Nó duy trì một góc bốn mươi lăm độ nhìn lên trần nhà, đôi mắt u sầu, cơ thể đầy hơi thở sa sút.
Bóng Tuyết thật sự hoài nghi mèo sinh, tại sao lúc trước nó lại có thể vì si mê sắc đẹp của Tần Muội mà chọn trúng anh ta làm bạn với người chủ cũ, tiện thể còn bán luôn chính mình nhỉ. Tần Nhị thiếu khó chịu hỏi.
Tần Nguyễn đứng dậy cầm điện thoại di động trên bàn lên.
Cô rũ mắt nhìn xuống anh hai, giọng hơi trầm xuống: “Đã gọi là nhân quả thì phải có quá trình giải quyết.” Tần Nguyễn nhìn lông toàn thân nó xù lên: “Anh hai, nó làm sao vậy?”
Tần Muội tức giận nhìn chằm chằm Bóng Tuyết, ngực phập phồng lên xuống.
“Con oắt này được đằng chân lân đằng đầu lắm, nó muốn đi luôn bây giờ cơ, nó nói là lũ mèo kia hay hoạt động vào buổi tối.” Nó kiếm được chủ nhân kiểu gì thế này.
Loại mặt hàng này thật sự có thể làm chủ nhân của nó à?
Bộ lông dựng đứng của Bóng Tuyết chậm rãi hạ xuống, hai chân trước của nó quỳ trên ghế sô pha, hai chân sau co lại. “Hử?”
Vẻ mặt Tần Muội mờ mịt.
Tần Nguyễn kéo bàn tay đang ôm lấy cánh tay mình ra, chậm rãi nói: “Bóng Tuyết có nhân quả với anh, nếu nó đã nhận anh làm chủ nhân thì phải bảo vệ tính mạng của anh. Nếu anh xảy ra chuyện gì thì anh nghĩ em sẽ bỏ qua cho nó à?” Đột nhiên, cô lên tiếng đề nghị: “Anh hai, hay là anh mang Bóng Tuyết trở về một chuyến, sớm giải quyết cho xong việc cũng đỡ cho nó suốt ngày nghĩ đến.”
“Anh không đi đâu!”
Tần Muội từ chối ngay lập tức. Nhưng nó như thế mà còn nhận anh hai làm chủ, thì có ảnh hưởng gì đến anh ấy không.
Thứ cô cân nhắc là vấn đề này.
Tần Muội khoát tay: “Được rồi, là anh đã hiểu sai ý.” Anh ta nhìn chằm chằm vào Bóng Tuyết bên cạnh, ánh mắt hơi lóe lên. “Mà chưa biết chừng con mèo lừa đảo này chỉ đang muốn lừa anh, chuẩn bị đem anh chia cho đám lũ em của nó ăn đấy!”
Anh ta nói cứ như thật vậy.
Đến chính Tần Muội cũng đã tưởng tượng ra những hình ảnh máu me kia. “Ha ha ha ha...”
Cũng không biết Bóng Tuyết nói gì với Tần Muội mà làm anh ta cười không ngừng, toàn thân rung cả lên.
“Tên cắt lừa đảo, mày còn có khả năng này cơ à, thu nhiều đàn em như vậy, mày định thống nhất thiên hạ loài mèo đấy hả.” Tần Nguyễn nhìn bọn họ tương tác với nhau: “Anh hai, anh hỏi nó giúp em tại sao lại muốn quay về ngôi nhà kia, nó muốn làm gì à?” Không phải là Yêu Yêu vẫn chưa bị sứ giả Địa Phủ mang đi đấy chứ?
Chuyện này không có khả năng lắm, nếu như Yêu Yêu chưa rời đi thi Bóng Tuyết không có khả năng tìm đến anh hai cô.
Tần Muội lay cơ thể của Bóng Tuyết, hỏi nó: “Ê mày nói đi, mày muốn trở về làm gì vậy?!” “Meo meo meo!!!”
Bóng Tuyết cuống lên, không thể nào duy trì tư thế ngồi tao nhã của mình được nữa, nó đứng thẳng bốn chân trên ghế sô pha, phát ra những tiếng mèo kêu với Tần Muội.
“Meo meo! Meo meo meo!!!” “Đúng thế thật.” Tần Nguyễn nhẹ nhàng gật đầu.
Hầu hết lũ mèo hoang đều hoạt động vào buổi tối, đây là tập tính của bọn chúng.
Tần Nguyễn sờ cằm, ánh mắt dò xét qua lại giữa Tần Muội và Bóng Tuyết. “Meo!”
Tần Nguyễn và Bóng Tuyết cùng đồng thanh.
“Tại sao?” Tần Muội làm như không thấy được.
Trong khoảng thời gian này, anh ta cũng coi như là hiểu rõ được Bóng Tuyết.
Con quỷ mèo này rất kiêu ngạo, kiêu ngạo đến tận xương luôn. Hai người đứng ở cửa tòa nhà, dưới ánh sáng của đèn ở hai bên đường, bóng của họ kéo dài.
Tần Muội khom người đặt Bóng Tuyết xuống đất.
Anh ta vỗ vỗ đầu của Bóng Tuyết rồi nói: “Mày làm nhanh đi nhé, tao không muốn ở lại chỗ này quá lâu đâu.” Tần Nguyễn, Tần Muội và Bóng Tuyết được anh ta ôm trong lòng cùng ngửa đầu lên, nhìn thấy tòa chung cư có mấy chục tầng, mỗi tầng đều chỉ có vài ba căn hộ là sáng đèn.
So với lúc trước, nơi này thiếu đi rất nhiều hơi thở cuộc sống.
Thời gian này không nhiều người đi ngủ. Anh ta ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Tần Nguyễn: “Con oắt này không bỏ được lũ mèo hoang trong khu chung cư nên muốn trở về dặn dò bọn nó một tiếng, cho chúng đỡ sốt ruột.”
Giọng điệu của anh ta không thèm để ý chút nào, không hề quan tâm đến lũ đàn em kia của Bóng Tuyết.
Đối với Tần nhị thiếu mà nói thì chuyện này giống hệt như trò trẻ con. Giọng của anh ta hơi trầm, còn ngầm mang theo một chút khẩn trương.
“Meo.”
Bóng Tuyết ngoái nhìn rồi nhẹ nhàng kêu lên một tiếng với Tần Muội.
Tần Muội bị sự nhẹ nhàng đột ngột này của nó làm cho bất ngờ.
Anh ta đưa tay sờ lên mũi, lẩm bẩm: “Lúc này thì lại ngoan thế.”
Bóng Tuyết đã chạy về phía trước.
Dưới bóng cây đổ xuống, bóng dáng trắng như tuyết của nó rất dễ thấy.