Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 506: Hiệp ước trăm năm giữa nhà họ hoắc và tộc pháp sư, tam gia nổi giận



Tần Muội liếc mắt nhìn Bóng Tuyết dưới chân mình, anh ta hầm hừ nói với Tần Nguyễn: “Nó muốn đi ra ngoài!”

“Ra ngkoài?” Nhưng Hoắc Vân Tiêu không ngờ được rằng, việc này lại kết thúc bằng việc anh họ Hoắc Dịch Dung giết chết trưởng lão của tộc Pháp sư.

Bọn họ không được động vào tộc Pháp sư.
Một thời gian trước, tộc Pháp sư cấu kết với một thế lực nào đó ở thủ đô, nên khi máy bay chở các nhân viên của nhà họ Hoắc đi ngang qua phía nam đã bị bắn rơi, và chính tộc Pháp sư đã làm việc đó.

Nhà họ Hoắc phái Hoắc Dịch Dung đến tìm tộc Pháp sư là để muốn có một lời giải thích.
Tần Muội không đồng ý ngay, giọng anh ta khá hoảng sợ: “Nguyễn Nguyễn, anh nói cho em biết, con mèo này đang muốn nhằm vào em đấy. Vốn anh không đồng ý nhận nuôi nó đâu, nhưng nó lại dám uy hiếp anh, bảo sẽ đi tìm em!”

“Thật à?” Tần Nguyễn cười khẽ: “Vậy thì tốt quá, anh mang nó tới cho em xem một chút.”
“Meo! Meo meo!!”

Bóng Tuyết dùng móng vuốt lay ống quần của Tần Muội, và tiếp tục gọi.
Hoắc Vân Tiêu còn chưa nói xong, Hoắc Dịch Dung đã chen lời vào: “Em ba, chuyện lần này không liên quan gì đến Hoắc Chi. Là anh thấy ngứa mắt với đám Pháp sư kia, bao nhiêu năm qua chúng ta đã tận lòng tận nghĩa với bọn họ như vậy, tại sao còn muốn bị bọn họ uy hiếp?”

Hoắc Vân Tiêu cười khẽ, anh nói với giọng trào phúng: “Anh hỏi em à?”
Bóng Tuyết đã náo loạn hai ngày nay, nằng nặc đòi về căn hộ nơi Yêu Yêu đã chết trước đó.

Tần Muội không thích chỗ xui xẻo ấy, lại thêm anh ta bị cấm túc nên vẫn luôn không để ý đến Bóng Tuyết.
Nhà họ Hoắc muốn tìm hiểu nguyên nhân vì sao tốc Pháp sư lại cấu kết với các thế lực khác, đồng thời cũng muốn Hoắc Dịch Dung dẫn người đi răn đe, để bọn họ an phận một chút.

Nhà họ Hoắc đã có thể bảo vệ bọn họ, thì cũng có thể tiêu diệt hết toàn bộ.
Mà còn vì cô nhìn trúng con yêu tinh mèo Bóng Tuyết này.

Nó đã có một loại nhân quả nào đó với anh hai của cô, một khi Yêu Yêu bị sứ giả Địa Phủ mang đi thì chắc chắn Bóng Tuyết sẽ đến tìm Tần Muội.
Có lẽ đã nghĩ thông, anh ta lại bức thiết muốn đi ra ngoài.

Tần Nguyễn cúp điện thoại, gọi Lâm Hạo tới bảo anh ta tự mình đến nhà họ Tần đón anh hai cô cùng Bóng Tuyết.
Anh đi tới sau lưng Hoắc Chi, đôi môi mỏng khẽ mở: “Tiểu Chi, cô thân là thủ lĩnh ám vệ của nhà họ Hoắc mà lại để mặc cho chủ nhân tự ra tay giết người, nhiều năm học quy củ vứt đi đâu rồi?”

Giọng nói ôn hòa, nhưng ngôn ngữ lại lộ ra sự tàn nhẫn.
Hoắc Dịch Dung quỳ ở dưới đất, mặt quay vào vách tường bình tĩnh nói: “Không phải là vì Hoắc Chi, là do cái đám người kia muốn anh kết hôn với thánh nữ của bọn họ!”

Tư thế quỳ của anh ta thẳng tắp, cho dù là quỳ thì thứ khí tràng của người đứng ở vị trí cao cũng không giảm đi chút nào. Trên môi Hoắc Vân Tiêu nở một nụ cười tàn nhẫn lạnh lẽo, ánh mắt không có một chút tình cảm nào rơi vào Hoắc Chi đang quỳ ở bên cạnh Hoắc Dịch Dung.
Nó vừa mới hơi yên tĩnh, thì hôm nay gọi điện thoại cho Tần Nguyễn, nó lại làm ồn lên, Tần Muội bị nó làm phiền đến đau cả đầu. Tần Nguyễn hỏi: “Trong căn nhà đó có thứ gì à?”

“Có trời mới biết là có thứ gì, chỗ đó âm u lắm, anh không đi đâu!”
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Dịch Dung đỏ lên, trông vừa tức vừa bực mình.

Hoắc Chi ở bên cạnh nói tiếp: “Để ép buộc Nhị gia, các trưởng lão của tộc Pháp sư đã sử dụng bí dược của họ.”
Lúc trước nó bắt cóc Tần Muội, đem về làm bạn với người chủ trước, thì đã được định sẵn rằng người chủ tiếp theo của nó sẽ là anh hai của cô rồi.

“Meo! Meo meo!!”
Tần Nguyễn nói: “Giờ em sẽ cho người đi đón anh, anh mang Bóng Tuyết tới đây cho em xem một chút.”

“Em xem nó làm cái gì?”
Hoắc Vân Tiêu đi đến trước mặt Hoắc Chi, và hỏi tất cả các chi tiết về những gì đã xảy ra trong tộc Pháp sư.

Hoắc Chi bèn kể ra hết mọi chuyện.
Nó là yêu tinh mèo, ra ngoài có thể đi đâu.

Nguyên nhân lúc trước Tần Nguyễn không xửa lý Yêu Yêu và Bóng Tuyết, không phải chỉ vì bọn họ đáng thương.
“Chết?” Hoắc Vân Tiêu khẽ nhếch môi: “Chết cũng chia ra làm mấy cách.”

“Thuộc hạ sẵn sàng chấp nhận bất kỳ hình phạt nào.”
Nhìn dáng vẻ này của anh ta, Hoắc Vân Tiêu thở dài một tiếng: “Em cũng không biết rõ, chỉ biết là chúng ta không được động vào tộc Pháp sư. Nhà họ Hoắc đã ký hiệp ước trăm năm với tốc Pháp sư, cho dù bọn họ có làm ra chuyện gì thì cũng không thể động đến bọn họ.”

“Thế chẳng lẽ bởi vì cái hiệp ước đó mà muốn anh bỏ ra cả đời mình, cưới thánh nữ của bọn họ à. Em ba à, em có biết chỉ vì muốn ép anh đi vào khuôn khổ mà bọn họ đã cho anh... cho anh...”
“Anh hai, nó đang nói cái gì vậy?”

Tần Muội khinh bỉ giải thích: “Nó muốn về căn nhà hồi xưa.”
Tần Nguyễn cảm thấy kỳ quái.

Bóng Tuyết có thể tìm đến anh hai thì chứng tỏ là người chủ trước củac nó đã rời đi rồi.
Chuyện nhân quả này là chuyện lớn liên quan đến sinh tử của yêu tinh mèo.

Cho dù Bóng Tuyết không muốn nhận Tần Muội làm chủ, thì nó cũng không có lựa chọn nào khác.
Một lúc sau mới truyền đến tiếng đáp lại trầm thấp của anh ta.

“Được rồi, em nhanh lên nhé.”
Mặt Hoắc Chi không có chút cảm xúc nào, toàn thân tràn đầy hơi thở chết chóc nặng nề.

Cô ta dường như không sợ hãi cái chết.
Trong một khu biệt thự tư nhân sang trọng.

Hoắc Vân Tiêu rũ mắt nhìn xuống một nam một nữ đang quỳ trên mặt đất, mặt mày anh nghiêm nghị, toàn thân như có một trận mưa to gió lớn ập tới.
Bóng đen tâm lý do Yêu Yêu và Bóng Tuyết tạo ra cho Tần Muội, có thể nói là cả đời khó quên.

Anh ta không hề muốn bước vào căn hộ kia một lần nào nữa.
“Không đến thì thôi, sau này Bóng Tuyết sẽ ở bên anh cả đời, nó khá là trung thành đấy, đừng phụ lòng nó.”

Tần Muội ở đầu bên kia không lên tiếng.
Nếu như anh biết rõ mọi chuyện thì hôm nay đã không tự mình dùng gia pháp với người nhà ở cái nơi đất khách quê người này.

Vẻ mặt của Hoắc Dịch Dung căng cứng, toàn thân phủ đầy lửa giận không có chỗ nào phát tiết.
Tiếng kêu chói tại của Bóng Tuyết lại vang lên trong ống nghe của Tần Nguyễn.

Cô chưa từng tiếp xúc trực tiếp với Bóng Tuyết nên không thể giao tiếp với nó, không thể nghe thấy nó đang nói gì.
Đương nhiên, đây là tình huống nếu không có hiệp ước trăm năm kia.

Chẳng ai ngờ được rằng, Hoắc Dịch Dung bởi vậy mà suýt phải ăn thiệt thòi.
Hoắc Chi xoay người quỳ trước Tam gia, sắc mặt cô ta tái nhợt, trống rỗng.

Cô ta cúi đầu và nói từng chữ: “Thuộc hạ đáng chết.”
Cùng lúc đó.

Ở nước M.
“Trở về để ông nội tôi quyết định đi.” Hoắc Vân Tiêu nhấc tay đỡ trán, xoa xoa phần mi tâm mệt mỏi.

Giọng anh thản nhiên: “Nguyễn Nguyễn rất thích cô, trước khi cô đi, cô ấy còn muốn tôi bảo đảm tính mạng cho cô. Với thân phận của cô vốn không nên trở thành ám vệ nhà họ Hoắc, thậm chí là sống ở trên đời này...”
m thanh của cô ta rất bằng phẳng, không có chút cảm xúc nào, chỉ là giọng trần thuật.

Hoắc Vân Tiêu không biết chuyện này, anh cũng chỉ vừa mới tìm được Hoắc Dịch Dung và Hoắc Chi.
“Không đi!” Tần Muội cự tuyệt.

Thái độ của anh ta không còn bức thiết muốn đi ra ngoài như vừa rồi nữa.
Thậm chí còn chật vật chạy trốn tới nước M, tránh né sự truy đuổi của tộc Pháp sư.

Hiện tại ông nội và cha anh ta đã biết tin tức. Lúc ông nội biết được tin tức đã rất tức giận, tuyên bố muốn dạy cho Hoắc Dịch Dung một bài học.
Tộc Pháp sư cấu kết với nhà Nam Cung.

Nhưng trong vụ máy bay của nhà họ Hoắc bị rơi lại không có dấu vết của nhà Nam Cung, mà là có vết tích của nhà họ Tô.
Sau khi bọn họ đến tộc Pháp sư, Hoắc Chi đã đưa Hoắc Dịch Dung đến gặp cha cô ta, tiếp theo đó là xảy ra sự kiện tộc Pháp sư bức hôn.