Sắc mặt Hoắc Dịch Dung mỏi mệt, anh ta nhíu mặt mày.
“Đành từ từ dưỡng thương thôi, không mất nửa năm thì cơ thể của cô ấy không c2ó cách nào phục hồi về được trạng thái sung mãn nhất đâu.” Khi Hoắc Chi còn bé, tâm lý cũng có chút vặn vẹo, cô ta khác với những đứa trẻ bình thường.
Chính các anh chị em trong nhà họ Hoắc đã đưa cô ta trở lại cuộc sống bình thường. Khi Hoắc Dịch Dung bị hạ bí dược thì đối phương cũng lừa Hoắc Chi đi, đưa đến chỗ gã tình nhân kia.
Chờ khi Hoắc Dịch Dung phát hiện ra thì đã qua rất lâu rồi. Hoắc Dịch Dung đỡ trán, gương mặt tuấn tú tràn đầy bất đắc dĩ.
“Em ba, em không biết đấy thôi, anh đã nương tay với cô ấy rồi đấy, lần này nếu không phải vì cô ấy, sao anh phải chật vật như thế này hả!” Nhiều năm qua, nhà họ Hoắc đối xử khá tốt với Hoắc Chi.
Tuy ngày thường có nghiêm khắc đấy, nhưng ở những lúc nguy cấp vẫn sẽ bảo vệ cho họ. Chỉ cần ám vệ không phạm phải tội lớn như phản chủ, thì nhà họ Hoắc chưa bao giờ lấy đi tính mạng của bất cứ người nào. Anh nghiêng mắt nhìn về phía Hoắc Dịch Dung đứng bên cạnh. “Anh hai, anh thật sự không có ý gì với cô ấy à?”
.. Trước khi Hoắc Chi tới nhà họ Hoắc, mỗi ngày cô ta sống giữa tiếng la hét đau đớn của mẹ mình.
Cho đến cuối cùng, mẹ của cô ta không thể chịu đựng được những đau đớn ấy nữa nên đã chọn cách tự giải thoát. Từ nhỏ Hoắc Chi đã được chứng kiến cảnh cha đẻ dùng chính cơ thể của mẹ mình để luyện chế cổ độc.
Thủ đoạn của tộc Pháp sư rất tàn nhẫn, bọn họ luyện chế đủ loại cổ nên cũng cần phải có người làm thí nghiệm. Nghĩ lại tất cả những gì đã xảy ra với anh hai và Hoắc Chi, khuôn mặt lạnh lùng của Hoắc Vân Tiêu hiện lên một chút mê mang.
Anh hai phá giới là bởi vì Hoắc Chi, muốn người ta không nghĩ ngợi thêm điều gì cũng khó. Đúng là thánh nữ của tộc Pháp sư để mắt tới Hoắc Dịch Dung, và quả thật là trưởng lão của tộc Pháp sư đã dùng loại thủ đoạn hạ lưu đối với anh ta.
Nhưng chuyện Hoắc Dịch Dung giết người lại không phải là bởi vì bọn họ dùng bí dược của tộc Pháp sư, mà là bởi vì Hoắc Chi. Hoắc Chi là gián điệp của tộc Pháp sư cài vào nhà họ Hoắc.
Tuy lúc ấy cô ta còn nhỏ tuổi nhưng đã rất thông minh, ngày vào nhà họ Hoắc, cô ta đã thẳng thắn thú nhận thân phận thật của mình với ông cụ Hoắc. Hoắc Dịch Dung mang theo Hoắc Chi đến tộc Pháp sư là nhà họ Hoắc muốn cho tộc Pháp sư biết thái độ của mình.
Nhất là cha đẻ của Hoắc Chi, trưởng lão tốc Pháp sư. Hoắc Dịch Dung nhìn theo bóng lưng bọn họ, trong mắt anh ta hiện lên một tia tàn nhẫn khát máu.
“Hổ dữ còn không ăn thịt con, cha của Hoắc Chi làm sao lại ác độc như thế chứ?” “Tức là trước khi chúng ta sinh ra thì hiệp ước đã được ký kết rồi. Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì khiến ông nội phải ký loại hiệp ước như thế này với tộc Pháp sư chứ. Nếu như không phải là chuyện hệ trọng, thì chắc chắn ông nội sẽ không làm chuyện như vậy đâu.”
Hoắc Vân Tiêu lắc đầu: “Nếu như ông nội không nói thì chúng ta cũng không biết được.” Hoắc Chi được nhà họ Hoắc bồi dưỡng thành thủ lĩnh ám vệ từ khi còn nhỏ, cô ta đã phải nếm trải quá nhiều khổ cực trên con đường này.
Bởi vì thân phận của cô ta phức tạp, nên phải trải qua đủ loại thăm dò khảo nghiệm nghiêm ngặt của nhà họ Hoắc, mới xác định được mặc dù là gián điệp của tộc Pháp sư, nhưng Hoắc Chi lại không hề có một chút tình cảm nào với người cha ném mình đến nhà họ Hoắc, đến ngay cả toàn bộ tộc Pháp sư cũng bị cô ta căm hận lấy. Trong lòng anh ta cảm thấy ông nội sẽ không hoàn toàn t0in tưởng.
Hoắc Vân Tiêu gật nhẹ: “Mặc kệ ông nội có tin hay không, chúng ta cứ gửi video đi là được. Người nhà họ Hoắc từ trước đến nay vẫn luôn đặt người nhà mình lên đầu, chuyện còn lại ông nội sẽ tự giải quyết với bên tộc Pháp sư, dù sao năm đó chính ông là người đã ký hiệp ước với bọn họ.” Đám người của tộc Pháp sự là một lũ tính cách vặn vẹo, bọn họ thích tra tấn người khác.
Cũng may là như thế nên Hoắc Chi không đến mức bị người ta chà đạp. Những ngày ly kỳ vừa rồi có thể nói là những chuỗi ngày chật vật xấu hổ nhất t7rong cuộc đời của anh ta.
Loại uất ức này khiến anh ta muốn bùng nổ, muốn quét sạch hoàn toàn tộc Pháp sư. Nói đến đây, Hoắc Nhị gia nổi giận.
Hoắc Vân Tiêu cũng biết chuyện gì đã xảy ra. “Nếu đã là người của nhà họ Hoắc thì chắc chắn chúng ta phải che chở cho cô ấy rồi, dù sao cũng có tình cảm nhiều năm như vậy.”
Đôi mắt của Hoắc Vân Tiêu hơi lóe lên khi nghe thấy lời nói này. Trong đoạn video vừa gửi đi cho ông nội, có một phần trong lý do của Hoắc Chi và anh hai là giả.
Nguyên nhân thực sự là từ Hoắc Chi mà ra. Hoắc Dịch Dung chế nhạo: “Nói cho đúng hơn thì người của tộc Pháp sư toàn là một lũ tự cho mình là đúng, trong mắt bọn họ chỉ có lợi ích. Những năm qua nếu như không có nhà họ Hoắc bảo vệ, bọn họ đã bị giới Huyền học ép phải lùi vào trong núi từ lâu rồi. Bọn họ không chỉ vô ơn mà còn dám động đến người của nhà họ Hoắc, đúng là điển hình của loại người được đằng chân lân đằng đầu!”
Hoắc Vân Tiêu gật đầu tỏ vẻ tán đồng. Và người mà Hoắc Dịch Dung giết chính là cha đẻ của Hoắc Chi.
Hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà cha của Hoắc Chi lại muốn dùng con gái để đổi lấy sự giúp đỡ của gã tình nhân bên cạnh thánh nữ. Sắc mặt Hoắc Dịch Dung có một thoáng vặn vẹo: “Anh coi cô ấy như em gái!”
“Em gái?” Hoắc Vân Tiêu nhíu mày, vẻ mặt trêu tức: “Cứ động một chút là anh lại ném cô ấy vào khu hình phạt, thường xuyên dùng nhục hình, rồi anh cứ như vậy coi người ta là em gái của mình ấy hả?” Lần này Hoắc Chi xảy ra chuyện, kẻ cầm đầu chính là cha đẻ của cô ta.
Vẻ mặt Hoắc Vân Tiêu hờ hững, giọng lạnh lùng: “Trước lợi ích, có đôi khi tình cảm gia đình thật không đáng giá nhắc tới.” “Nhị gia, Tam gia.”
Hoắc Vân Tiêu giữ vẻ mặt lạnh lùng nói với mấy người họ: “Lần này vết thương của Hoắc Chi tương đối nghiêm trọng, nếu thực sự không được thì phải dùng đến thuốc đặc trị do bệnh viện Walton bào chế.” Hoắc Chi đã sớm bị tra tấn không còn hình người, trên người cô ta phủ kín vết thương.
Tuy Hoắc Chi không bị mất đi sự trong sạch, nhưng ngoại thương bên ngoài cơ thể lại cực kỳ khủng bố, thậm chí còn suýt chút nữa đã bị gieo cổ. Ai trong nhà họ Hoắc cũng biết chuyện gia tộc ký hiệp ước với tốc Pháp sư.
Nhưng đời thứ ba của nhà họ Hoắc lại không hề biết nội tình ở bên trong. “Cũng sắp được 30 năm rồi nhỉ?” Cơn giận dữ trong mắt Hoắc Dịch Dung dần thu lại: “Đến tận bây giờ anh vẫn không hiểu, tại sao năm đó ông nội lại muốn ký loại hiệp ước như thế này với tốc Pháp sư.”
Hoắc Vân Tiêu ngẫm nghĩ rồi cho ra một thời gian chính xác: “Là hai mươi chín năm.” Đột nhiên, có mấy bác sĩ mặc áo khoác trắng từ ngoài cửa bước vào, Hoắc Khương ra đón rồi dẫn bọn họ lên lầu để xem vết thương cho Hoắc Chi.
Khi bọ họ đi ngang qua Hoắc Vân Tiêu và Hoắc Dịch Dung thì dừng lại. Lúc Hoắc Dịch Dung chạy tới cứu được Hoắc Chi, anh ta lập tức chạy đến chỗ cha của cô ta. Anh ta cũng là người tàn nhẫn, ở ngay trước mặt Hoắc Chi làm thịt lão súc sinh kia.
Từ đầu đến cuối Hoắc Chi đều không nhìn lão già kia một lần. “Chúng tôi biết rồi ạ.”
“Đi đi.” Những gì mà tộc Pháp sư làm lần này đã đi quá giới hạn rất nghiêm trọng.
Hoắc Vân Tiêu sờ những hạt ngọc tròn trên chuỗi hạt ở cổ tay, anh nhẹ giọng nói: “Sau chuyện lần này, sợi dây liên hệ cuối cùng giữa Hoắc Chi đã tộc Pháp sư đã bị cắt đứt, cô ấy không còn thuộc về tộc Pháp sư nữa.” “Em nghĩ ông nội sẽ ti7n tưởng chúng ta sao?”
Ánh mắt của Hoắc Vân Tiêu rất bình tĩnh, không có một chút dao động nào, anh hỏi lại: “Anh cảm thấy thế nào?”
2
Hoắc Dịch Dung gượng cười: “Ông nội tinh mắt lắm, muốn qua mặt không dễ đâu.”