Cô kéo áo ngủ trên người rồi lên1 tiếng hỏi: “Sao hai người chưa đi nghỉ?” Tần Nguyễn mở to mắt, trên mặt cô xuất hiện biểu cảm kỳ lạ: “Có chuyện này à?”
Trông Lâm Hạo không giống đang nói láo. “Khụ khụ...”
Tần Nguyễn ho hai tiếng, cô không tiếp tục cái đề tài này nữa mà quay người đi về phía phòng ăn. “Chỉ một chút chuyện như vậy mà cũng đáng để anh kinh động tới Tam gia à?”
Tần Nguyễn nhíu mày, sắc mặt không vui lắm. Chỉ là lý trí của anh áp đảo tất cả những thứ đó mà thôi.
Anh không thể tiếp tục phạm phải sai lầm như lần đầu tiên anh gặp Tần Nguyễn nữa. Ai không biết lại tưởng rằng cô yêu sâu đậm Tam gia ấy chứ.
Vì Lâm Hạo cố ý nói như vậy khiến Tần Nguyễn nghĩ rằng bởi vì cô không ăn cơm tối, ngủ mơ lại gọi tên anh nên lúc này anh mới đi gấp cả đêm trở về. Cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra.
Tần Nguyễn bước vào trong phòng và nhìn thấy cảnh tượng Tam gia quần áo không chỉnh tề. Toàn bộ cơ thể của anh, mỗi một chỗ đều quá hoàn hảo, phác họa ra hình dáng tuyệt đẹp.
Tần Nguyễn hoàn toàn không thể bỏ qua, thị giác của cô cảm nhận được lực xung kích. Cô sẽ không nói lời gì không nên nói đấy chứ.
Tần Nguyễn càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, cô rất sợ mình bị lộ tẩy. Đúng là vì Tam gia rời đi mà cô có một chút cảm xúc không vui, nhưng cũng sẽ không vì chuyện này mà giày vò đối phương.
Rõ ràng là cơ thể anh không thoải mái nhưng còn nhớ chuyện cô không ăn cơm tối, rồi không để ý đến bản thân mà đi suốt đêm trở về đây. Cả thể xác, tinh thần và linh hồn của anh đều không thể kiềm chế được mà muốn tới gần cô.
Rõ ràng anh không nhìn thấy rõ mặt của Tần Nguyễn, nhưng anh lại bị thứ khí tràng trên người cô hấp dẫn. Những món ăn trên bàn đều là những món dễ tiêu hóa.
Đương nhiên, dù mỗi ngày người hầu thay đổi các món đa dạng, thì vẫn không thể thiếu được món canh thảo dược cho Tần Nguyễn. Làm dịu và thả lỏng một số bộ phận trên cơ thể.
Anh như trở lại ngày đầu gặp Tần Nguyễn ở khách sạn Hoàng Đình. Anh chỉ có thể nhìn thấy dáng người và đường nét trên gương mặt cô dưới ánh đèn ngủ lờ mờ.
Hoắc Vân Tiêu thở dài, anh nhẹ nhàng nói: “Anh đi vào phòng tắm, Nguyễn Nguyễn ngoan, thả tay ra nào.” Nhìn thấy những món ăn ngon mắt, sự thèm ăn của Tần Nguyễn được khơi dậy.
Nhưng bữa ăn này cô ăn không được ngon miệng. Hoắc Vân Tiêu nhìn thấy hết.
Vì để cho Tần Nguyễn an tâm, làm dịu cú sốc vừa rồi, anh làm mờ đèn ngủ trong phòng. Tam gia nhìn thấy Tần Nguyễn xông vào phòng thì đôi mắt mờ mịt nhanh chóng lấy lại lý trí.
Ý chí mạnh mẽ khiến trong lòng anh luôn ghi nhớ rằng, mình không thể làm Tần Nguyễn bị thương. Cô đầu biết là Lâm Hạo đang lái câu chuyện đi theo hướng khác.
Sau khi Tần Nguyễn đi vào phòng ăn, Hoắc Khương dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn chằm chằm vào Lâm Hạo. Anh thản nhiên kéo chăn, che đi một số chỗ gây khó chịu cho người khác phái.
Hoắc Vân Tiêu dùng vẻ mặt lành lạnh, bình tĩnh hỏi Tần Nguyễn: “Em ăn cơm xong rồi à?” Khóe môi Hoắc Vân Tiêu cong lên thành một nụ cười hoàn mỹ không một tì vết.
Anh vẫy tay với Tần Nguyễn: “Đừng đứng ngốc ra đấy nữa.” Cô chưa bao giờ thấy một Tam gia như thế này.
Có thất tình lục dục của con người bình thường. Anh đang điều chỉnh nhịp thở đều đều, định dùng lực kiềm chế mà anh vẫn luôn lấy làm kiêu hãnh của mình để làm tan biến cơn khô nóng đột nhiên xuất hiện này.
Tuy nhiên, suy nghĩ thì tốt đẹp, nhưng thực tế lại rất khó. Nhịp tim của Tần Nguyễn đập hơi nhanh, cô đóng cửa phòng lại, đi từng bước một đến bên giường.
Không biết vì sao, cô càng đến gần Tam gia, nhịp tim lại càng tăng nhanh. Tam gia vội vàng trở về trong đêm cũng chỉ vì cô không ăn cơm tối, rồi trong lúc ngủ mơ cô lại gọi tên anh.
Hành động này đã khiến trái tim cô cảm động. Vừa nãy lúc người hầu nhìn thấy Tần Nguyễn bước xuống nhà thì đã bày đồ ăn ra bàn rồi.
Bây giờ đã là nửa đêm. Tần Nguyễn nhìn theo ánh mắt ông ta mà quay sang Lâm Hạo.
Lâm Hạo cúi đầu, thành thật 2trả lời: “Tam gia gọi điện thoại về, biết phu nhân còn chưa ăn bữa tối nên bảo phòng bếp chuẩn bị đồ ăn mới, và nói sẽ mau ch0óng trở về.” Khi đó gặp được Tần Nguyễn, anh phát bệnh, toàn thân không có sức lực, tim ngừng đập đột ngột, mắt mờ mịt.
Nhưng anh vẫn bị thu hút cực lớn bởi sức hấp dẫn chết người của Tần Nguyễn. Lâm Hạo chỉ là thành thật trả lời thôi, anh ta biết Tần Nguyễn đang đau lòng Tam gia nên mới giận chó đánh mèo lên người mình.
Anh ta cúi đầu hơi cong khóe môi, nhỏ giọng nói: “Lúc phu nhân ngủ cứ gọi tên Tam gia suốt, giống như đang nằm mơ thấy ác mộng vậy.” Hoắc hương lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết rõ.
Ánh mắt ông ta liếc sang 7Lâm Hạo đứng bên cạnh. Đồng thời, cô cũng nhớ tới lúc vừa rồi ở phòng ngủ trên tầng, lúc cô tỉnh dậy Tam gia cũng nói là cô vẫn luôn nói mớ.
Vừa nãy cô mơ về núi Vạn Bảo ở kiếp trước, và cô đang nói một mình ở trước mặt Tam gia đến viếng cô. Hoắc Khương đứng lên, cung kính cúi đầu: “Phu nhân, Tam gia đi suốt đêm trở2 về nên người có thể sẽ hơi khó chịu, chúng tôi đợi một lúc nữa mới đi nghỉ ngơi ạ.”
Tần Nguyễn chớp mắt: “Tại sao Ta7m gia lại đột nhiên trở về vậy?” Cô cũng không muốn thừa nhận việc này.
Lâm Hạo gật đầu: “Người hầu sợ muộn quá cô không ăn cơm sẽ đói nên lên lầu xem thế nào, và nghe được tiếng cô vẫn luôn gọi tên Tam gia.” Giọng nói của anh vẫn dịu dàng và cưng chiều như vậy.
Nhưng Tần Nguyễn có thể nghe thấy một chút run rẩy trong giọng nói của anh. Cô đi đến một bên khác, vén chăn lên nằm xuống bên cạnh anh.
Loại hành vi này là một loại cố ý giữ khoảng cách với Tam gia ở bên kia. Hoắc Vân Tiêu lười biếng tựa vào đầu giường.
Anh không có bất kỳ hành động gì, cũng không định giải quyết. Từ trên người anh tản ra sức quyến rũ, gợi cảm thuần túy thuộc về đàn ông.
Tần Nguyễn có chút choáng váng, trái tim như bị khuấy động. Hoắc Vân Tiêu tính toán thời gian Tần Nguyễn xuống tầng một ăn cơm, nhanh nhất cũng phải mất nửa tiếng.
Những ngón tay mảnh khảnh của anh cởi cúc áo sơ mi, để lộ khuôn ngực cân đối rắn chắc. Anh vén chặn, đứng xuống đất.
“Tam gia, anh đi đâu?” Trên người anh có đắp chăn nhưng không kín, để lộ ra vốn liếng làm người ta kinh ngạc.
Nhưng thứ khiến Tần Nguyễn sửng sốt nhất chính là vẻ ham muốn trên gương mặt của Tam gia. “Ừ.” Cô ngơ ngác gật đầu.
Ở trong mắt cô, Tam gia là một người đàn ông vô cùng cao quý, siêu phàm thoát tục, không dính khói lửa trần gian. Lát sau, một chiếc thắt lưng của thương hiệu hàng đầu thế giới rơi xuống tấm thảm sang trọng trong phòng.
Tam gia cởi bỏ những thứ buộc chặt trên người mình. Lúc Lâm Hạo bị nhìn đến mức thấy không được tự nhiên, thì Hoắc Khương chậm rãi giơ ngón tay cái lên.
Phải công nhận rằng chiêu này của Lâm Hạo quá tuyệt. Bởi vì cảnh tượng như ẩn như hiện, làm cho người ta mơ màng vừa rồi của Tam gia, mà trong lòng cô có chút khác thường.
Trong phòng rơi vào yên tĩnh, nhưng không mất đi sự xấu hổ. Cô còn không buông tay, anh sợ mình sẽ phạm sai lầm mất.
Con người ai cũng có thất tình lục dục, Hoắc Vân Tiêu cũng không ngoại lệ. Tay anh bị một bàn tay nhỏ ấm áp mềm mại nắm lấy.
Hoắc Vân Tiêu ngoái đầu, nhìn về phía Tần Nguyễn đã dịch ra đến giữa giường. Cô như một cơn nghiện khiến anh không thể nào từ chối được.
Giữa họ dường như có một ít từ trường đặc biệt nào đó vô tình hấp dẫn lẫn nhau. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, có lẽ thân thể và trái tim anh đạt được sự khuây khỏa đấy, nhưng Tần Nguyễn thì phải chịu đau khổ một phen rồi.
Ở trong mắt anh, cô bé này quá yếu đuối, cần được che chở cẩn thận.
Tần Nguyễn không buông tay, cô ngửa đầu, hai mắt cố thích ứng với ánh đèn mờ tối của đèn ngủ.