Ông ấy cười và bảo: “Cháu nói đúng rồi đấy, Tiểu Ngũ cũng bị chúng nó dọa qua, về sau con 1bé biết là giả bèn dạy dỗ ba đứa kia một trận cực thảm.” Tần Nguyễn không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được giọng nói hưng phấn của anh ta.
“Meo meo...” K2iều Hi nhếch miệng, thầm nghĩ ông vẫn bảo vệ họ quá đấy.
Trong lòng cậu ta thầm ghi nợ cho ba người Tô Vọng, Lý Tử Lan và Thẩm Nhiên.
Thù này, sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ báo!
Chú Lý nói đầy ẩn ý: “Tất nhiên là đánh vào điểm yếu của ba đứa nó, để lại ấn tượng sâu sắc cho chúng.” Chú Lý biết được chuyện ba người Tô Vọng đang phổ cập kiến thức ở khu tây cho Kiều Hi thì bảo, người ở khu tây có thiện cũng có ác, những gì bọn Tô Vọng nói tới chỉ là phiến diện.
Người dân ở khu tây là những người sống dưới đáy xã hội, nhưng nhiều người trong số họ vẫn có trái tim nhân hậu. Là nơi mà những người dân bình thường làm việc chăm chỉ. Và Kiều Hi đã được nhìn thấy một khía cạnh giản dị và chân thật nhất của những người dân sống ở đây. Bọn họ còng lưng khiêng những bao xi măng, quần áo trên người xộc xệch theo mỗi bước đi của họ.
Những người này dựa vào hai bàn tay lao động của họ để đổi lấy tiền công nuôi sống gia đình. Anh ta thật sự muốn đi ra ngoài hít thở không khí.
Tần Nguyễn nghiêm túc nói: “Bữa tiệc của nhà họ Lục mời rất nhiều người, người của bốn gia tộc lớn và sáu thế gia đều sẽ tới. Nhị gia và Tam gia đều không có ở thủ đô, tốt nhất chúng ta không nên đến tiếp xúc nhiều với bọn họ. Nếu như anh muốn ra ngoài, hay là ngày mai em qua đón anh, đưa anh sang nhà họ Hoắc ở vài ngày?” Tần Nguyễn khẽ tặc lưỡi, bỏ quả anh đào vào trong miệng.
Thời gian đúng là nhanh thật, đảo mắt đã tới thời gian đi dự tiệc rồi. “Ừ, bạn của ba mới có cháu nên ba qua đấy chơi.”
Nghe vậy, vẻ mặt của Tần Nguyễn lập tức trở nên vui vẻ: “Có phải ba đang muốn giục anh cả kết hôn không?” Cô biết anh hai vắt hết óc cũng muốn được ra ngoài.
Tần Muội khóc lóc: “Nguyễn Nguyễn à, em không thể đối xử với anh như thể được.” Người hầu đáp dạ rồi lên lầu chuẩn bị lễ phục và trang sức cho bữa tiệc ngày mai.
Tần Muội nghe được cuộc nói chuyện qua điện thoại, anh ta lập tức có hứng thú. Sự trưởng thành này của cậu ta đến hơi trễ, nhưng không quá muộn.
Kiều Hi dường như có thể cảm nhận được cuộc sống gian khổ của chị dâu mình, khi cô ấy từng sống ở đây. Đúng vậy, cái thiện và cái ác của bản chất con người thực ra không được chia thành các cấp độ, mà chỉ theo những cách khác nhau thôi.
Ở khu tây, Kiều Hi đã dần dần có sự thay đổi. Thiện và ác là hai mặt đối lập của bản chất con người, có thiện và ác bẩm sinh, thiện và ác do sau này hình thành nên.
Bên trong người nghèo có cái thiện và cái ác, bên trong kẻ giàu sang lại càng có cái thiện và cái ác, chỉ là biểu hiện và mức độ thiện ác khác nhau. Hôm nay sau khi ăn cơm tối xong, cô nằm ở ghế sô pha trong phòng khách xem tin tức trên điện thoại di động.
Xem một lúc thì nhận được điện thoại của anh hai Tần Muội gọi tới. Đứa trẻ ngồi trên chiếc ghế đầu đặt cây bút trong tay xuống, đi rót một cốc nước đưa vào trong bếp.
Chẳng mấy chốc từ bên trong truyền đến tiếng nói cười vui vẻ của cả gia đình. “Anh sắp phát điên rồi! Năm ngày! Ròng rã suốt năm ngày nay anh không ra khỏi cửa rồi!”
Giọng của Tần Muội khổ sở và có chút cuồng loạn. Cô nói với người hầu: “Được rồi, chuẩn bị trước lễ phục cho tôi đi.”
Cô thầm nghĩ, đến lúc đó chạy qua một lúc thôi, chắc là sẽ không xuất hiện vấn đề gì lớn đâu nhỉ. Đi nở nụ cười như đeo mặt nạ với nhiều người không quen biết như vậy, không phải người gỗ thì là cái gì.
Tần Muội hạ thấp giọng xuống, nói: “Thật ra anh cũng nhận được lời mời từ Lục Dịch Trần, nhưng anh đã đồng ý với ba và anh cả là trước khi vào học sẽ không ra khỏi nhà rồi.” “Ừ, con oắt này lười lắm, ngày nào cũng chỉ ăn với ngủ, cả ba lẫn anh cả đều sắp coi nó thành tổ tông mà cúng bái rồi, ăn uống hay đồ dùng đều mua cho nó loại tốt nhất. Em không biết đâu, hiện giờ đồ rửa mặt cho nó còn đắt hơn cả của anh đấy, Nguyễn Nguyễn em có thể tưởng tượng được không hả?!”
Giọng nói cáu kỉnh của Tần Muội xen lẫn tiếng meo meo của Bóng Tuyết, cùng đồng thời lọt vào tai Tần Nguyễn. Cô ngồi thẳng dậy.
Người hầu đặt đĩa hoa quả lên bàn, đến gần cô rồi nhỏ giọng hỏi:“Thiếu phu nhân, ngày mai cô phải tham dự bữa tiệc của nhà họ Lục, cô có muốn chuẩn bị trước lễ phục không ạ?” Hôm nay, lần đầu tiên quán mì vằn thắn đóng cửa.
Khách hàng ngày đến đây ăn một bát mì vằn thắn đều cảm thấy lạ. Có phải chính vì như vậy nên mặc dù Tần Nguyễn luôn ân oán rõ ràng, nhưng vẫn thích chừa lại cho người ta một cơ hội không.
Tần Nguyễn ở trong nhà họ Hoắc năm ngày không ra khỏi cửa lần nào. Hai người lại nói thêm vài câu về chủ đề chị dâu tương lai.
Mấy phút sau, cuối cùng Tần Muội mới có phản ứng: “Ấy không phải, Nguyễn Nguyễn à, anh không phải đang muốn nghiên cứu thảo luận với em về chuyện chị dâu tương lai, anh ở nhà đến sắp phát điên rồi!” “Sau đó thì sao?”
“Nguyễn Nguyễn à, anh em mình thương lượng được không?” Tần Muội thật sự rất sợ.
Hàn Nhàn, Hàn Khả Tâm, và Đường Nhã, ba người phụ nữ này kẻ sau còn ác hơn kẻ trước. Cảm xúc của Tần Muội rất sa sút, anh ta nói: “Ba và anh cả không có nhà, trong nhà chỉ có mỗi một mình anh thôi.”
“Giờ này mà ba và anh cả cùng đi ra ngoài à?” 7Kiều Hi đảo mắt, cậu ta hỏi chú Lý: “Bọn họ có nhược điểm gì vậy?”
Chú Lý lắc đầu: “Cái này không thể nói cho cháu biết được.” “Thế thì chắc chắn là đóng cửa luôn rồi!”
Tần Muội bị Tần Nguyễn làm cho lạc đề. Nguyễn Nguyễn, mau cứu anh, mau cứu anh với!!!”
Tiếng khóc lóc hú hét của Tần Muội thông qua điện thoại di động truyền vào trong tai Tần Nguyên. “Nguyễn Nguyễn, ngày mai em ra ngoài chơi à!”.
Tần Nguyễn liếc mắt, vừa ăn hoa quả vừa nói với Tần Muội: “Chơi cái gì mà chơi, em đi làm người gỗ.” Cô ngẩng đầu lên, kinh ngạc hỏi: “Ngày mai?”
Người hầu cung kính gật đầu: “Vâng ạ, ngày mai nhà họ Lục tổ chức bữa tiệc mừng Đại thiếu gia nhà họ chính thức bước vào Nội các, cô sẽ thay mặt Tam gia đi tham dự ạ.” “Em biết mà, thế nên chẳng phải em đang nói chuyện phiếm với anh, để an ủi trái tim cô đơn của anh đây sao?”
Tần Nguyễn nhìn thấy người hầu của nhà họ Hoắc bê hoa quả đi tới. Kiều Hi không hiểu, vẻ mặt mờ mịt.
Chú Lý nói, để chú dẫn cháu đi xem một khu tây khác. Trong số những người này có người là trụ cột trong gia đình, cũng có người là con trai của nhà nào đó.
Họ có thể ăn mặc không đẹp, không được ăn những món sơn hào hải vị, nhưng trên gương mặt họ luôn nở nụ cười tràn ngập hạnh phúc. Nghe chừng thì đúng là sắp bị nghẹn đến phát điên rồi.
Tần Nguyễn cười khẽ: “Anh hai, anh phải nói với ba và anh cả chứ, anh có nói với em cũng vô dụng, em không giúp được anh đâu.” “Không được!”
Tần Nguyễn vô cùng dứt khoát mà từ chối. Đột nhiên, có tiếng mèo kêu vang lên trong điện thoại.
Sắc mặt Tần Nguyễn hơi khựng lại, cô hỏi: “Là Bóng Tuyết à?” Lễ phục do Tam gia trước khi đi đã chuẩn bị cho Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn cầm một quả anh đào trong đĩa, còn chưa kịp bỏ vào miệng thì đã nghe thấy người hầu nói như vậy. Vì một năm bốn mùa, gió mặc gió, mưa mặc mưa, quán mì vằn thắn của chú Lý vẫn chưa bao giờ đóng cửa.
Để Kiều Hi hiểu sâu hơn về cuộc sống của người dân ở khu tây, chú Lý đã đưa cậu ta đến một vài nơi. Anh ta chỉ mong anh cả tìm được một người vợ biết an phận, đừng gây chuyện là được.
Tần Nguyễn: “Sẽ, chúng ta sẽ cùng nhau giữ cửa ải cho anh cả.” Tần Muội suy nghĩ: “Hình như là thế, anh thấy lúc anh cả đi, sắc mặt không được tốt lắm.”
Tần Nguyễn sờ bụng, vẻ mặt như mẹ già chờ mong vậy. Cô chớp mắt, nghe giọng điệu khóc lóc của anh hai thì có vẻ không gặp phải nguy hiểm gì.
Biết anh hai nhà mình không gặp nguy hiểm, Tần Nguyễn vẫn rất nể mặt mà hỏi một câu: “Anh hai, anh làm sao vậy?” Cơm áo gạo tiền chính là cuộc sống, những lời phàn nàn ngoài miệng cũng chưa chắc đã là không hạnh phúc, mà nó chính là hương vị của cuộc sống.
Chú Lý đã nói rất nhiều điều với Kiều Hi, nhưng cậu ta chỉ nhớ đến tiếng thở dài buồn bã của ông ấy. “Chẳng biết anh cả sẽ tìm cho chúng ta một người chị dâu như thế nào nhỉ.”
“Mặc kệ là thế nào, chỉ cần biết an phận thủ thường là tốt rồi.” “Được đấy được đấy!”
Tần Muội nghe vậy thì vội vàng gật đầu. Trong lời nói của chú Lý để lộ ra hoài niệm vô hạn.
Kiều Hi thoát khỏi 2bàn tay đang khoác trên vai mình, cậu ta quay lại nhìn ba người đang đứng rất ngoan ở cửa ra vào. Họ cố gắng làm việc chăm chỉ để sống, cho dù con đường phía trước có chông gai, thì vẫn phải mỉm cười với cuộc sống.
Chính vì họ đã trải qua bóng tối, cho nên mới càng muốn mang lại ánh sáng cho người khác.