kia, để mặc cho bọn họ tàn phá chứ! Anh không đồng ý với việc đưa Hoắc Chi trả lại cho tộc Pháp sư, anh hiểu suy nghcĩ của ông nội, ông muốn giao Hoắc Chi cho tộc Pháp sư là để cảnh cáo bọn họ, đồng thời cũng có tác dụng răn đe.”
“Đây đúng là abiện pháp trực tiếp nhất. Nhưng sau khi trở về tộc Pháp sư, tương lai Hoắc Chi sẽ gặp phải những nguy hiểm không thể nào tưởng tượng nổi. Với những gì cha cô ấy đã làm, thì anh dám cam đoan chỉ trong vòng ba tháng thôi, Tiểu Chi sẽ hoàn toàn biến mất khỏi tộc Pháp sư.” Tần Nguyễn đối xử khác biệt với Hoắc Chi, Hoắc Dịch Dung cũng vì Hoắc Chi mà thay đổi dự tính ban đầu.
Chỉ có thể nói Hoắc Chi rất may mắn, mạng sống của cô ta còn chưa đi đến đường cùng.
Có tiếng bước chân vang lên trên tầng. Ông cụ Hoắc nói: “Chuyện lần này Dịch Dung làm cũng không quá đáng, nhưng nó phạm vào một sai lầm trí mạng, đấy là không báo trước cho nhà một tiếng, làm cho chúng ta rất bị động. Khi nào nó về thì bảo nó đến khu hình phạt một chuyến đi, những vấn đề khác ông sẽ không truy cứu nữa.”
Nghe cái giọng điệu này thì có vẻ Hoắc Dịch Dung đến khu hình phạt cũng chỉ bị phạt nhẹ thôi.
Hoắc Dịch Dung lập tức bỏ cuộc. “Ông còn có thể thấy thế nào nữa, trong nhà có đứa giỏi gây họa, ra khỏi nhà thôi cũng có thể bị người ta nhớ thương, ai không biết còn tưởng ông nuôi được cô cháu gái đấy. Nhưng cháu nhà mình không làm được cái trò trống gì thì cũng chỉ biết che chở thôi chứ làm thế nào, đỡ mất mặt xấu hổ ở bên ngoài.”
Giọng điệu của ông cụ Hoắc đầy thở dài cam chịu.
Hoắc Vân Tiêu lại từ lời nói của ông cụ mà nghe ra được thái độ của ông đối với chuyện của anh hai và tộc Pháp sư. Giọng ông cụ Hoắc rất khẳng định, tiếng nói thông qua điện thoại di động truyền vào trong tại Hoắc Vân Tiêu cùng Hoắc Dịch Dung.
“Vâng.”
Hoắc Tam gia nhẹ nhàng đáp. Ông cụ còn đang tức giận: “Vốn rất khỏe, nhưng trong nhà lại lòi ra đứa cháu bất hiếu, chỉ toàn gây phiền toái cho ông.”
Hoắc Vân Tiêu liếc mắt sang Hoắc Dịch Dung mặt mày căng thẳng, đang nghe trộm ở bên cạnh.
Hoắc Vân Tiêu thăm dò: “Ông nội, ông thấy thế nào về việc này ạ?” Chính vì muốn dỗ cô vui nên anh mới hứa sẽ giữ cho Hoắc Chi được sống.
Hoắc Chi về lại tộc Pháp sư, đây là một con đường chết.
Chuyện cô ta sống hay chết hoàn toàn nằm trong một suy nghĩ của nhà họ Hoắc. Anh ta cầm lấy điện thoại di động từ trong tay Hoắc Vân Tiêu, rồi khóc lóc vào trong điện thoại di động: “Ông nội à, cháu có phải là cháu trai ruột của ông không ạ? Cháu mà vào khu hình phạt thì còn có thể sống được mà bước ra ngoài sao?!”
“Cháu đúng là cháu của ông, nhưng cháu trai ruột là Tiêu Tiêu nhé.”
Giọng điệu của ông cụ kiêu ngạo như một đứa trẻ. Nhưng chính một Hoắc Tam gia như vậy lại hút hồn không biết bao nhiêu mỹ nhân ở thủ đô.
Nếu nói em ba là anh chàng đẹp trai thứ hai, thì ở cái đất thủ đô này không có người nào dám tự xưng là thứ nhất.
“Thằng nhóc thối kia đang ở bên cạnh cháu hả?” “Đừng! Em đừng khen anh như thế, anh không chịu nổi!”
Hoắc Dịch Dung làm vẻ mặt hoảng sợ, trông như bị dọa sợ thật ấy.
Hoắc Vân Tiêu cười nhẹ, trong lòng anh thật sự nghĩ như vậy. Biến mất đơn giản chính là chết.
Hoắc Vân Tiêu nhẹ nhàng lắc đầu, không tán đồng: “Tâm tư của ông nội không dễ đoán đâu.”
Hiện giờ anh cũng không cho rằng ông nội thật sự muốn Hoắc Chi về tộc Pháp sư để chịu chết. Cả Hoắc Dịch Dung lẫn Hoắc Vân Tiêu đều đồng thời ngẩng đầu.
Họ thấy Hoắc Xuyên đang bước nhanh đi tới, trên tay cầm điện thoại di động.
“Nhị gia, Tam gia, ông cụ gọi điện đến ạ.” Anh tạm thời không đoán ra được dụng ý của ông, nhưng nó có vẻ không đơn giản như vậy.
Giọng điệu của Hoắc Dịch Dung khá thoải mái: “Bất kể có phải hay không thì Hoắc Chi cũng đã không còn quan hệ gì với tốc Pháp sư nữa rồi.”
Hoắc Vân Tiêu nhếch khóe môi: “Anh hai, mọi người đều nói anh là người độc ác, có thù tất báo, nhưng em thấy anh là người có trái tim nhân hậu nhất trong nhà họ Hoắc mới đúng.” Thật ra mà nói, khi đưa Hoắc Chi về tộc Pháp sư, anh đã coi cô ta như một đứa con rơi rồi.
Thân phận của Hoắc Chi rất xấu hổ, nếu thật sự phải dùng đến cô ta, anh sẽ không hề do dự mà phái cô ta ra ngoài.
Tần Nguyễn là một người có lòng tốt, biết Hoắc Chi đi rồi có thể sẽ không bao giờ trở lại nữa nên cảm xúc trở nên sa sút. Khuôn mặt tuấn tú của anh ta căng cứng, lập tức đỏ bừng.
Thế này là tức giận, mà cũng có thể nói là thẹn quá hóa giận.
Hai cái người này đang lôi anh ta ra để làm trò cười đấy à. Anh ta xinh đẹp như hoa?
Hoắc Dịch Dung giương mắt lên nhìn lướt qua gương mặt tuấn tú mê người của em ba nhà mình, trên môi anh là nụ cười rất nhẹ như có như không, trong đôi mắt đa tình hiện lên ma lực mê hoặc lòng người.
Em ba nhìn có vẻ khiêm tốn nho nhã, khí chất ung dung cao quý, nhưng thực chất lại hờ hững, lạnh lùng. Mà khu hình phạt là do Tam gia trực tiếp quản lý, người ở bên trong đều là người của anh, Hoắc Xuyên chính là người quản lý khu hình phạt.
Cho dù là kẻ nào tiến vào khu hình phạt thì Hoắc Vân Tiêu và Hoắc Xuyên cũng đều sẽ nhận được tin tức trước tiên. Cho dù là người do ông cụ Hoắc ném vào, cũng phải thông báo với bọn họ một tiếng.
Nếu thuộc hạ của nhà họ Hoắc làm sai, họ sẽ phải đến khu hình phạt để nhận hình phạt của mình. Gương mặt lạnh lùng của anh dịu đi, anh cất giọng trêu chọc: “Ông nội, anh hai cháu có dáng dấp xinh đẹp như hoa, thôi sau này có chuyện gì thì đừng để anh ấy đi ra ngoài nữa, tránh lại bị người khác nhớ thương.”
Ông cụ Hoắc vô cùng đồng ý: “Đúng đấy, ông cũng có ý này.”
“...” Hoắc Dịch Dung ở bên cạnh nghe lén mà chỉ biết câm nín. Hoắc Vân Tiêu dang tay, trên mặt lộ vẻ trêu tức.
“Anh hai, em rất mong chờ sau khi trở về nước, anh sẽ đến thăm khu hình phạt của em đấy.”
Hoắc Vân Tiêu là chủ nhân của Ám Bộ, Hoắc Dịch Dung có quyền lợi được điều khiển ám vệ, nhưng chủ nhân thực sự thì chỉ có một mình Tam gia. Ông cụ Hoắc nói xong thì trực tiếp cúp máy.
Tiếng tút tút vang lên bên tai, làm Hoắc Dịch Dung trợn tròn mắt.
Anh ta chớp mắt, bất lực nhìn Hoắc Vân Tiêu đứng bên cạnh. Hoắc Xuyên bước nhanh đến chỗ hai người, và đưa điện thoại tới trước mặt họ.
Đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Vân Tiêu khẽ lóe lên, anh vươn tay cầm lấy điện thoại, để bên tai.
“Ông nội ạ?” Ông nội thiên vị không có giới hạn thật đấy.
Chỉ cần là việc liên quan đến em ba, thì ông luôn đặt em ấy lên đầu tiên.
Trong mắt Hoắc Vân Tiêu đầy ý cười: “Cháu rất khỏe, còn ông có khỏe không ạ?” “Quy định của nhà họ Hoắc bắt buộc phải tuân theo, giết người chỉ là một việc đơn giản, từ khi nào tới lượt cháu làm loại chuyện này hả?”
“Cháu...”
“Dịch Dung, ông không muốn nghe lời giải thích của cháu, những chuyện khác ông có thể không truy cứu, nhưng chỉ có chuyện này là không thể không làm.” Những người đi vào đó không chết cũng bị lột một lớp da.
Như thế có thể thấy được mức độ hung hiểm ở bên trong đó đáng sợ như thế nào.
Hoắc Dịch Dung đưa di động cho Hoắc Vân Tiêu, anh ta chờ mong, hỏi: “Em ba, có thể dàn xếp không?”
Hoắc Vân Tiêu nheo mắt, cự tuyệt một cách vô tình: “Không thể, bất cứ người nào tiến vào khu hình phạt đều không có hai từ dàn xếp.”
“Nếu có một ngày em dâu phạm sai lầm, cũng được đưa vào khu hình phạt thì sao?”
Cái giả thiết này khiến Tam gia nhíu mày.
Anh suy nghĩ rồi lắc đầu: “Không có ngày đó.”