Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 552: Khi phụ nữ tàn nhẫn thì đàn ông cũng phải né xa



Hoắc Dịch Dung xì một tiếng: “Cô ta vì Nam Cung Sưởng.”

Giọng điệu đầy vẻ chế nhạo. Bệnh viện Walton ở nước M, linh khí còn dày đặc hơn ở khu biệt thự Hương Tạ, nó cũng dung hợp tốt hơn đối với dương khí trong cơ thể Hoắc Vân Tiêu.

Hoắc Vân Tiêu ôm trán, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ.
Mọi thứ đều cho thấy anh đang khao khát Tần Nguyễn.

Hình ảnh lần đầu tiên khi họ quan hệ cứ hiện đi hiện lại trong đầu, khiến trái tim của Tam gia rục rịch.
Tần Nguyễn vẫn đang giận dỗi.

Đôi mi dài và cong của Tam gia khẽ chớp.
Tam gia liếc nhìn đồng hồ, vừa đúng tám giờ.

Anh nói vào điện thoại: “Thôi nhé, em đi hỏi xem Tần Nguyễn ở nhà ăn có ngon không đã.”
Thực lực của nhà họ Tô không bằng nhà Nam Cung, bọn họ phải biết tự lượng sức mình, nếu lấy trứng chọi đá sẽ khiến nhà họ Tô bị hủy diệt nhanh hơn mà thôi.

Tam gia trầm giọng nói: “Tô Tĩnh Thư trông có vẻ hiền lành, nhưng anh cũng biết thủ đoạn của cô ta rồi đấy, một khi trở nên tàn nhẫn thì đàn ông cũng phải né xa.”
Trong căn nhà họ Hoắc.

Khi Lâm Hạo nhận được điện thoại của Tam gia, anh ta đang ở dưới lầu chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.
“Chưa đến mức đó đâu anh hai.”

Hoắc Dịch Dung không chịu buông tha: “Vậy tình huống bây giờ là thế nào, em phải giải thích rõ ràng cho anh!”
“Bây giờ phu nhân đang làm gì thế?”

“Cô ấy nghỉ ngơi ở trên lầu.”
“Em nhớ cô gái nhỏ của mình ấy mà.”

Hoắc Dịch Dung ở đầu dây bên kia lập tức yên lặng.
Hoắc Khương cắn răng xoay người rời đi.

Những viên thuốc nhỏ này do Linh Hư Tử điều chế, mỗi lần uống một viên sẽ gây tổn hại rất lớn cho cơ thể.
Hoắc Vân Tiêu nghe vậy thì trong đô1i mắt hiện lên một chút không vui.

Tô Tĩnh Thư từng là vợ chưa cưới của anh hai, bây giờ lại vì một người đàn ông khác mà đến 2cầu xin anh hai, hành động này khiến người khác phải khó chịu.
Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu của Hoắc Dịch Dung càng thêm tức giận.

Hoắc Vân Tiêu xoa mi tâm, nghe anh ta lải nhải.
Mục đích của nó là lấy độc trị độc.

Tam gia đưa viên thuốc màu đỏ lên miệng mà không hề do dự.
Anh trầm giọng ra lệnh: “Hãy bảo nhà bếp nấu những món phu nhân thích một lần nữa, tôi sẽ về nhà sau một tiếng.”

Lâm Hạo hỏi: “Tôi có cần báo cho phu nhân không?”
“Phu nhân từ chối bác sĩ, cô ấy chỉ nói là không muốn ăn.”

Tam gia yên lặng.
Hôm nay vì chuyện của Tần Nguyễn mà những người hầu trong tòa nhà đều đã nghỉ ngơi từ sớm.

Lâm Hạo dừng bước, trả lời điện thoại: “Tam gia?”
Nghĩ đến Tần Nguyễn, cảm giác bực bội trong lòng anh lại bùng lên không thể kiểm soát được.

Cảm giác khó tả khiến người ta cảm thấy rất nóng ruột.
Nhưng thuốc này sẽ để lại nhiều di chứng, cơ thể yếu ớt, chán ăn, Tam gia phải cần thời gian rất lâu mới phục hồi lại được.

Hoắc Khương cắn răng móc ra một chiếc bình sứ nhỏ màu trắng từ trong ngực.
Hoắc Vân Tiêu dập máy, quay sang nói với Hoắc Khương đang đứng trong phòng: “Đưa cho tôi một viên thuốc của Linh Hư Tử.”

“Tam gia, thuốc đó sẽ làm tổn thương cơ thể!”
Hoắc Khương cầm một cốc nước đến.

“Tam gia, uống nước đi.”
Viên thuốc này có màu đỏ rất kỳ quái, nó còn thoang thoảng lộ ra hơi thở ma quỷ.

Thành phần bên trong viên thuốc, ngoài thuốc bổ ra thì còn phụ gia thêm một số chất độc.
Tam gia cụp mắt nhìn chiếc điện thoại, sau đó khẽ mỉm cười.

Anh tìm số điện thoại của Tần Nguyễn, đầu ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo chậm chạp chưa ấn xuống.
Như vậy cũng tốt, Tam gia chỉ sợ đối phương sẽ buồn bực.

Những câu nói tiếp theo của Lâm Hạo khiến Tam gia lại lo lắng.
“Em ba, em ba?”

Giọng nói của Hoắc Dịch Dung vang lên trong điện thoại.
Hoắc Vân Tiêu bây giờ vẫn không được khỏe, vừa rồi lại hành động mạnh như vậy, anh không nhận ra bên ngoài trời đã tối.

Không biết cô bé ở nhà đã đỡ nghén chưa, ăn uống bữa tối thế nào.
Khóe môi Tam gia nhếch lên một nụ cười vui vẻ, tâm trạng của anh cũng trở nên tốt đẹp hơn.

Anh khẽ họ một tiếng rồi chậm rãi nói: “Anh hai, anh hãy chú ý đến nhà họ Tô nhiều hơn, đừng để cô ta làm điều gì đó điên rồ, nhà Nam Cung đã sụp đổ, tốt nhất là đừng có chuyện gì xảy ra với nhà họ Tô.”
Hoắc Dịch Dung càng trở nên sốt ruột.

Có tiếng động vang lên bên cạnh, dường như có thứ gì đó rơi xuống và kèm theo đó là tiếng nước chảy.
Cô ta khúm núm quỳ xuống dưới chân anh ta vì Nam Cung Sưởng.

Hoắc Dịch Dung khẽ thở dài: “Anh sẽ sai người canh chừng cô ta.”
“Trước tiên đừng kinh động đến cô ấy.”

“Vâng, Tam gia.”
Tam gia bây giờ muốn gần gũi với Tần Nguyễn, nhưng lại sợ làm đối phương bị tổn thương.

Cảm giác lo lắng, bực bội khiến cơ thể và tâm trí anh trống rỗng.
Bây giờ mới là tám giờ, Tần Nguyễn đã đi nghỉ rồi?

Cô gái nhỏ này đúng là ăn được ngủ được.
Hoắc Dịch Dung nhớ lại những chuyện khó mà tưởng tượng nổi do Tô Tĩnh Thư đã làm trước đó.

Tô Tĩnh Thư có thai, đứa trẻ đã bị phá bỏ, bố của nó cũng bị cô ta ném xuống biển cho cá ăn.
Hoắc Tam gia tỉnh táo lại, anh lên tiếng: “Hả?”

Hoắc Dịch Dung khẩn trương hỏi: “Em làm sao thế, gọi một lúc lâu mà không trả lời.”
Sau khi do dự một lúc, Tam gia lướt qua số điện thoại của Tần Nguyễn và tìm được số của Lâm Hạo.

Lần này anh ra tay rất gọn gàng, không hề do dự chút nào.
Hoắc Vân Tiêu trầm giọng hỏi: “Anh đồng ý à?”

Hoắc Dịch7 Dung giễu cợt: “Em thấy anh giống người tốt lắm à?”
“Không cần đâu, chuẩn bị xe trở về nhà họ Hoắc.”

“Vâng!”
“Tam gia, phu nhân chưa ăn xong cơm, tối nay nhà bếp đã nấu toàn là món phu nhân thích, nhưng cô ấy chưa ăn miếng nào mà đã đi lên lầu.”

Tam gia cau mày: “Thế còn canh thảo dược?”
Hoắc Vân Tiêu bật cười: “Giống.”

Câu trả lời không hề do dự.
7
Hoắc Nhị gia đang có tâm trạng không vui, anh ta lập tức liến thoắng: “Anh đồng ý với cô ta mới là lạ đấy, cô ả này điên rồi, chỉ 2vì Nam Cung Sưởng mà cô ta lại muốn dâng cả nhà họ Tô ra. Anh nói thật nhé, cái gã Nam Cung Sưởng đó đâu có đẹp trai bằng anh? Nghe nó0i gã còn có cách chơi rất biến thái, một gã đàn ông như vậy thì có chỗ nào tốt chứ? Tô Tĩnh Thư cứ như bị trúng cổ vậy, cô ta quỳ ở trước mặt anh để xin anh tha cho Nam Cung Sưởng! Thật là vô lý mà!”
Giọng nói trầm thấp của Hoắc Vân Tiêu vang lên: “Phu nhân đã hết nghén chưa?”

Lâm Hạo: “Đã ổn hơn nhiều rồi, cô ấy không còn non nữa.”
Hoắc Dịch Dung đã tiêu hóa xong bát cơm chó, anh ta khinh thường nói: “Cô ta có thể làm chuyện ngốc gì chứ, chẳng lẽ thật sự vì Nam Cung Sưởng mà đối đầu với nhà họ Hoắc sao?”

Theo quan điểm của Hoắc Dịch Dung, điều này không thể xảy ra.
Tam gia cau mày, vẻ mặt u ám, anh bình tĩnh nói: “Không có gì, cơ thể không thoải mái lắm.”

“Em cảm thấy không khỏe à, bên trong biệt thự Hương Tạ cũng không thể làm dịu tình hình bây giờ sao?”
Lâm Hạo: “Không uống ngụm nào, cô ấy nói là không thấy ngon miệng.”

“Tại sao lại không thấy ngon miệng, đã gọi bác sĩ chưa, có phải do nôn nghén không?”
Ông ta đưa nó bằng hai tay đến trước mặt Tam gia.

Anh cầm lấy chiếc bình và đổ một viên thuốc màu đỏ từ bên trong ra.
“Đưa cho tôi!” Hoắc Vân Tiêu nhấn mạnh, khí chất của người bề trên tỏa ra dưới vẻ ngoài hiền lành.

Linh Hư Tử tự tay điều chế một loại thuốc có thể giúp cơ thể của Tam gia nhanh chóng phục hồi sau khi phát bệnh.
Nhà họ Hoắc.

Tần Nguyễn nằm trên chiếc giường trống, cô cảm thấy rất buồn bã.