Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 504: Kiều hi



Lặng lẽ nhìn dáng vẻ có tật giật mình của ba người, chú Lý nheo mắt lại.

“Nói, mấy đứa lại làm cái gì rồi hả?”
k
Lý Tử Lan giơ hai tay lên, là người đầu tiên minh oan: “Con không làm cái gì cả, ba cũng biết bây giờ con đang làm thụcc nữ mà.” Thục nữ?

Chú Lý nhìn từ trên xuống dưới Lý Tử Lan, từ lúc nó còn bé đến giờ ông chưa từng tìm thaấy bất kỳ dấu vết nào của một thục nữ trong đứa trẻ này.
Từng này tuổi đầu rồi, đây là lần đầu tiên cậu ta bị người khác đùa cợt như thế.

“Mấy người, mấy người quá đáng lắm!!!”
Chú Lý đành phải dừng bước, không dám bức thằng bé nữa.

Cứ khiến thằng bé sợ như vậy cũng không được.
“Chú Lý, chú thiên vị thằng Nhiên quá đấy, không chỉ lúc nhỏ chú cho nó ăn bát mì ngon hơn, mà ngay cả đánh chú cũng đánh nó nhẹ hơn cháu!”

Chú Lý quay đầu lườm anh ta: “Thể lúc nhỏ mày đã từng thi đậu à?”
Tô Vọng cười hề hề: “Chú Lý à, bọn cháu chỉ đang hù dọa cậu ta một chút thôi, giống như năm đó chúng cháu dọa Tiểu Ngũ ấy mà, chẳng phải chúng cháu đang dạy cho cậu ta biết thế nào là xã hội hiểm ác à.”

“Cái con khỉ! Nói hươu nói vượn!”
Chú Lý đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc rồi xoay người vớ lấy cây gậy trong góc đi về phía bốn người bọn họ.

Nhìn dáng vẻ này, cả Tô Vọng, Thẩm Nhiên và Lý Tử Lan gần như đồng thời đứng bật dậy và chạy ra ngoài cửa, nhanh như thỏ.
Ba người sắp chạy qua cửa quán vội thu chân về.

Kiều Hi chạy theo bị ba người bọn họ chặn ở cửa ra vào.
Vấn đề của bốn người này được giải quyết xong, Kiều Hi lại trợn tròn mắt.

Thế này là cậu ta thật sự bị mấy người này coi như khỉ mà đùa giỡn à?!
Chú Lý nhìn chằm chằm vào Thẩm Nhiên một lúc lâu mới liếc mắt sang Tô Vọng.

Tô Vọng vô thức nuốt nước bọt, giọng khá bình tĩnh, nói: “Chú Lý, cháu cũng không làm gì cả.”
Chú Lý lại đánh vào chân của Thẩm Nhiên.

Tô Vọng ở một bên nghe chú Lý nói thế thì hét lên.
Chú Lý hoàn toàn không đồng ý với lời nói này của Tô Vọng.

Ông ấy đi đến trước mặt Thẩm Nhiên, nheo mắt lại và bảo: “Còn mày từ nhỏ đã không thích hòa đồng với người khác, cũng không biết là mày bị bắt nạt hay là đi bắt nạt người khác nữa, mà thường xuyên nửa đêm mới đeo cặp sách về nhà, không chờ được nên mẹ mày đành khóa cửa ngoài. Mỗi lần mày không thể về nhà đều được chú cưu mang, còn cho mày ăn mì vằn thắn miễn phí.”
“Mày không có chỗ ngủ thì kê luôn mấy cái ghế trong quán rồi nằm lên ngủ, chờ sáng sớm mẹ mày tan tầm về nhà. Có lần nửa đêm nửa hôm mày ôm một thân thương tích đến chỗ chú, vui mừng nói với chú là cuối cùng mày cũng thi đỗ rồi, sau đó thì dùng chuyện này để yêu cầu chú sau này đều phải bỏ thêm trứng vào bát mì vằn thắn!”

“Chú đây cho mày ăn mì miễn phí, còn thường xuyên thiên vị cho thêm trứng, lần nào mày ăn mì cũng không để chừa lại chút nước nào, giờ lớn rồi lại báo đáp chú như vậy hả?”
Rõ ràng là bị bọn họ làm cho tức giận không nhẹ.

“Ba đứa chúng bây đúng là khắc chú mà, từ nhỏ đến giờ chúng bây đã từng làm chuyện gì tốt ở trong quán của chú chưa hả?”
Thấy chú Lý cầm gậy gỗ đi tới, cậu ta lại chen đến bên Tô Vọng tìm kiếm che chở.

Đành chịu thôi, ai bảo Tô Vọng là người duy nhất trông có vẻ đáng tin cậy trong ba người chứ.
Chú Lý nói xong còn chưa hết giận, lại đánh vào bắp chân của Tô Vọng cái nữa, lần này cường độ rõ ràng đã giảm bớt đi nhiều.

“Nuôi mày hơn mười năm mà lại trả ơn chú như vậy à, cái đồ vô ơn.”
Từ lúc chủ Lý đi tới, Tô Vọng đã rất nhạy bén né tránh, nhưng vẫn bị đánh trúng vào chân.

Nhưng với kinh nghiệm đã từng né tránh qua vô số lần, thì một chút đau đớn này chỉ là chuyện nhỏ đối với anh ta.
Chú Lý cầm cây gậy gỗ đi đến chỗ Tô Vọng và đập mạnh vào chân của anh ta.

“Ui da! Chú đánh nhẹ một chút, đau, đau!”
“Ba là tốt nhất!”

Lý Tử Lan vui vẻ ôm lấy cánh tay của chú Lý, vì vừa tránh thoát một kiếp nên cười tươi roi rói.
Lý Tử Lan vừa lên tiếng, chú Lý đã trầm giọng ngắt lời cô ta: “Chú muốn nghe lời nói thật, không nghe mấy lời giản biện vô dụng kia của chúng bây đâu!”

Phải công nhận rằng, chú Lý hiểu rất rõ ba người bọn họ.
Sau đó là Thẩm Nhiên, cậu ta dùng ánh mắt vô tội nhìn ông.

“Chú Lý à, chú biết mà, cháu từ trước đến nay không bao giờ chủ động bắt nạt người khác.”
Cứ như vậy, dưới sự uy hiếp của chú Lý, ba người đành kể cho chú nghe ba câu chuyện mà họ vừa kể cho Kiều Hi.

Sắc mặt chú Lý xanh mét, rồi chuyển từ xanh sang đen.
Tô Vọng như quả bóng bị xì hơi, không nói được lời nào.

Chú Lý lại đi đến phía trước Lý Tử Lan.
“Mày từ nhỏ đã thích đánh nhau, bị chúng nó đánh cho đến nỗi ngày nào trên người cũng dính máu, trên người mày lúc nào cũng có vết thương, cũng không có cơm ăn. Chú thấy mày đáng thương nên dẫn mày vào cửa hàng và làm cho mày bát mì vằn thắn to gấp đôi bình thường. Lúc đó một bát mì vằn thắn nóng hổi có thể bán được với giá hai tệ đấy!”

“Từ đó về sau này không cảm kích chú thì cũng thôi đi, lại còn bắt đầu được đằng chân lân đằng đầu, chỉ cần đói bụng một cái là lại đến chỗ chú ăn chùa. Không cho mày ăn, mày lại dùng đôi mắt trông mong mà nhìn chú, có lần nào chú bỏ đói mày không?! Thế bát mì vằn thắn mà mày bỏ vào bụng mỗi ngày là của người nào thế hả, đồ vô lương tâm!”
Chú Lý đã biết những đứa trẻ này mười mấy năm rồi, ông ấy tin bọn họ mới là lạ ấy.

Chú Lý nhấc chân đi về phía Kiều Hi.
“Nói đi, rốt cuộc các cô cậu đã làm chuyện tốt gì rồi.”

“Cũng không có gì ạ...”
Đây là hắc điếm đấy, mà mấy người Tô Vọng còn quen biết với người này, e là hôm nay cậu ta xong đời ở đây rồi.

Kiều Hi bị dọa sợ quá nên đầu óc không còn được minh mẫn nữa.
“Ba đứa chúng bay hôm nay mà dám bước qua cái cửa này, thì sau này đừng tới nữa!”

Tiếng nói giận dữ của chú Lý vang lên sau lưng.
“Ba Lý à, con sai rồi, con không nên bôi nhọ cửa hàng nhà chúng ta, càng không nên dùng chiêu cũ rích ấy để nắt nạt cậu em họ của chồng Tiểu Ngũ. Sau này con không dám nữa đâu, lần này ba tha cho con đi, con hứa đây là lần cuối cùng, con nhất định sẽ không bao giờ tái phạm nữa!”

“Khụ khục...”
Làm gì có đứa bé trai và đứa nhỏ ăn mày nào biến mất.

Những người trong mấy câu chuyện vừa rồi chính là Tô Vọng, Thẩm Nhiên và Lý Tử Lan mà.
Gương mặt điển trai của Thẩm Nhiên như tỉnh ngộ, cậu ta vội xin chú Lý khoan dung: “Chú Lý, bọn cháu chỉ hù dọa cậu ta một chút thôi, chứ thật sự không bôi đen quán mì vằn thắn này của chủ đầu. Ở cái khu tây này có người nào không biết mì vằn thắn ở quán chú là ngon nhất! Đến ngay cả Lục gia còn thường xuyên phải người đến mua!”

“Chú tin mày thì heo mẹ cũng biết trèo cây!”
Kiều Hi thấy ông ấy tới gần thì vội vàng lùi lại.

“Ông, ông đừng tới đây, thịt cậu đây không ăn được đâu!”
Chủ Lý ném cây gậy lên mặt bàn gần đấy.

Ông ấy nghiêm túc gật đầu với Lý Tử Lan, ông nói, giọng nghiêm lại: “Đây là lần cuối cùng, nếu có lần sau nữa thì tính hết nợ mới nợ cũ luôn đấy nhé.”
Tiếp theo, nhận thức của cậu ta lập tức bị phá vỡ.

Chú Lý đứng ở trước mặt ba người, ông chống cây gậy lên mặt đất, hung dữ nhìn chằm chằm vào ba người Tô Vọng, Lý Tử Lan và Thẩm Nhiên.
Chú Lý bước về phía cậu ta một bước, cậu ta lại lùi ra phía sau ba bước.

Khuôn mặt đẹp trai tái nhợt, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi.
Bọn họ dám hùa nhau đùa cợt cậu ta!

Kiều Hi tức giận đến mức toàn thân run lên, cậu ta dùng ánh mắt không dám tin nhìn đám Tô Vọng.
Lần này Kiều Hi không sợ hãi, cũng không né tránh nữa.

Nếu những gì vừa nãy bọn họ kể là giả, vậy thì cậu ta còn sợ hãi cái con khỉ gì nữa!