Hiện giờ gã chỉ muốn tìm một ngư1ời để nhập vào, đường hoàng đi giằng co với Nam Cung Vân Long.
Gã muốn tìm ông ta để hỏi cho rõ ràng tại sao lại giết sư phụ gã. Đây cũng là lý do vì sao Lâm Hạo lại lo lắng chờ Tam gia về.
Hoắc Vân Tiêu khẽ cau mày: “Phu nhân có bị sốt không?”
Anh lo lắng bước lên bậc thang và đi thẳng vào trong nhà. Bởi vì chưa từng có người nào tặng hoa cho cô.
Nhưng cô thích hoa của Tam gia tặng.
Những lời Tam gia nói với cô còn cảm động hơn cả lời yêu thương. Tần Nguyễn chìm sâu vào trong mộng, miệng vẫn còn lẩm bẩm.
“Tam gia, con của chúng ta đã sáu tuổi rồi...”
“Em không nhìn thấy linh hồn của thằng bé... Có phải thằng bé oán hận em vì em không bảo vệ được nó không?” Ở trong hiện thực, Tần Nguyễn ôm thật chặt tấm chăn, trong miệng không ngừng nỉ non tên Tam gia.
Hoắc Vân Tiêu vừa nằm xuống giường thì nghe thấy Tần Nguyễn vô cùng khổ sở gọi tên anh.
Trong giọng nói của cô có sự tủi thân, cô độc, hiu quạnh, khiến người ta nghe mà cảm thấy thương tiếc. Tam gia sử dụng ngôn ngữ đơn giản không hoa mỹ của mình, nói rõ ràng cho Tần Nguyễn biết anh đã đến khu tây để tìm hiểu về cô.
Thậm chí, anh cũng đã điều tra về những chuyện cô gặp phải khi trở về nhà họ Tần.
Tần Nguyễn không biết mình có thích hoa hay không. Đèn ngủ trong phòng đang bật, ở trong bóng tối, nó mô phỏng ánh sáng thích hợp cho giấc ngủ của con người, anh thấy rõ Tần Nguyễn đang nằm ở trên giường.
Cô nằm nghiêng, chân kẹp chăn, ngủ không quá yên ổn.
Tam gia đầy cửa phòng ra, thả bước chân nhẹ nhàng đi vào trong phòng. Rốt cuộc thì cô gái này đang mơ cái gì vậy?
Hoắc Vân Tiêu rũ mắt xuống, dịu dàng nhìn chằm chằm Tần Nguyễn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trong lúc ngủ mơ của cô hơi phồng lên, giống như một đứa trẻ đang cáu kỉnh vậy. “Nếu như thằng bé còn sống, thì năm nay phải lên tiểu học rồi...”
Mỗi lần Tam gia đi viếng mộ cô đều sẽ nói rất nhiều.
Khi đối phương im lặng cũng là lúc Tần Nguyễn nói. Linh hồn của cô bám vào trên bia mộ, chỉ có thể gọi với theo hướng anh đi.
“Tam gia, đừng đi.”
“Hãy ở lại với em và con đi, nơi này quá lạnh lẽo, quá cô độc.” Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì không thể làm chậm trễ thời gian điều trị tốt nhất được.
Tam gia đưa mắt nhìn về phía Lâm Hạo, anh hơi nâng cằm lên, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng lạnh lùng, sắc bén.
“Đêm nay cậu phải sẵn sàng chờ lệnh, phối hợp với Hoắc Khương làm việc, nghe theo sự sắp xếp của chú ấy.” Nhưng sau đó động tác của anh hơi ngừng lại.
Hai câu nói mới vừa rồi của Tần Nguyễn quá hoang đường và kỳ lạ.
Tiết thanh minh, tết Trung Nguyên, tại sao lại đi thăm cô vào hai thời gian này. Trái tim Tam gia đập lỡ một nhịp, đến giờ vẫn chưa trở lại bình thường.
Cô bé nhà anh vì anh rời đi mà buồn bực, đến ngủ cũng không yên giấc.
Chung quy cũng là do sơ suất của anh. Lúc này, trông khí sắc của Tam gia bình thường, trên mặt cũng không có vẻ bệnh tật gì.
Lâm Hạo bước nhanh tới đón anh.
“Tam gia, phu nhân đã đi ngủ rồi ạ, nhưng vừa rồi người hầu không yên tâm lắm nên vào phòng xem qua, phu nhân ngủ không quá yên ổn, vẫn luôn lẩm bầm gọi tên ngài.” Giọng nói của anh rất dịu dàng.
Mỗi lần Tam gia đến thăm cô và con, thời gian luôn luôn ngắn ngủi.
Tần Nguyễn ở trong mộng, lại một lần nữa đưa mắt nhìn theo bóng lưng rời đi của anh. Nhưng ngay cả khi vội vàng, anh cũng thể hiện rõ sự tao nhã và cao quý trong từng cử chỉ của mình.
Lâm Hạo theo sát phía sau: “Không ạ, người hầu có kiểm tra nhiệt độ cho phu nhân rồi.”
Tam gia thoáng yên tâm hơn được một chút. Hoắc Vân Tiêu duỗi hai tay ra đem Tần Nguyễn đang nằm co quắp trên giường ôm vào trong ngực.
Anh muốn dùng cách này để mang đến sự an ủi cho cô.
Hơi thở có mùi trầm hương thoang thoảng quen thuộc tràn vào trong mũi, khiến hàng lông mày cau lại của Tần Nguyễn chậm rãi giãn ra. Cô vòng tay qua eo Tam gia, như thể đang ôm một sự tồn tại khiến cô cảm thấy an tâm.
Nhưng trong miệng cô vẫn tiếp tục lẩm bẩm.
“Tết thanh minh trôi qua thật nhanh, vẫn còn ba tháng mười ngày nữa mới đến tết Trung Nguyên...” Tần Nguyễn cũng từng tò mò tại sao Tam gia lại mua hoa bách hợp cho cô.
Cho đến một năm, anh lại đến tảo mộ vào tiết thanh minh.
Tam gia đặt bó hoa bách hợp được gói rất đẹp trước bia mộ. Cô muốn đuổi theo những linh hồn không có cách nào rời khỏi ngôi mộ, chỉ có thể nhìn theo mấy bóng người biến mất trong tầm mắt.
Chỉ có tấm lưng hoàn mỹ thon dài kia in dấu thật sâu trong trái tim cô.
“Tam gia, Tam gia...” “Tam gia, lần sau đến thăm chúng em xin hãy ở lại lâu hơn.”
Lời cầu khẩn tội nghiệp, giống như một đứa trẻ không được kéo vậy.
Tam gia cười nhẹ một tiếng, xoa đầu Tần Nguyễn. Tần Nguyễn đang nằm mơ, cô mơ tới cảnh tượng kiếp trước linh hồn của mình bị giam cầm ở nghĩa trang núi Vạn Bảo.
Mỗi năm đến tiết thanh minh và tết Trung Nguyên, cô đều chờ đợi Hoắc Tam gia mang tới hai bó hoa.
Anh mua cho cô bó hoa bách hợp, và mua cho con bú hướng dương. Anh ngồi xổm xuống và lấy khăn tay lau bia mộ cho cô, rồi dùng giọng trầm thấp nhẹ nhàng nói chuyện với cô.
“Không biết em có thích hoa bách hợp hay không, anh luôn cảm thấy bách hợp rất hợp với em, nó giống như cuộc sống của em vậy. Sức sống mãnh liệt, không ngại nắng, không ngại mưa, dù thời tiết khô hạn thế nào vẫn duyên dáng yêu kiều như thường.”
“Cô bé à, anh đã từng nhìn thấy dáng vẻ trang điểm đậm của em lúc ở khu tây, cũng nhìn thấy khí chất thanh tao trang nhã của em sau khi tẩy trang. Rất mâu thuẫn, nhưng không có bất kỳ cảm giác không hài hòa nào...” Trong mắt Hoắc Vân Tiêu lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Ánh mắt anh nhìn Tần Nguyễn hiện ra sự nguy hiểm.
Đứa trẻ sáu tuổi? Anh ta nhanh chóng đi xuống bậc thang.
Tốc độ của đội xe khá nhanh, chẳng mấy chốc đã dừng ở cửa biệt thự.
Hoắc Vân Tiêu không đợi ám vệ mở cửa cho mình, anh đã tự đẩy cửa xe, thả đôi chân dài ra ngoài. “Vâng, Tam gia.”
Cho dù chủ nhân không ra lệnh thì Hoắc Khương cũng sẽ không rời đi.
Chủ nhân ăn thuốc của đại sư Linh Hư Tử nên ông ta phải thường xuyên để ý đến ngài, còn phải báo cho bên đội y tế chuẩn bị sẵn sàng. Lâm Hạo: “Vâng, Tam gia!”
Hoắc Vân Tiêu quay người đi lên lầu, bước chân khá vội nhưng không mất đi sự tao nhã.
Kể từ khi vào ở trong nhà họ Hoắc, đây là lần đầu tiên Tần Nguyễn không ăn cơm. Rõ ràng con của bọn họ còn đang nằm trong bụng Tần Nguyễn mà.
Một cái tay khác của Hoắc Vân Tiêu nhẹ nhàng vuốt ve bụng Tần Nguyễn qua lớp chăn mềm.
Tần Nguyễn không tự biết mà vẫn còn nói mở. Bây giờ sắp đến th0ời gian rồi mà anh ta còn chưa nhìn thấy đội xe của Tam gia xuất hiện.
Bỗng nhiên, có hai chùm ánh sáng trắng lóe lên trước mắt anh ta.
Lâm Hạo nhìn theo nguồn sáng và thấy mấy chiếc xe ô tô đang chạy tới. Phải biết rằng hiện giờ cô đang mang thai, trong bụng có đến hai đứa bé, lượng cơm ăn ngày thường nhiều gấp đôi.
Một bữa không ăn, mấy đứa trẻ trong bụng không biết sẽ giày vò cô như thế nào.
Mà anh còn nghe Lâm Hạo nói, Tần Nguyễn ngủ mê mà còn gọi tên anh. Không ai biết Địa Ngục ở dưới Địa Phủ khủng bố đến mức nào, ở đó mỗi một ngày gã đều sống không bằng chết.
Gã anh Lụ7c rẽ vào một góc và đi về phía một con đường nhỏ âm u khác.
Chính vào lúc nào, đạo trưởng Ô xông tới. Sau đó anh dùng khăn lau sạch sẽ bia mộ của cô.
Rồi nói rất nhiều về sự phát triển và thay đổi của thế giới bên ngoài núi Vạn Bảo mà cô không thể nhìn thấy.
Bên dưới gương mặt ấm áp của anh, đôi mắt của anh luôn luôn lạnh lùng và vô tình. Nhà họ Hoắc.
Lâm Hạo đứ2ng ở cửa ra vào, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về hướng cổng lớn của nhà họ Hoắc.
Tam gia nói sau một tiếng nữa sẽ về. “Vậy là tốt rồi.”
Hoắc Vân Tiêu thay giày đi trong nhà, sau đó giơ tay lên với Hoắc Khương đang đi theo phía sau.
“Chú Khương, đêm nay chú đừng trở về nữa, ở lại đây nghỉ ngơi đi.” Sư p2hụ chết rồi, hy vọng hoàn dương của gã cũng tan tành mây khói.
Thù này không đội trời chung!
Gã muốn kéo người của nhà Nam Cung xuống7 chôn cùng mình. Anh tiếp tục bước vào trong và cởi áo khoác ra.
“Bữa tối chuẩn bị thế nào?”
Lâm Hạo cung kính trả lời: “Đã làm xong rồi ạ, phu nhân có thể dùng bất cứ lúc nào khi thức dậy.” Mặc dù biết anh không nghe được, nhưng cô chỉ muốn tìm một người để nói chuyện thôi.
“Em thật sự muốn biết nếu con được sinh ra thì sẽ giống anh nhiều hơn hay là giống em nhiều hơn.”
“Con trai chắc là giống anh nhỉ, anh đẹp trai như thế, nó giống anh nhất định cũng sẽ đẹp như anh.”
“Nếu như linh hồn của thằng bé xuất hiện thì tốt quá, chắc là thằng bé oán trách em rồi, nó trách em không bảo vệ được nó, không để nó được đi đến thế giới này...”
Hoắc Vân Tiêu không nghe nổi nữa, khuôn mặt tuấn tú như tranh vẽ cũng trầm xuống.
Con của bọn họ vẫn còn rất khỏe mà, tại sao Tần Nguyễn lại nói linh tinh gì vậy.