Tô Vọng, Thẩm Nhiên, Lý Tử Lan và Kiều Hi đi tới một cửa hàng mì vằn thắn. “Thôi mà đại thiếu gia, phiên phiến đi, đợi hai ngày nữa là cậu có thể trở về hưởng phúc rồi.” Chỉ còn hai ngày nữa là Tần Nguyễn sẽ tới đón Kiều Hi trở về.
Chuyện này đối với Kiều Hi mà nói, giống như thấy được ánh rạng đông vậy. Nghĩ đến đây, trong lòng Kiều Hi bắt đầu cảm thấy ấm ức, hai mắt cũng đỏ lên.
Tô Vọng lại đẩy bát mì vằn thắn đến trước mặt Kiều Hi. Cậu ta không thích bị đối xử như một đứa trẻ.
Nó khiến cậu ta có cảm giác như mình bị kém hơn một bậc. Lý Tử Lan đang vùi đầu ăn mì, nghe được âm thanh này cũng phải ngẩng đầu lên nhìn Kiều Hi.
Thấy mặt cậu ta đỏ bừng, làm gì còn có chút kiêu ngạo nào của ngày đầu tiên gặp mặt chứ. Tô Vọng đẩy bát mì vằn thắn của mình đến trước mặt Kiều Hi.
“Cậu ăn trước đi, quán mì vằn thắn này mở nhiều năm ở khu tây rồi, hương vị cũng không tệ lắm đâu.” “Thật sự không ăn?”
Kiều Hi lắc đầu: “Tôi không đói.” “Ăn ngon không?” Tô Vọng ở bên cạnh hỏi.
Kiều Hi gật đầu ngay. Hương vị miễn chê, cậu ta nhất định phải dựng thẳng ngón cái lên mà nói một câu ăn ngon.
Nhưng, cậu ta chưa kịp nói thì bên này Lý Tử Lan đã phàn nàn. Kiều Hi nghe họ nói chuyện mà chẳng hiểu gì cả: “Mấy người có ý gì vậy? Đây không phải là viên sủi cảo à?”
Ba cặp mắt nhìn chằm chằm vào Kiều Hi, giống như nhìn thấy một con thỏ đi lạc vào bầy sói vậy. Kiều Hi cũng quên đi cái ngón tay bóng nhẫy vừa rồi của ông chủ, và hoàn cảnh bẩn thỉu ở xung quanh, cậu ta ăn một hơi hết mấy viên hoành thánh.
Mì của Thẩm Nhiên và Tô Vọng cũng được mang lên. Tô Vọng nhíu mày, vẻ mặt cười cười đánh giá Kiều Hi.
Nghĩ đến vị đại thiếu gia này, năm ngày vừa rồi toàn ăn bánh mì, bánh bích quy và nước khoáng để cầm hơi, hiện tại nhìn bằng mắt thường cũng thấy cậu ta gầy đi rõ rệt. Lý Tử Lan liên tục cười gian: “Chắc chắn là không phải, viên sủi cảo làm sao có thể ngon bằng nhân thịt trong quán của ông chủ này được.”
Trên mặt cô ta giấu giếm một chút ác ý, có vẻ đang rất mong chờ phản ứng tiếp theo của Kiều Hi. Hoàn cảnh ở chỗ này cũng quá kém, ăn ở chỗ này đúng là muốn giết người mà!
Thấy Kiều Hi nhăn mặt chê bội, Tô Vọng rút mấy tờ giấy ăn ra và lau mặt bàn chỗ Kiều Hi ngồi. Những lọn tóc tết trên đầu cũng lắc lư theo khi cô ta phá lên cười.
Thẩm Nhiên không cười lớn như Lý Tử Lan, nhưng trên mặt cũng nở một nụ cười. “Hình như thịt hôm nay không được tươi lắm thì phải.”
Cô ta cau mày nhìn vào cái bát còn thừa mì và hoành thánh của mình, mặt đầy vẻ bắt bẻ chê bai. Kiều Hi cúi đầu nhíu mày, toàn thân thở gấp.
Trong đầu cậu ta nghĩ mình là cậu chủ của gia tộc Doyle, thiếu gia nhà họ Hoắc, làm sao lại phải chịu khổ như thế này. Thẩm Nhiên đưa tay ra đỡ gáy, tư thế lười nhác.
Anh ta hỏi bằng giọng đều đều: “Sao không tươi? Bà không thấy vừa rồi thiếu gia nhỏ ăn rất ngon lành đấy à.” Đồng thời, trong lòng ông ta cũng cảm thán, trẻ con bây giờ toàn thích giả vờ làm người lớn.
Giống hệt như ông ta hồi còn trẻ, luôn cho rằng mình ở tuổi thiếu niên đã là người lớn rồi, không sợ trời không sợ đất. “Nếm thử đi, mì vằn thắn của quán này ngon lắm, chị dâu Tần Tiểu Ngũ của cậu cũng rất thích ăn, hồi trước ngày nào mà cô ấy không ăn một bát mì ở đây, là sẽ cảm thấy toàn thân khó chịu đấy.”
“Thật à?” Biểu hiện của ông chủ hiện hết lên mặt, ông ta dùng ánh mắt thích thú mà nhìn mái tóc vàng chói lọi của Kiều Hi, càng nhìn càng thấy nó lạ.
Một cậu con lại như vậy cực kỳ hiếm thấy ở khu tây. Tô Vọng dùng đũa quấy quấy bát mì vằn thắn trước mặt, anh ta rất tán đồng lời nói của Lý Tử Lan.
“Hoàn toàn chính xác, nhìn màu sắc hôm nay trông không được tươi như mọi hôm, trong quán gần đây không có hàng mới sao?” Bốn người vừa ngồi xuống, ông chủ là mkột người đàn ông trung niên nhiệt tình đi tới.
Nhìn thấy gương mặt lạ của Kiều Hi, ông chủ cười hỏi: “Có người mới à?” Kiều Hi không vui.
Cậu ta né tránh bàn tay của Tô Vọng đặt trên vai mình, mặt mũi đầy ghét bỏ. Trước khi đi, ông chủ lấy giẻ trên tay lau chiếc bàn gỗ cáu bẩn, dính đầy dầu mỡ.
Kiều Hi lặng lẽ nhìn chiếc giẻ bẩn trong tay ông chủ, rồi cúi đầu nhìn xuống chiếc bàn gỗ láng bóng, vẻ mặt không đành lòng nhìn thẳng. Kiều Hi không ngẩng đầu lên, cậu ta nhìn chằm chằm bát mì vằn thắn trước mặt, giọng hơi thấp.
Lý Tử Lan cũng khó tránh khỏi cảm thấy đồng tình với cậu thiếu gia nhỏ này. Nhưng hai người họ không ăn ngay, đến cả đũa cũng không động vào.
Bọn họ ngồi ở trước bàn, nhìn Lý Tử Lan và Kiều Hi ăn. Thẩm Nhiên tỏ vẻ nhớ lại, anh ta nhẹ nhàng gật đầu: “Hình như là thế, vừa rồi em mới liếc mắt nhìn ra sau bếp, thấy một đống thịt lợn tươi.”
Lý Tử Lan nghe thế thì nổi giận: “Không phải là ông chủ lấy thịt lợn ra lừa chúng ta đấy chứ?” “Phụt ha ha ha...”
Lý Tử Lan không nhịn được bật cười lớn. “Hoành thánh nhân thịt đến đây!”
Ông chủ bê hai bát mì vằn thắn tới đặt ở trước mặt Tô Vọng và Lý Tử Lan, một bát có rau thơm, một bát không có rau thơm. “Lọc cọc...”
Cậu ta vừa dứt lời, bụng đã réo vàng. Tôc Vọng ngồi ở bên cạnh Kiều Hi, vỗ vỗ vai cậu ta rồi nói với ông chủ: “Người mới, vẫn còn là một đứa trẻ.”
“Anh mới là trẻ con, tuaổi tôi cũng suýt soát anh đấy!” “Đây là lần đầu tiên cậu ta ăn nên chắc chắn là ăn không cảm thấy gì rồi, hoành thành của quán này chỉ làm lúc thịt tươi nhất. Cũng chính là ở thời điểm vừa mới chết, chất thịt tương đối chắc, làm ra nhận hoành thánh mới gọi là ăn ngon.”
Lý Tử Lan buông đũa xuống, có vẻ không muốn ăn nữa. Ông chủ cười hỏi mấy người Tô Vọng: “Vẫn như cũ à?”
Lý Tử Lan lấy từ trong ống đũa ra đôi đũa dùng một lần, cô ta tách khẽ là đôi đũa tách ra làm hai. Cô ta thản nhiên nói: “Như cũ, của con không rau thơm.”
“Được!” Có thể đã vài ngày Kiều Hi không được ăn thức ăn mặn, nên một bát mì vằn thắn nhanh chóng bị cậu ta tiêu diệt.
Trong bát vẫn còn sót lại nước dùng ngon tuyệt, cậu ta vốn định húp nốt, nhưng đột nhiên nhớ tới chuyện ngón tay của ông chủ thò vào trong bát nên bỏ luôn ý nghĩa này. Thế này thì bảo cậu ta làm sao ăn được?
Cậu ta không hề muốn ăn, cũng sợ ăn vào bị tiêu chảy mất. Thẩm Nhiên không nói gì, chỉ lấy một đôi đũa ra và cho bớt gai rồi đưa cho Kiều Hi.
“Tranh thủ lúc còn nóng thì ăn đi, lạnh rồi thịt ở bên trong không còn vị tươi nữa đâu.” Nhất là những gì mà thằng nhóc này gặp phải tiếp theo đây.
Giọng của Lý Tử Lan nhẹ nhàng hơn, cô ta lên tiếng khuyên nhủ: “Thật, là thật đấy, Tiểu Ngũ rất thích ăn mì vằn thắn của quán này và bánh lưỡi bò đen ở Lan Quế Phường.” Kiều Hi vội vàng từ chối: “Tôi không đói, anh ăn trước đi, ăn trước đi!”
Cậu ta thật sự nuốt không trôi, vừa rồi ông chủ thò cả ngón cái của mình vào bát mì vằn thắn. Phải công nhận là bát mì vằn thắn này cũng không kém cạnh so với món do đầu bếp nhà họ Hoắc làm.
Nước dùng ngon, vỏ hoành thánh cũng rất mượt, chất thịt rất tươi, ăn vào có vị ngon đặc biệt. Kiều Hi tận mắt nhìn thấy ông chủ thò ngón tay cái dính đầy dầu mỡ của mình vào bát mì.
Chuyện này khiến người vốn đã bắt bẻ với hoàn cảnh xung quanh như cậu ta, càng không muốn ăn.