Bị ba người nhìn chằm chằm, trong lòng Kiều Hi có dự cảm càng ngày càng không lành. “Tại sao chị lại muốn kể những chuyện này cho tôi nghe, tôi không muốn nghe.”
Kiều Hi không muốn nghe thảm cảnh của người khác, sẽ khiến tâm lý của cậu ta không thoải mái. Ông chủ cũng không nghĩ nhiều: “Có việc gì gọi chú nhé, chú đang ở bên trong nhào bột, làm nhân.”
Tô Vọng khoát tay với ông chủ: “Được ạ, chú cứ đi làm việc đi.” Cô ta dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Cậu bé trai cho rằng ông chủ là người tốt, cảm động ăn hết bát mì. Sau đó, cậu bé này cũng biến mất giống hệt đứa bé trước.”
“Ý của chị muốn nói, quán mì vằn thắn này là hắc điểm à?!” Trong lòng Kiều Hi toát mồ hôi hột, cậu ta vô cùng ghê tởm và căm thù một số nhóm người thực hiện các hành vi trục lợi nhằm vào trẻ em.
Đương nhiên là cậu ta chưa từng gặp phải loại chuyện này. Cậu ta không thích bắt nạt kẻ yếu, và cũng không muốn trải qua tất cả các loại cảm xúc kỳ lạ trong nỗi đau của họ.
“Chẳng phải là cậu muốn biết nhân của món hoành thánh này là gì sao, chúng tôi đang nói cho cậu biết một cách uyển chuyển đây.” Lý Tử Lan mỉm 2cười nhìn sắc mặt của Kiều Hi thay đổi liên tục, cô ta đứng lên đi đến ngồi xuống bên cạnh cậu ta.
Lý Tử Lan vô cùng phóng khoáng vỗ 7vỗ vai Kiều Hi, và xoay người của cậu ta về phía mình. Kiều Hi kéo tay Lý Tử Lan ra và trừng mắt nhìn cô ta.
“Ông chủ này là bọn buôn người?!” Kiều Hi im lặng nhìn chằm chằm Tô Vọng, cũng không hỏi anh ta mà chờ tiếp.
Tô Vọng giống như nhớ tới ký ức không vui, sắc mặt trầm xuống. Thẩm Nhiên nói chen vào, cậu ta nói với giọng điệu chắc chắn.
Nghĩ đến chuyện hai ngày tới mình còn phải sinh tồn dưới tay bọn họ, Kiều Hi mím chặt môi, yên lặng đồng ý. “Em biết chuyện này, để em kể tiếp cho!”
Lý Tử Lan tiếp lời Tô Vọng. Cậu ta cũng đã nhận ra, ba người này rõ ràng là đang gài bẫy cậu ta.
Kiều Hi dựa lưng vào ghế và làm tự thể giống như Tô Vọng. Đáng tiếc, không có ai trả lời câu hỏi này của cậu ta.
Lý Tử Lan tiếp tục lời kể trước đó của Tô Vọng: “Cậu bé thi đậu đã ăn một bát mì ở quán mì vằn thắn, nhưng hôm sau lại biến mất không thấy đâu nữa.” “Không được!”
“Không thể!” Hai mắt cô ta sáng lên vì phấn khích, đôi mắt dán chặt vào Kiều Hi như muốn nuốt sống cậu ta vậy.
“Hàng xóm của cậu bé chính là ông chú mở quán mì vằn thắn. Quán kinh doanh rất đắt khách, ai đến đây ăn mì cũng đều bật ngón tay cái lên khen ngon. Đến ngay cả Lục gia, bây giờ cũng thỉnh thoảng phái đàn em đến mua mì vằn thắn về ăn, nghe thế là cậu có thể tưởng tượng được món mì vằn thắn của quán này ngon đến thế nào rồi.” Mặt Kiều Hi biến sắc: “Cậu bé bị bắt cóc?”
Trẻ con bị mất tích là chuyện lớn. Tô Vọng khoanh tay trước ngực, anh ta nâng cằm nhìn Kiều Hi: “Đề tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện, tôi cam đoan cậu sẽ hiểu được ngay.”
Kiều Hi thầm nghĩ, chẳng thà anh nói luôn cho tôi biết nhân của bát mì vằn thắn tôi vừa ăn rốt cuộc là loại thịt gì còn hơn. Chỉ là nghe nói nhiều sẽ khó tránh khỏi cảm thấy đồng cảm.
Lý Tử Lan mỉm cười nhìn vẻ mặt căng thẳng của Kiều Hi, cô ta nói mát: “Dễ đoán quá phải không.” Cậu ta vẫn không nhịn được mà hỏi.
“Sau đó thì sao?” Tô Vọng chậm rãi lên tiếng: “Mấy năm trước ở khu tây đã xảy ra một chuyện mà ai cũng biết, năm đó chuyện này đã gây ra ồn ào rất lớn.”
Nói đến đây anh ta dừng lại, giống như là chuẩn bị thừa nước đục thả cầu vậy. “Mấy anh chị đừng nhìn tôi n1hư thế, làm sao vậy hả?”
Trong lòng cậu ta phỏng đoán ra nhiều loại tình huống có thể sẽ bị ba người này trêu. “Có chuyện gì thế?”
Ông chủ đang bận rộn ở phòng bếp phía sau, nghe thấy động tĩnh ở bên này nên vội vàng đi tới. “Ông chủ nhìn thấy máu trên đầu và những vết thương trên người nó mà hai mắt toát ra ánh nhìn kỳ dị. Đứa trẻ không phát hiện ra, nó đi vào trong quán gọi một bát mì vằn thắn nóng hổi. Ông chủ bê lên cho nó một bát mì rất to, phải to gấp đôi bát của chúng ta đang ăn.”
Lý Tử Lan chỉ vào mấy bát mì trên bàn. Sắc mặt của Thẩm Nhiên và Lý Tử Lan cũng biến thành khó coi.
Biểu cảm dị dạng của bọn họ gợi lên sự tò mò của Kiều Hi. Cậu ta giơ tay lên chỉ vào ông chủ như muốn nổi giận.
Lý Tử Lan vội vàng bịt miệng Kiều Hi, sau đó quay đầu cười hề hề với ông chủ: “Không có việc gì đâu ạ, người mới không hiểu quy củ ấy mà, bọn con đang dạy cậu ta cách làm việc. Giọng điệu rất sắc bén, pha chút sát khí.
Tô Vọng, Thẩm Nhiên, Lý Tử Lan liếc nhìn nhau. Chuyện nhỏ mà không biết nhịn thì sẽ làm hỏng chuyện lớn, cậu ta nhịn!
Lý Tử Lan cười tủm tỉm lên tiếng: “Đứa trẻ lần này lớn hơn một chút so với đứa trước, nó cũng tìm được quán mì vằn thắn còn mở khuya. Thằng bé này từ nhỏ đã thích đánh nhau, tối hôm đó nó bị đánh rất thảm, đầu chảy đầy máu đi vào trong quán mì vằn thắn.” Lời nói của Lý Tử Lan bị cả hai người phản đối. Điều này đã kh0ơi dậy lòng hiếu kỳ của Kiều Hi.
Cậu ta chớp mắt nhìn Tô Vọng và Thẩm Nhiên: “Rốt cuộc thì mấy người đang nói cái gì vậy?” “Được thôi, anh nói đi, tôi nghe đây.”
Binh đến thì tướng chặn, nước đến thì đất ngắn, cứ việc ra chiêu đi, cậu ta tiếp hết! “Ừ.” Kiều Hi gật đầu: “Quán mì vằn thắn mà mấy anh chị đang nói tới chính là quán này phải không?”
Giọng cậu ta rất khẳng định. Dưới sự cảnh giác của Kiều Hi, cô ta nói nhỏ: “Chậc, món mì vằn thắn của quán 7mì này ấy à, vì cậu cũng coi như người một nhà nên tôi mới nói cho cậu biết đấy nhé!”
Giọng của Lý Tử Lan tuy nhỏ, nhưng vẫn bị Tô Vọ2ng và Thẩm Nhiên nghe thấy. “Thấy là người quen nên cậu bé cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, bước vào quán mì vằn thắn và bắt đầu ăn mì, trong lúc này, đứa trẻ vui vẻ nói với ông chú hàng xóm rằng hôm nay mình thi đấu. Để thưởng cho nó, ông chú đã cho thêm một quả trứng vào bát mì, đứa trẻ vui đến mức húp hết luôn cả nước dùng.”
Kiều Hi nghiêm túc lắng nghe mà không hề hay biết rằng bóng ma đen tối trong cuộc đời cậu ta sắp ập đến. Kiều Hi hiểu rồi.
Cả hai quán mì vằn thắn mà Tô Vọng và Lý Tử Lan kể, đều là quán mà họ đang ngồi. Khuôn mặt thô ráp và dữ tợn của ông ta lấm lem bột mì, trông rất buồn cười.
Vốn ban đầu Kiều Hi không có cảm giác gì với ông chủ này, nhưng giờ nhìn tướng mạo hung dữ của đối phương, cậu ta đã xếp người này vào vai kẻ xấu rồi. Cả ba người đều không nhịn được mà phá lên cười.
Thằng bé này quá ngây thơ.