Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 510: Tam gia vừa là chồng, vừa phải gánh vác trách nhiệm của một người cha già



Hoắc Dịch Dụng cười tủm tỉm, ánh mắt thâm thúy của anh ta nhìn chăm chú vào vẻ mặt nghiêm túc của Hoắc Vân Tiêu.

Anh ta giống như đã tì1m ra được nhược điểm của đối phương mà cười nhạo: “Nghe em nói kìa, vừa rồi còn bảo bất cứ người nào phải vào khu hình phạt đều không thể dàn 2xếp. Làm sao đến lượt em dâu lại không thấy nói như thế nữa? Em ba à, mặt em bị vả có đau lắm không?”

Khóe miệng của Hoắc Vân Tiêu hơi7 cong lên, tiếng nói của anh trầm thấp nhẹ nhàng: “Nếu như có một ngày Nguyễn Nguyên phạm sai lầm thì đấy nhất định là do em dạy cô ấy không t7ốt. Đã là trách nhiệm của em thì đương nhiên em sẽ không để cô ấy phải gánh chịu, dù có bị phạt thì cũng nên là em phải nhận phạt.” Trong miệng nó còn phát ra âm thanh hưởng thụ.

Tần Muội cúi đầu, hung hăng nói: “Con mèo lếu láo này, mấy hôm trước còn nói sẽ chạy tới tìm Nguyễn Nguyễn, nhìn vừa rồi mày sợ thế nào kìa!”

“Meo!”
Người bình thường ôm mèo đều dùng hai tay nâng, để con mèo được cân bằng nằm trên cánh tay và lòng bàn tay.

Nhưng anh hai của cô ngược lại, ôm cổ mèo ấn đầu xuống, cho mông mèo vểnh lên cao.

Đây là cái tư thế kỳ cục gì vậy?
Vẻ2 đắc ý trên gương mặt Hoắc Dịch Dung dần biến mất.

Anh ta kinh ngạc và không dám tin.

Anh ta nhìn Hoắc Vân Tiêu bằng ánh mắt n0hư nhìn một người xa lạ.
“Nguyễn Nguyễn đã đi theo em thì em phải có nghĩa vụ để cô ấy ngày càng tốt hơn, nhưng nếu cô ấy có làm gì sai, thì đó nhất định là lỗi của em.”

Vẻ mặt của Hoắc Vân Tiêu rất nghiêm túc, không hề có ý nói đùa.

Hoắc Dịch Dung không biết nên nói cái gì.
Cô là người có lực Minh Thần, nên luôn có bản năng muốn tiêu diệt hết tất cả yêu ma quỷ quái trên thế gian này.

Tần Muội lại ôm Bóng Tuyết vào trong ngực.

Trong miệng anh ta nói Bóng Tuyết thế này thế kia, nhưng lại nghe lọt lời Tần Nguyễn nói, lần này tư thế ôm Bóng Tuyết của anh ta rõ ràng kiên nhẫn hơn nhiều.
Một lúc sau, Hoắc Nhị gia mới chậm rãi phun ra mấy câu chửi thề.

Nếu để ông cụ Hoắc nghe thấy là kiểu gì cũng sẽ nhảy dựng lên với anh ta.

Hoắc Dịch Dung mất một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: “Em ba à, em đang coi Tần Nguyễn như đứa trẻ đấy à? Việc này còn có thể chịu thay được?”
“Anh đối xử với nó đủ tốt rồi, chỉ là con mèo này quá lười thôi!”

Nói rồi, anh ta nhét Bóng Tuyết vào lòng Tần Nguyễn.

“Meo!!!”
Điều này khiến trong lòng Tần Muội bị mất thăng bằng rất lớn.

Anh ta ai oán, thô lỗ nhấc cổ Bóng Tuyết lên.

“Nguyễn Nguyễn, là nó thích cái tư thế vừa rồi đấy chứ. Trước đó anh toàn nhấc cổ nó lên như thế này, nó không thích, thế nên anh mới có lòng tốt mà ôm nó đấy.”
Xe của Tần Muội dừng lại ở trước bậc tam cấp.

Không đợi Lâm Hạo xuống xe, chỗ ngồi phía sau đã bị người mở từ bên trong ra.

Tần Muội ôm một con mèo lông thuần trắng, không trộn lẫn bất cứ một màu sắc nào khác, xuống xe.
Tần Muội cũng không nghe nó phản bác, ở trong lòng anh ta, Bóng Tuyết đã không còn độ tin cậy nào.

Tần Nguyễn quay vào trong nhà, cởi áo lông ra, đưa cho người hầu đang đợi.

“Anh ngồi đi.”
Nó giống như một con mèo quý tộc mang dòng máu cao quý, cho dù là tiếng kêu meo meo hay hành vi của nó đều thể hiện ra rằng nó được nuôi dạy tốt.

Nghe thấy anh hai hỏi thăm, cô thuận miệng nói: “Em quen rồi.”

Thật ra, căn biệt thự này của Tam gia trong thì có vẻ quạnh quẽ như vậy thôi, chứ xung quanh đây luôn có ám vệ nhà họ Hoắc bảo vệ 24/24.
Tần Nguyễn chỉ vào vị trí ghế sô pha bên cạnh mình.

Tần Muội vừa ngồi xuống là ném ngay Bóng Tuyết trên tay xuống đất.

Bóng Tuyết vừa đáp xuống đất là lẻn ngay lên ngồi trên ghế sô pha.
Cô bèn lên tiếng từ chối: “Đừng đưa nó cho em, trong bụng em còn có bé con đấy, cơ thể càng ngày càng nặng nề, ôm nó không cũng thấy mệt mỏi, đi với em vào nhà đi.”

Hiện giờ Bóng Tuyết đã nhận chủ rồi.

Tính cảnh giác của nó cao hơn so với các loài động vật thông thường.
Cô mỉm cười, giải thích: “Trước kia anh chưa từng nuôi mèo nên không biết đặc tính của chúng nó đấy, bọn chúng lười lắm, còn đặc biệt thích hưởng thụ nữa. Nên cho dù là anh bế Bóng Tuyết theo tư thế cũ, hay là nhấc nó như bây giờ, thì nó đều sẽ cảm thấy không thoải mái.”

“Anh cũng đang không thoải mái đây này.”

Tần Muội lẩm bẩm, anh ta lắc lắc Bóng Tuyết trong tay, động tác không hề nhẹ nhàng.
Cơ thể Bóng Tuyết hơi cương, trong miệng phát ra âm thanh phản bác.

Nó giữ thái độ dù có bị đâm thủng lời nói dối thì cũng liều chết không chịu nhận.

“Oắt con lừa đảo này!”
Tần Muội dừng chân.

Mặt anh ta đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi và vô cùng khiếp sợ.

Em gái vậy mà cũng vì một con mèo mà chỉ trích anh ta.
Anh ta vừa nhìn đã thấy Tần Nguyễn đứng ở trên bậc thang.

Một nụ cười thật tươi nở trên gương mặt Tần Muội: “Nguyễn Nguyễn, anh đến rồi!”

Khóe môi Tần Nguyễn cong lên, nhìn tư thế ôm mèo thô lỗ của anh hai mà cô cảm thấy khó chịu thay cho con mèo trong vòng tay của anh ấy.
Yêu tinh mèo có thể nhiếp hồn và có khả năng thôi miên tâm trí người ta.

Lúc trước anh hai cô bị nó bắt cóc chính là bị nó nhiếp hồn.

Tần Nguyễn dời ánh mắt sang vẻ mặt tràn đầy tủi thân của Tần Muội.
Có thể nói, căn biệt thự này là nơi có hệ số an toàn cao nhất trong toàn khu nhà của nhà họ Hoắc.

Tần Muội nghe ra Tần Nguyễn đang trả lời qua quýt.

Anh ta quay đầu lại nhìn em gái, lúc này mới phát hiện ánh mắt của cô căn bản không hề ở trên người anh ta, mà là đang nhìn chằm chằm vào Bóng Tuyết.
Tần Nguyễn hoàn toàn không tin chuyện này.

Khí tràng của cô và Bóng Tuyết không hợp nhau.

Không chỉ Bóng Tuyết e ngại cô, mà đến ngay cả cô cũng có bản năng cảm thấy mâu thuẫn với loại yêu tinh như nó.
Ánh mắt nó nhìn Tần Muội giống như nói, tên nhân loại ngu xuẩn kia, sao nhà ngươi có thể ném bản mèo xuống đất hả.

Hai mắt Tần Muội quét qua phòng khách rộng rãi.

Trong phòng được trang trí bằng các đồ vật quý báu, lối trang trí sang trọng mang phong cách phục cổ châu u.
Tần Nguyễn khoác một chiếc áo lông đứng ở cửa biệt thự

Đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn chăm chú vào chiếc xe ở phía xa đang từ từ lái tới.

Vừa rồi Tần Muội gọi điện cho cô báo là đã tiến vào cổng khu nhà của nhà họ Hoắc.
Tần Muội không khỏi cảm thán, phẩm vị và mắt nhìn của người có tiền có quyền đúng là không giống nhau.

“Một nơi lớn như vậy lại quá vắng lặng, Nguyễn Nguyễn, buổi tối em ngủ một mình có sợ không?”

Ánh mắt của Tần Nguyễn nhìn chăm chú vào Bóng Tuyết đang duy trì một tư thế ngồi tao nhã ở trên ghế sô pha.
Bóng Tuyết đang ngoan ngoãn ở trong tay Tần Muội, đột nhiên lại phát ra tiếng kêu chói tai.

Tứ chi của nó giãy giụa trong không trung, cơ thể lắc ra phía sau, dường như cực kỳ bài xích với việc tiếp xúc với Tần Nguyễn.

Tần Nguyễn nheo mắt lại, nhìn phản ứng thái quá của Bóng Tuyết.
Tần nhị thiếu còn tri kỷ đến mức để Bóng Tuyết tìm kiếm tư thế nằm thoải mái nhất trong lòng mình.

Bóng Tuyết nằm trong vòng tay của Tần Muội, đầu gối lên cánh tay anh ta, cái đuôi cong lên.

“Meo.”
Nhất là dạng người có dị năng như Tần Nguyễn, sẽ gây ra sự uy hiếp nhất định đối với nó.

Cô có thể hiểu được, Bóng Tuyết đang e ngại mình.

Còn chuyện lúc nãy anh hai nói cái gì mà Bóng Tuyết muốn tìm cô để xin cô nhận nuôi nó.
Nếu như lúc trước anh ta cho rằng em ba là người siêu chiều vợ.

Thì hiện tại anh ta lại cảm thấy em ba đối với Tần Nguyễn không chỉ gánh vác trọng trách của một người chồng, mà còn gánh vác trách nhiệm của một người cha già.

Nhà họ Hoắc ở thủ đô.
Tần Nguyễn đi đến trước mặt Tần Muội, cô nhìn xuống Bóng Tuyết đang bị Tần Muội nhấc cổ, và nó đang ngẩng đầu nhìn cô.

Cặp mắt xanh biếc của nó thật đẹp.

Trông giống như một viên đá quý, có sức hấp dẫn khiến người ta say mê.
Tần Muội đã nhận mệnh của mình rồi.

Mặc kệ là ở trước mặt cha và anh cả khi ở nhà, hay là ở chỗ Tần Nguyễn, Bóng Tuyết vẫn luôn được yêu thích hơn anh ta.

Thấy Tần Nguyễn còn nhìn chằm chằm vào Bóng Tuyết, Tần Muội hỏi cô: “Nguyễn Nguyễn, em rất có hứng thú với Bóng Tuyết à?”

“Tạm được, chỉ là em có chút tò mò thôi.”