Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 507: Hoắc nhị gia



Vì để bảo vệ sự trong sạch của mình, Hoắc Dịch Dụng quyết định phá giới đối với trưởng lão tốc Pháp sư đã bức bách anh ta phải đi vào khuôn khổ.
Anh ta tự mình động thủ giết chết đối phương.

Thủ đoạn rất gọn gàng linh hoạt. Hoắc Vân Tiêu lắc đầu: “Không có việc gì.”

Nếu như không phải Hoắc Dịch Dung có cái thái độ này, thì suýt nữa anh đã cho rằng hai người bọn họ có vấn đề với nhau đấy.
Sự lạnh lẽo trong mắt Hoắc Vân Tiêu rút đi, thay vào đó một chút ánh sáng dịu dàng xuất hiện.

“Ông nội, mọi chuyện là như vậy đấy. Lần này tộc Pháp sư thực sự đã đi quá giới hạn, nếu như sử dụng gia pháp với anh hai thì cũng quá nặng. Có vấn đề gì ông cứ đợi cháu dẫn mọi người về nước rồi sẽ cho ông một câu trả lời ạ.”
Giọng Hoắc Dịch Dung bình tĩnh hỏi lại: “Anh với cô ấy thế nào?”

Vẻ mặt anh ta mờ mịt, ánh mắt trong sáng và chân thật.
Hoắc Dịch Dung lặng lẽ nhìn Hoắc Chi đổ người xuống, nhưng anh ta không có bất kỳ động tác nào.

Anh ta là người cách Hoắc Chi gần nhất, chỉ cần đưa tay ra là có thể đỡ lấy người.
Anh vẫy tay với Hoắc Xuyên đang cầm vali mật mã ở bên cạnh: “Cất đồ đi, hôm nay không sử dụng gia pháp.”

Lúc không biết Hoắc Dịch Dung bị tộc Pháp sư tính kế, Hoắc Vân Tiêu đã nghĩ đến chuyện dùng gia pháp trước một bước so với ông nội rồi.
aAnh ta giết trưởng lão của tộc Pháp sư là đã phá giới một lần nữa.

Vì để tránh sự truy cứu của nhà họ Hoắc và thoát khỏi sự dây dưa của tộc Pháp sư, Hoắc Dịch Dung cùng Hoắc Chi đã bay đến nước M ngay trong đêm.
Bắt anh ta cưới thánh nữ của tộc Pháp sư thì anh ta thà chết chứ không chịu khuất phục đầu.

Hoắc Vân Tiêu đứng lâu nên cơ thể hơi mệt một chút.
“Hoắc Chi!”

“Tiểu Chi!”
Chính là vì không muốn để cho ông nội đích thân xử lý.

Nếu quay trở về nhà họ Hoắc mới dùng đến gia pháp, thì đến lúc đó chắc chắn anh hai sẽ phải ăn đau khổ một phen.
Ánh mắt anh đảo qua đảo lại giữa Hoắc Dịch Dung và Hoắc Chi.

Không biết nhìn ra cái gì, ánh mắt anh khẽ nhúc nhích.
“Đã thu lại chưa?”

“Đã thu xong hết rồi ạ, thưa Tam gia.”
Đôi mắt Hoắc Dịch Dung đỏ lên, nhìn thẳng vào Hoắc Vân Tiêu.

Hoắc Vân Tiêu mím chặt môi, nhìn thấy đôi mắt đỏ hồng của anh hai mình mà thở dài một hơi.
“Hiện tại vẫn nên giải quyết chuyện trước mắt đã, bên chỗ ông nội phải làm sao bây giờ?”

Hoắc Dịch Dung chớp mắt, nói nghiêm túc: “Anh không thể đi tộc Pháp sư.”
Còn một tiếng gọi khác là của Hoắc Khương đang đứng ở phía xa cầm điện thoại di động và chữa camera về phía Hoắc Dịch Dung và Hoắc Chi.

Cũng may là không sao hết.
Hoắc Tam gia cảm thấy vừa tức vừa buồn cười với chuyện này.

Từ lúc nào mà người của nhà họ Hoắc lại có thể để cho tộc Pháp sư muốn làm gì thì làm.
“Cảm ơn Nhị gia.”

Hoắc Xuyên lộ ra vẻ cảm kích, bể Hoắc Chi đi lên lầu.
Nhưng dù toàn thế giới chỉ còn một mình Hoắc Chỉ là phụ nữ, thì Hoắc Dịch Dung cũng dám cam đoan giữa anh ta và Hoắc Chi sẽ không có bất kỳ khả năng nào.

“Không có thì tốt.” Hoắc Vân Tiêu nhẹ nhàng gật đầu.
Từ trước đến nay nhà họ Hoắc vẫn luôn phân biệt rất rõ chủ tớ, chủ nhân cùng ám vệ chưa bao giờ được đứng bình đẳng với nhau.

Hoắc Dịch Dung nhanh chóng hiểu ra, mặt anh ta biến sắc, nghẹn lời nhìn chằm chằm Hoắc Vân Tiêu.
Phải chăng nhà họ Hoắc đang quá khoan dung với tốc Pháp sư, để đến mức họ không biết được vị trí của mình.

Trong mắt Hoắc Tam gia hiện lên nét ôn hòa, anh nói với Hoắc Dịch Dung: “Anh hai, bất kể nguyên nhân của chuyện này là gì, chúng ta vẫn phải cho ông nội một lời giải thích.”
“Em ba, em nghĩ cái gì thế!”

Hoắc Nhị gia cảm thấy mình bị xúc phạm.
Hoắc Dịch Dung lắc đầu, anh ta là người dám làm dám chịu.

Hoắc Vân Tiêu cau mày đánh giá anh hai nhà mình cùng Hoắc Chi.
Lúc Hoắc Chi sắp ngã xuống đất đã được Hoắc Xuyên dùng tốc độ nhanh nhất để lấy.

Hoắc Vân Tiêu im lặng nhìn Hoắc Xuyên bóp lấy nhân trung của Hoắc Chi, lo lắng gọi tên của cô ta.
Đầu ngón tay của Tam gia gõ lên đầu gối, từng nhịp từng nhịp đều đặn.

Đôi mắt sâu như giếng cổ của anh dường như có thể nuốt chửng linh hồn con người.
Hoắc Chi là Tiểu Chi được chiều chuộng nhất trong đám ám vệ.

Đối với rất nhiều người, sự tồn tại của cô ta có ý nghĩa rất khác biệt.
Lời này có ẩn ý muốn bỏ qua.

Hoắc Dịch Dụng cụp mắt xuống, che giấu ánh sáng nhàn nhạt hiện lên trong mắt.
Hoắc Vân Tiêu nghe xong mà khóe môi giật giật.

Anh họ của anh là bị người của tộc Pháp sư để mắt tới, muốn trói anh ấy về làm con rể.
Nhưng người nhà họ Hoắc từ xưa đến nay sẽ kchông bao giờ tự mình ra tay, anh ta đã phá giới.

Hoắc Dịch Dung cũng biết đến hiệp ước trăm năm giữa nhà họ Hoắc và tộc Pháp sư.
Đúng là nhà họ Hoắc đã ký hiệp ước trăm năm với tốc Pháp sư, nhưng không có nghĩa là người của nhà họ Hoắc sẽ để mặc cho bọn họ muốn làm gì thì làm.

Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Vân Tiêu như có mây mù bao phủ.
Hoắc Vân Tiêu đột nhiên lên tiếng: “Anh hai, hiện tại có hai cách có thể làm dịu lửa giận của ông nội, một là anh vào khu hình phạt một chuyến, hoặc là giao Hoắc Chi ra.”

“Lần này Hoắc Chi thật sự không làm gì sai.”
Những bất bình, không cam lòng và giận dữ trước đó trên mặt anh ta đã biến mất hoàn toàn.

Hoắc Dịch Dung đi đến trước mặt Hoắc Xuyên và Hoắc Chi, anh ta nhíu mày hỏi: “Tiểu Chi thế nào rồi?”
Một khi Hoắc Dịch Dung cưới thánh nữ, anh ta sẽ không còn tự do nữa.

Sao nghe lời này vào tai lại khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái thế nhỉ.
Mối quan hệ giữa các ám vệ của nhà họ Hoắc rất thân thiết, đặc biệt là Hoắc Chi, có thể nói là người được thương yêu nhất trong số các ám vệ.

Nếu cô ta xảy ra chuyện gì, Hoắc Khương và Hoắc Xuyên sẽ là người đầu tiên đứng ra.
Hoắc Vân Tiêu không để ý tới cảm giác kỳ quái trong lòng: “Vậy thì anh cũng không nên giết trưởng lão của họ chứ.”

“Không phải lão chết thì là anh chết!”
Hai tiếng gọi lo lắng vang lên.

Hoắc Xuyên vừa đặt đồ trong tay xuống, nhìn thấy Hoắc Chi ngã xuống thì lao tới.
Hoắc Vân Tiêu nói xong thì ngước mắt lên nhìn Hoắc Khương.

Hoắc Khương ấn ngón tay vào màn hình điện thoại rồi ra hiệu OK với Hoắc Vân Tiêu.
Hoắc Xuyên tỏ ra đau lòng: “Mất máu quá nhiều, hiện đã hôn mê rồi ạ.”

Ánh mắt của Hoắc Dịch Dung nhìn lướt qua gương mặt tái nhợt của Hoắc Chi, anh ta nói, giọng cũng nhẹ hơn: “Tìm bác sĩ xem qua cho cô ấy, trong thời gian tới bảo cô ấy an tâm dưỡng bệnh, tạm thời không cần về nước, tránh trở về lại ném cả mạng đi.”
Bọn họ vẫn giữ khoảng cách như ngày thường, không có một chút mập mờ nào cả.

Hoắc Vân Tiêu lên tiếng thở dò xét: “Anh hại, anh cùng Hoắc Chi?”
Nhưng nếu đã là do tộc Pháp sư ra tay trước, thì chuyện lần này vẫn còn có chỗ để thương lượng.

Đột nhiên, Hoắc Chi đang quỳ trên mặt đất bỗng mất khống chế mà đổ gục về phía trước.
Giọng điệu của anh ta tức giận, mang theo cả sự không cam lòng và tự giễu, anh ta nói: “Tại sao nhà họ Hoắc lại bị tộc Pháp sư khống chế? Anh không cam tâm, rõ ràng là lỗi của bọn họ. Anh từng này tuổi rồi mà chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi lớn như vậy ở trước mặt người ngoài, suýt chút nữa là phải đổi tên đổi họ rồi đấy, nếu cha anh mà biết lại tưởng rằng con trai mà ông ấy nuôi hơn 20 năm bỗng nhiên biến thành con gái.”

Thánh nữ của tộc Pháp sư là tộc trưởng đời tiếp theo, và chồng của cô ta nhất định phải đi theo làm bạn ở bên cạnh cô ta.
Anh đi đến và ngồi xuống ghế sô pha đối diện, tư thế ngồi của anh thẳng tắp trông rất đẹp mắt.

Đôi bàn tay mảnh khảnh và xinh đẹp của anh đặt trên đầu gối, ánh nắng từ cửa sổ chiếu xuống mu bàn tay.
Tam gia rũ mắt xuống, trong mắt che giấu một chút phức tạp.

Ngay sau đó, anh đứng dậy và đi đến phía trước Hoắc Khương.
Hoắc Dịch Dung đi tới bên cạnh Hoắc Vân Tiêu, vỗ vỗ vai anh và cảm kích nói: “Em ba, cảm ơn nhé.”

“Chúng ta là anh em mà.”