Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 503: Nguyễn nguyễn là người phụ nữ quyền lực nhất thủ đô, hô mưa gọi gió



Thẩm Nhiên vừa nói ra từ “đứa nhỏ ăn mày”.

Lý Tử Lan ngồi ở phía đối diện đã nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Bên trong ánh mắt nhìn chằm kchằm vào Thẩm Nhiên lộ ra tia sáng muốn thử. Cậu ta gần như nôn hết chỗ mì vằn thắn đã ăn vào bụng.

Chỉ cần nghĩ tới hình ảnh mình dựng lên trong não, là cả người cậu ta đều không được khỏe.

Loại bóng ma tâm lý này khiến sức lực toàn thân cậu ta như biến mất.
Đây mà là vấn đề nhát gan à!

Chỉ cần nhớ đến chỗ thịt vừa ăn vào trong miệng, là tất cả các tế bào trong cơ thể cậu ta đều phản đối.

Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại nửa tiếng trước, cậu ta nhất định sẽ không bao giờ bước vào hắc điểm này với ba người bọn họ.
Ánh mắt của chú Lý chuyển sang Kiều Hi.

Ông ấy muốn hỏi vài điều về Tiểu Ngũ.

Nhưng nghĩ rằng Tiểu Ngũ đã rời khỏi khu tây, con bé leo ra từ vũng bùn cũng không dễ dàng gì, không nên lại có dính líu đến những người trong khu tây nữa.
Sắc mặt chú Lý lập tức thay đổi, trở nên vui mừng.

“Tiểu Ngũ trở về rồi? Giờ con bé thế nào, người nhà của con bé có đối xử tốt với nó không, nó có bị bắt nạt không?”

Tô Vọng là người đã gọi điện thoại cho Tần Nguyễn, nên anh ta là người có quyền lên tiếng nhất lúc này.
“Chủ quán mì vằn thắn thấy đứa nhỏ ăn mày đáng thương, bèn đưa nó vào trong quán, rồi cũng giống như hai đứa bé trai lúc trước, ông ta bê ra cho đứa nhỏ ăn mày một bát mì vằn thắn. Ăn xong bát mì, kết quả đứa nhỏ ăn mày cũng biến mất giống như hai cậu bé đầu tiên.”

Lý Tử Lan dùng đũa quấy mấy cái hoành thánh còn thừa lại ở trong bát.

Cô ta mỉm cười nói với Kiều Hi: “Thiếu gia nhỏ à, cậu phải biết quán mì vằn thắn này ăn ngon như thế là có nguyên nhân đấy, mà thứ quan trọng nhất trong một món ăn ngon chính là nguyên liệu nấu ăn.”
Sắc mặt Kiều Hi trắng bệch.

Trong lòng cậu ta có dự cảm không lành.

Cậu ta dường như hiểu ra điều gì đó, nhưng lại không thể tin được.
Lý Tử Lan dùng hai tay giữ chỗ bị gõ đầu, mặt lộ ra vẻ tủi thân.

“Bọn con có làm gì cậu ta đâu, là do cậu ta nhát gan đấy chứ!”

Kiều Hi trốn ở sau lưng Tô Vọng nghe vậy thì tay run rẩy.
“Chú Lý, chú trách sai chúng cháu rồi.”

Thẩm Nhiên chỉ vào Kiều Hi: “Thằng nhóc này phạm sai lầm nên bị Tần Tiểu Ngũ vứt cho chúng cháu, chúng cháu chỉ phụ trách để ý cậu ta thôi. Chú xem cậu ta không thiếu tay không què chân, chúng cháu cho cậu ta ăn, cho cậu ta ở, thế còn chưa đủ tốt với cậu ta sao?”

“Tiểu Ngũ?”
Cuối cùng chú Lý chủ quán mì vằn thắn cũng phát hiện Kiều Hi đang rất hoảng sợ.

Ông ấy đặt túi giấy ăn lên bàn và thở dài một tiếng.

Chú Lý chỉ tay vào Tô Vọng, Thẩm Nhiên và Lý Tử Lan: “Mấy đứa các cháu vẫn nghịch ngợm như vậy, lớn đầu rồi mà vẫn còn làm mấy trò hề.”
Mặt Kiều Hi tái mét, môi mím chặt.

Cảm giác khẩn trương khiến cậu ta muốn nuốt nước bọt, cậu ta cũng bất giác nuốt một ngụm nước ngọt, bên trong còn mang theo dư vị thơm ngon của hoành thánh.

Điều này khiến con muốn nôn mửa đang bị kìm nén của Kiều Hi trào lên một cách điên cuồng.
Bàn tay cầm giấy ăn của chú Lý dừng ở giữa không trung.

Ông ấy đang không hiểu tại sao cậu thanh niên có gương mặt rất đẹp trai này lại có sự bài xích lớn như thế đối với mình.

“Ha ha ha ha...”
Chỉ vừa mới nhìn thấy thôi mà cậu ta lại tiếp tục tạo ra âm thanh nôn mửa kinh thiên động địa.

“Qe!”

Lần này nôn ra toàn là nước chua.
Tô Vọng, Thẩm Nhiên và Lý Tử Lan liếc nhìn nhau, trong mắt bọn họ đều dần hiện lên nụ cười trêu tức.

“Làm sao thế?”

Ông chủ quán mì vằn thắn nghe thấy tiếng thì chạy ra, lần này trong tay ông ta cầm con dao thái thịt ở trong bếp.
Cậu ta há mồm ra muốn nói, nhưng một cảm giác muốn nôn mửa không kiểm soát được ập đến.

Thẩm Nhiên vẫn còn đang cười híp mắt nhìn Kiều Hi: “Thiếu gia nhỏ, lần này cậu đã hiểu chưa?”

Không, tôi không muốn hiểu!
Tô Vọng xua tay với ông chủ quán mì: “Chú Lý à, không có chuyện gì đâu, nhóc con này không chịu nổi bị đùa giỡn nên đang tập thích ứng đấy mà.”

“Mấy đứa đừng có mà bắt nạt trẻ con, trông thằng bé này rất ngoan.”

Chú Lý thả con dao xuống quầy thu ngân đơn sơ, cầm một gói giấy ăn kém chất lượng trên bàn rồi bước tới.
Ba người Lý Tử Lan, Tô Vọng và Thẩm Nhiên phá lên cười.

Thấy bọn họ cười không ngừng, chú Lý hiểu ngay nhất định là ba đứa này giở trò quỷ rồi.

Chú Lý bước lên trước, gõ cho mỗi người một cái vào đầu: “Nói, mấy đứa lại làm chuyện tốt gì rồi!”
Ông ấy nhíu chặt mày: “Con bé sống không được tốt lắm à?”

“Cũng không phải là không tốt, chỉ là không được tự do như lúc ở khu tây thôi ạ, Tiểu Ngũ đã kết hôn rồi.”

Lý Tử Lan chỉ vào Kiều Hi đang trốn sau lưng Tô Vọng: “Chồng của Tiểu Ngũ chính là anh họ của cậu này, chẳng biết anh ta là người như thế nào mà lừa được Tiểu Ngũ đi mất.”
Những người quen thuộc với Lý Tử Lan mà nhìn thấy sẽ biết cô ta đang muốn giành nói.
Thẩm Nhiên không để ý đến biểu cảm của Lý Tử Lan, giọng cậu ta rất bình tĩnh, có phần cường điệu.

“Đứa nhỏ ăn mày bị nhiều đứa trẻ ở khua tây bắt nạt. Có lúc trời tối nó bị đánh đến mặt mũi bầm dập và suýt chết rét bên cạnh thùng rác, phải gọi là cực kỳ thảm. Đúng rồi, khi đó vẫn là mùa đông, đứa nhỏ ăn mày mặc bộ quần áo mỏng manh, có thể nói là rách nát, loại người như vậy mỗi ngày đều sẽ biến mất

khu tây.”
Nhìn thấy lưỡi dao sáng loáng, bên trên còn dính một ít thịt vụn của loài động vật không xác định.

Kiều Hi nhìn thấy thì càng nôn mửa dữ dội hơn.

“Qe! Qe qe!!!”
Anh ta nói với chú Lý: “Tiểu Ngũ ổn ạ, nhưng chắc không được vui vẻ như lúc ở khu tây.”

Nhớ lại cuộc điện thoại với Tần Nguyễn mấy ngày trước, trong lòng Tô Vọng nghĩ rằng hiện giờ Tần Nguyễn sống không được vui vẻ thoải mái như khi còn đây.

Kiều Hi đang trốn sau lưng Tô Vọng, cậu ta chịu đựng sự khó chịu cả về thể xác lẫn tinh thần, trong lòng thầm bĩu môi, chị dâu làm sao mà không vui vẻ được.
Cuối cùng cậu ta không thể nhịn được nữa mà cúi người xuống.

“Qe!

Cậu ta nôn ra toàn bộ chỗ mì vằn thắn vừa ăn lúc nãy.
Cậu ta đứng dậy tránh xa chú Lý, miệng vẫn không ngừng nôn ra.

“ông, ông cách xa tôi ra một chút!”

Ở trong mắt của Kiều Hi, chú Lý đã bị cậu ta tưởng tượng thành tên ác ma giết người biến thái, gã đao phủ làm người ta hoảng sợ rồi.
Ông ta đưa giấy ăn cho Kiều Hi: “Cháu trai, lau miệng đi, ba đứa này là Hỗn Thế Ma Vương, cháu đừng chấp nhặt với chúng nó.”

Nghe giọng điệu này thì hẳn là ông ta rất quen thuộc với ba người Tô Vọng.

Kiều Hi ngước mắt lên, trên bàn tay của chú Lý cũng dính một chút thịt vụn.
Chú Lý cứng đờ người, khóe miệng giật giật, trên khuôn mặt thô ráp nở nụ cười ôn hòa với Kiều Hi, nhưng vẻ mặt còn khó coi hơn cả khóc.

Ông ấy bất giác hạ thấp giọng xuống hỏi Kiều Hi: “Cháu trai, cháu có muốn ăn gì nữa không? Để chú đi làm cho cháu nhé, Tiểu Ngũ thích ăn mì vằn thắn của chú lắm, thỉnh thoảng con bé có thể ăn được hai bát tô cơ, chú sẽ làm cho cháu thêm một bát nữa, cho nước dùng đặc biệt theo công thức bí truyền của chú nhé.”

Nghe thấy công thức bí truyền, trong đầu Kiều Hi lại tự tưởng tượng ra đủ loại hình ảnh âm u.

Cậu ta mở to mắt, vịn lưng Tô Vọng, vô thức nôn khan.

“Ọe!”