Đường màu đỏ rút ngắn, đồng nghĩa với việc tính mạng của Tần Nguyễn cũng gặp nguy hiểm.
Tần Nguyễn dựa 1vào giường, đôi mắt sâu thẳm lóe lên sự nguy hiểm. Nam Cung Vân Long cau mày hô.
Ám vệ nhà họ Hoắc vẫn không dừng lại, anh ta vững vàng bước ra cửa.
Nam Cung Vân Long nổi giận: “Tôi bảo cậu dừng lại, cậu không nghe thấy à?” Nhưng tâm trạng của Tần Nguyễn tối nay không vui, cô làm gì cũng thấy khó chịu, thậm chí còn không muốn ăn.
Việc Tam gia phải rời khỏi nhà họ Hoắc vì bệnh tật, cuối cùng vẫn ảnh hưởng đến cô.
Tần Nguyễn nhìn bầu trời bên ngoài rồi chỉnh lại ánh đèn trong nhà tối hơn một chút. Đối mặt với họng súng, Nam Cung Vân Long không hề sợ hãi, ánh mắt ông ta hiện lên vẻ tàn nhẫn.
“Con trai tôi bây giờ sao rồi?”
“Không thể nói!” Nếu hai cha con ở cùng một chỗ thì còn đỡ, Nam Cung Vân Long sẽ có cơ hội đưa con mình ra ngoài.
Nhưng bây giờ ông ta không biết con trai mình bị thương thế nào.
Ông ta chỉ biết rằng Hoắc Tam đã đánh con mình. Tất cả những người còn lại đều lên tiếng tỏ rõ lòng trung thành.
Sau khi bàn bạc kế hoạch tác chiến bí mật xong, anh Lục vung tay lên: “Mọi người vào vị trí của mình đi, đêm nay hành động cẩn thận, tất cả những người trong nhóm đi cứu gia chủ và thiếu gia đều là công thần!”
Đám người trịnh trọng gật đầu rồi nhanh chóng quay người rời đi. Anh Lục là người cầm đầu ở đây, cũng chính là tay chân thân tín luôn đi theo bên cạnh Nam Cung Sưởng.
Ánh mắt hắn nặng nề mà nhìn chằm chằm vào người đưa ra câu hỏi: “Biện pháp cũ, dùng hương An Hồn.”
Hương An Hồn là món đồ của môn phái m Dương. “Rất nhiều lần chúng ta chưa từng mắc sai lầm, lần này cũng không được phép phạm sai lầm. Bất kỳ ai nói ra những lời làm nhiễu loạn tâm thần của chúng ta, khiến chúng ta đánh mất năng lực tác chiến thì đều đáng chết!”
“Vâng, anh Lục!”
“Rõ thưa anh Lục!” Bên trong căn hầm bí mật nhỏ hẹp chỉ còn lại một mình anh Lục.
Hắn thất thần ngồi trên chiếc ghế đầu cũ nát, vẻ mặt nghiêm trọng, có chút hoảng hốt không biết tình huống ra sao.
Cải xác dưới chân đang dùng hai mắt mở trừng trừng nhìn anh Lục. Sữa bò cùng bánh mì ở bên trong rơi hết xuống đất.
Đột nhiên, có thứ đồ gì đó hấp dẫn Nam Cung Vân Long.
Ông ta bước nhanh đến chỗ túi sữa bị vứt và nhặt chiếc hộp để dưới ổ bánh mì lên. Nhà Nam Cung.
Nơi này đã bị ám vệ của nhà họ Hoắc canh giữ nghiêm ngặt.
Ở trên lầu, Nam Cung Sưởng và Nam Cung Vân Long bị giam giữ ở hai nơi khác nhau. Gã anh Lục cảm thấy xúi quẩy nên đứng dậy nhấc chân đá vào đầu cái xác.
Tiếng vang trầm đục vang lên, đầu của người nọ bị đá lệch đi.
Cái cổ vặn vẹo, người bình thường hoàn toàn không làm được. Minh Vương cho cô sống lại, không phải vì chờ đợi cái chết đến 2gần.
Tần Nguyễn cần càng nhiều sát khí để kéo dài tính mạng.
Đạo trưởng Ô cũng đã ra tay với nhà Nam Cung,7 nếu lũ ma quỷ này ở lại nhân gian, chắc chắn sát khí trên người chúng sẽ rất nhiều. Nhưng một khi anh ra tay, vậy sẽ có người thực sự mất mạng.
Nam Cung Vân Long đi đi lại lại trong phòng.
Ông ta bây giờ thấp thỏm không yên, nên chỉ có thể liên tục đi lại trong phòng. Hai cha con không biết tình huống của đối phương.
Nam Cung Sưởng bị thương nặng, cho dù gã muốn quan tâm đến Nam Cung Vân Long cũng không được, gã vẫn chìm vào hôn mê.
Còn về phần Nam Cung Vân Long, ông ta ở căn phòng bên cạnh và đang trong tình trạng phát điên. Sau bao nhiêu năm ở trên vị trí cao, ông ta chưa bao giờ bị người khác phớt lờ như thế này.
Nam Cung Vân Long bị bao phủ bởi sự phẫn nộ, tức giận và còn có một chút sát khí.
Ám vệ nhà họ Hoắc vô cùng nhạy cảm với sát khí, anh ta lập tức rút khẩu súng bên người rồi chỉ vào Nam Cung Vân Long ở phía sau lưng bằng một động tác vô cùng nhanh gọn. Con trai ông ta hiện giờ không rõ sống chết, hai người còn bị tách ra giam giữ, ông ta biết rõ cuộc giải cứu này có rất ít cơ hội thành công.
Trừ phi lựa chọn từ bỏ một người.
Ánh mắt của Nam Cung Vân Long u ám, trong mắt hiện lên vẻ do dự. “Cộc cộc...”
Cửa phòng bị gõ.
Nam Cung Vân Long còn chưa kịp trả lời thì người ngoài cửa đã bước vào với một túi thức ăn. Từ đầu đến cuối anh ta không thèm nhìn Nam Cung Vân Long.
Cứ như thể anh ta không biết trong phòng có người.
“Đứng lại!” Chỗ đó có sát khí mà cô đang rất cần.
Khuôn mặt Tần Nguyễn hiện lên vẻ trầm ngâm, cô muốn thu thập thật nhiều sát khí để duy trì tính mạng trước khi sinh.
Vài tháng tới sẽ rất bận rộn. Vũ khí có gắn ống giảm thanh phát ra âm thanh ngột ngạt.
Ngay sau đó một tiếng rầm vang lên, người đối diện ngã xuống đất.
Gã anh Lục nở một nụ cười xấu xa, ánh mắt tàn nhẫn quét về phía những người khác. Rất nhanh, vẻ mặt của ông ta trở nên kiên định.
Khu nhà của gia tộc Nam Cung.
Trong một căn phòng nhỏ dưới lòng đất, hơn mười con người đang tụ tập để bàn bạc điều gì đó. Tần Nguyễn nằm trên giường, cô kéo chăn bông rồi tự thôi miên mình để nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Khi ngủ say, cô không cần phải nghĩ gì nữa.
Phụ nữ có thai vốn rất thích ngủ, Tần Nguyên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Sau khi đạo trưởng ô bị ép bu7ộc phải xuống âm phủ, Lý Mạn Ninh cũng sẽ đi cùng ông ta.
Sát khí trên người hai con quỷ này đủ để cô duy trì đườn2g sống ngắn ngủi của mình.
Sau khi khai giảng, có lẽ Tần Nguyễn sẽ đi tới cấm địa của Học viện Thịnh Thế để tìm ki0ếm. Người đàn ông cầm đầu có gương mặt thô ráp, trời sinh đã có vẻ dữ tợn.
Hắn đang giải thích cho những người khác về kế hoạch giải cứu Nam Cung Vân Long và Nam Cung Sưởng lúc hai giờ sáng đêm nay.
“Anh Lục, hiện tại gia chủ không ở cùng một chỗ với thiếu gia, chúng ta phải giải quyết đám người nhà họ Hoắc canh giữ ngoài cửa như thế nào?” Nhiều năm qua, bọn họ đã rất nhiều lần dựa vào nó để giải quyết một số việc trong âm thầm lặng lẽ.
Sắc mặt của người kia thấp thỏm: “Nếu hương An Hồn không hạ nổi những người kia thì sao?”
Anh Lục bỗng móc vũ khí ra nhắm vào người vừa nói. Hai giờ sáng?
Vào thời gian này sẽ có thuộc hạ thân tín đến tìm cách cứu ông ta.
Nam Cung Vân Long bóp chặt cái hộp làm nó biến dạng. Ám vệ nhà họ Hoắc không thèm nhìn Nam Cung Vân Long, anh ta đặt túi thức ăn lên bàn.
Túi đồ rơi xuống bàn, tạo ra một tiếng động nhẹ.
Ám vệ quay người rời đi. Tất cả mọi người ở thủ đô đều biết Hoắc Tam gia là một quý ông lịch thiệp và nho nhã.
Ít ai biết rằng nếu Hoắc Tam gia ra tay, đối phương không chết cũng tàn phế.
Người có vẻ ngoài nho nhã và lịch thiệp như Hoắc Tam gia, từ trước đến giờ luôn khinh thường ra tay. Ám vệ lùi lại rồi rời khỏi phòng.
Nam Cung Vân Long vô cùng tức giận, ông ta đi tới cái bàn rồi ném túi thức ăn xuống đất.
“Bốp!” Gã anh Lục hừ lạnh một tiếng, giẫm lên đầu của đối phương rồi nhanh chân đi ra khỏi căn hầm bí mật.
Dưới ánh đèn đường, có thể thấy rõ bộ quần áo hắn đang mặc trên người hóa ra lại là quần áo của ám vệ nhà họ Hoắc.
Anh Lục nhìn các ám vệ nhà họ Hoắc đang canh giữ ở cách đó không xa mà đường hoàng đi lại trong sân rộng rãi.
Hắn không nhìn thấy được có một bóng đen đang đi theo phía sau mình.
Từ sau khi anh Lục đi ra khỏi căn hầm bí mật, vẫn luôn có một bóng đen mờ ảo đi theo sát phía sau hắn.
Quanh thân cái bóng này tràn ngập thứ sát khí nồng đậm và cả oán khí khiến người ta sợ hãi nữa.