Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 555: Anh muốn tần nguyễn sống tự do thoải mái và tỏa sáng??



Trong giấc mơ.

Tần Nguyễn bám vào bia mộ, cúi đầu nhìn người đàn ông đang ngồi xổm trước mặt. Khuôn mặt của anh đẹp như tranh vẽ, trên người ckó phong thái ung dung cao quý. Trước mắt toàn là sương mù, không còn nhìn thấy mấy bóng người vừa rồi nữa.

“Tam gia?”
Có lẽ giọng nói của Tần Nguyễn quá buồn bã, khiến Tam gia cảm thấy thương tiếc.

Anh dịu dàng đáp lại: “Anh đây, anh ở chỗ này mà, cô bé, tỉnh dậy.”
Tần Nguyễn từ từ mở mắt ra, thứ đập vào mắt cô là chiếc áo sơ mi trắng của Tam gia.

Cô dần dần tỉnh lại và ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ôm mình.
Chỉ vì giờ phút này, Tam gia thực sự quá mê người.

Đôi mắt hơi khép lại của anh có chút mờ mịt, toát lên vẻ quyến rũ như có như không làm người ta phải suy nghĩ miên man.
Nhưng dần dần cô không còn cảm giác tồn tại nữa.

Cô độc một thời gian quá lâu cũng sẽ thành nghiện.
Đó là tận hưởng sự cô độc, và hòa giải với nó.

Nhưng, mỗi năm Tam gia đến núi Vạn Bảo hai lần vẫn là thời gian mà cô mong đợi nhất.
Trong lòng cô bất an, cố gắng gọi đối phương trong màn sương mù.

Hoắc Vân Tiêu ôm Tần Nguyễn vào lòng, anh dùng đôi tay ấm áp vuốt ve hai má ửng hồng của cô.
Tần Nguyễn không biết Tam gia đang rất muốn tới gần cô, nhưng lý trí lại cố gắng giữ một khoảng cách.

Cô trở tay nắm lấy bàn tay to của anh, từng tia lực Minh Thần từ từ truyền vào trong cơ thể Tam gia theo chỗ tay hai người giao nhau.
Cho dù anh không còn nữa, thì cũng sẽ rèn đúc cánh chim ấy thành sắt thép để bảo vệ cô cả đời.

Đây là lần đầu tiên Tam gia để ý đến một người như vậy.
Cô không có cách nào phản bác lại lời nói của Tam gia.

Đúng thực là vì anh đi đã làm ảnh hưởng đến cảm xúc của cô, khiến cô đến cơm tối cũng không muốn ăn.
Giọng của anh rất nhẹ nhàng êm ái, không thể bình thường hơn được nữa.

Tần Nguyễn bất giác cảm thấy hình như mình hơi đói thật.
“Tam gia?”

Hoắc Vân Tiêu rũ mắt xuống, bắt gặp ánh mắt mê mang của Tần Nguyễn.
Nhưng, chính hành vi này trùng hợp lại đánh tan lý trí của Tam gia.

“Nguyễn Nguyễn, em đang làm cái gì vậy?!”
Đột nhiên sắc mặt cô biến đổi, cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang tựa vào đầu giường.

“Cơ thể anh không sao chứ?”
Tần Nguyễn cũng phát giác ra Tam gia có gì đó không ổn, người đàn ông vừa rồi còn có vẻ mặt ôn hòa, mà giờ phút này trên mặt hiện lên một chút nhẫn nhịn.

Cô kinh ngạc, vội vàng dừng vận chuyển lực Minh Thần.
Một người đàn ông đẹp như vậy, cô rất muốn được nhìn nhiều hơn nữa.

Đối với cô mà nói, Tam gia đến viếcng mộ hai lần một năm là rất quý giá với cô.
“Ba năm rồi, tiết thanh minh sang năm em muốn ăn bánh lưỡi bò đen, anh có thể mang tới cho em một túi không?”

“Anh không nói lời nào, em coi như anh đồng ý nhé!”
Tần Nguyễn đỡ eo đứng dậy, cô không quay đầu lại mà rời khỏi phòng.

Trông dáng vẻ rõ là chạy trối chết.
“Nguyễn Nguyễn, tỉnh.”

“Có phải em đói, muốn ăn bánh lưỡi bò không, để anh cho người đi mua cho em nhé?”
“Anh về rồi à.”

Tần Nguyễn cảm thán, trong giọng điệu xen lẫn những cảm xúc khác.
Cô bắt đầu trở nên ngày càng quen hơn.

Cũng tìm được phương pháp an ủi linh hồn bị đè nén của mình.
Rõ ràng đối phương không nghe thấy được, nhưng Tần Nguyễn vẫn gọi với theo bóng lưng của Tam gia.

Giọng của cô đầy lo lắng, buồn bã.
Tần Nguyễn vội vàng đi ra ngoài nên không nhìn thấy được dục vọng mãnh liệt không thể kìm nén trong đáy mắt của Tam gia khi anh nhìn theo bóng lưng của cô.

Từ trong mắt anh bắn ra tia sáng cực kỳ nguy hiểm, giống như không kịp chờ đợi mà một giây sau sẽ “nuốt chửng” Tần Nguyễn vào trong bụng.
Chúng có thể không phải là kết tinh tình yêu của họ.

Nhưng là giọt máu mà anh và Tần Nguyễn đang cùng mong chờ chúng sinh ra.
Tần Nguyễn ngồi ở bên giường, ánh mắt luống cuống nhìn người đàn ông ở trước mặt.

“Anh không sao chứ?”
Tần Nguyễn thoát ra khỏi vòng tay ôm ấp của anh, nỗi cô độc và phiền muộn trong giấc mơ vẫn còn đang đè nặng trong lòng cô, khiến cô chưa bình tĩnh lại được.

Cô ngồi dậy, mắt nhìn đồng hồ.
Tần Nguyễn nghe là biết anh đang nói cô rồi.

“Lúc tối em không đói, giờ hình như hơi đói thật.”
Tần Nguyễn lắc đầu: “Em chưa đói lắm.”

Hầu hết trên cổ Hoắc Vân Tiêu khẽ nhúc nhích: “Cơm tối cũng chưa ăn làm sao lại không đi được, bên phòng bếp lại chuẩn bị mấy món em thích ăn đấy, dù nhiều hay ít vẫn phải ăn chứ.”
Ánh mắt Hoắc Vân Tiêu rơi vào phần bụng của Tần Nguyễn.

Nơi này đang mang những đứa con của bọn họ.
Khóe môi anh khẽ cong lên: “Tỉnh rồi à, vừa nãy em cứ nói mớ mãi, có phải em đói rồi hay không?”

Tần Nguyễn chớp mắt, cô không cảm thấy đói, chỉ là có chút không chân thực.
Cô bé này vốn nên được yêu thương, được che chở.

Anh tự nguyện dùng cánh chim của mình để bảo vệ Tần Nguyễn cả đời vô ưu.
Thời gian của cô ngoài cô đơn ra, cũng chỉ còn lại mình Tam gia.

Tần Nguyễn ở trong giấc mộng, lại một lần nữa đưa mắt nhìn theo bóng dáng rời đi của người đàn ông.
Không biết bắt đầu từ lúc nào mà trong lòng Hoắc Vân Tiêu có một ý nghĩ kiên định rằng.

Trong quãng đời còn lại sau này, anh muốn Tần Nguyễn được sống tự do thoải mái, chói lọi rực rỡ, lúc nào cũng vui vẻ hạnh phúc.
Anh cảm nhận được sự nôn nóng đang chiến đấu với lý trí mạnh mẽ của mình.

Cả thể xác lẫn tinh thần anh đều khao khát Tần Nguyễn, nhưng lý trí lại ngăn cản anh.
Gương mặt tuấn tú của Tam gia chìm xuống, sắc mặt anh cố kìm nén, để lộ ra một chút khổ sở.

Trong lòng anh sắp không chịu nổi nữa rồi.
Loại cảm giác này khiến ban đầu anh có hơi luống cuống.

Nhưng theo thời gian dần trôi qua, sự thiên vị và bảo vệ không cần lý do của anh đối với Tần Nguyễn ngày càng trở nên không giới hạn.
“Em thấy anh giống có việc gì à?”

Hoắc Vân Tiêu nắm lấy tay Tần Nguyễn, anh dùng ngón trỏ nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay của cô, yêu thích không nỡ rời tay.
Những gì Tần Nguyễn nói trong mơ thật quá sức tưởng tượng.

Giọng nói của cô quá đáng thương, nghe vô cùng tội nghiệp.
Cô chỉ muốn xoa dịu hai luồng khí đan xen chặt chẽ trên người Tam gia, để anh được thoải mái hơn một chút.

Nhưng nhìn vẻ mặt của anh không hề thấy thoải mái, mà lại là khổ sở.
Quai hàm của Tam gia căng cứng, anh đang cố gắng hết sức nhẫn nhịn chịu đựng.

Nếu để Tần Nguyễn nhìn thấy dáng vẻ này của anh, cô chắc chắn sẽ rất kinh ngạc.
Hai tay anh không kiềm chế được mà run lên.

Trong đầu anh có ý nghĩ muốn đẩy ngã Tần Nguyễn, cùng thân mật vui vẻ với cô một lần nữa.
Hoắc Vân Tiêu nắm chặt tay Tần Nguyễn, dùng lý trí cực kỳ mạnh mẽ của mình đè nén trái tim đang vô cùng xao động.

Sau khi bình tĩnh lại một lúc, anh mới buông tay Tần Nguyễn ra và dịu dàng hỏi: “Cô bé, em có đói không?”
Nhiệt độ trên cơ thể anh nói cho cô biết, người đàn ông ở trước mắt là thật.

Đây không phải là bóng dáng hư ảo mà cô không bắt được ở trong giấc mộng.
Anh không thích Tần Nguyễn như thế này.

Anh muốn thấy Tần Nguyễn cười, muốn thấy cô vui vẻ hạnh phúc giống những cô bé cùng tuổi khác.
“Nguyễn Nguyễn, Nguyễn Nguyễn...”

Bên tại vang lên tiếng nói dịu dàng cưng chiều của người đàn ông.
Hai mắt Tần Nguyễn giật giật, hàng lông mi dài khẽ run rẩy.

Lần này, cô vậy mà lại nghe được Tam gia đáp lại.
Không phải người này đã rời đi rồi à, tại sao lại quay trở về.

Tần Nguyễn đưa tay ra sờ sờ vòng eo gầy gò của Tam gia.
Đây là cuộc sống thoải mái mà cô nên tận hưởng ở độ tuổi của mình.

Cuộc sống trong mười tám năm đầu đời của cô đã quá khổ.
Cô hỏi Tam gia: “Anh còn đi nữa không?”

Hoắc Vân Tiêu cười: “Không đi, anh sợ người nào đó vụng trộm khổ sở, đến mức cả cơm tối cũng không ăn.”
Cô sợ cô độc, và hưởng thụ cảm giác thỏa mãn khi nói chuyện một mình mang tới.

Nhưng đây chỉ là để tự thôi miên chính mình mà thôi, thế giới rộng lớn không phải chỉ có mình cô là vong hồn.
Cô ở núi Vạn Bảo quá cô độc.

Ban đầu cô còn có thể nói chuyện một mình, nói cho mưa gió,a hoa cỏ, cây cối nghe, làm như thế sẽ khiến cô cảm thấy mình không phải là tồn tại duy nhất ở nơi này.
Tam gia giống như ma túy làm cho cô nghiện, càng muốn bỏ càng không bỏ được.

Khi cô hòa giải với sự cô độc, chấp nhận và tận hưởng nó, thì Tam gia đã trở thành một thứ chất gây nghiện giúp lòng cô được khuây khỏa.
Lông mày của Hoắc Vân Tiêu khẽ nhíu, đôi môi mỏng mím lại một đường thẳng lạnh lẽo cứng rắn.

Đôi mắt đào hoa đa tình của anh híp lại, gương mặt tuấn tú của anh ửng đỏ cả lên.
Khoảnh khắc cánh cửa được đóng lại.