Giọng của Hoắc Vân Tiêu hơi trầm xuống. Một lần nữa hạ đèn trong phòng ngủ xuống, Tam gia nằm xuống bên cạnh Tần Nguyễn và ôm cô vào trong lòng.
Lần này, anh không xúc động nữa. Nửa tiếng sau.
Hoắc Vân Tiêu toàn thân đầy hơi ẩm mở cửa phòng tắm bước ra ngoài. Tần Nguyễn cả0m nhận được hơi thở nguy hiểm đang đến gần, cô từ từ buông tay người đàn ông ra.
Nhưng Tam gia lại nắm chặt lấy cổ tay của Tần Nguyễn. Tần Nguyễn cũng hiểu ra cái gì đó.
Xúc cảm vừa rồi rất rõ ràng, cô thật sự không phải cố ý. Hoắc Vân Tiêu không mấy khi ở trước mặt Tần Nguyễn mà tự xư2ng là chồng.
Mỗi lần anh nhắc đến xưng hô này là anh coi Tần Nguyễn như một người phụ nữ, là vợ của mình. Anh nhanh chóng đứng dậy, kéo giãn khoảng cách với cô.
Đến cuối cùng, anh không nhịn được mà đưa tay ra sờ khuôn mặt của Tần Nguyễn. Nam Cung Vân Long lại ngồi không yên.
Ông ta đứng lên, mặt lộ vẻ vội vàng: “Có chuyện gì để nói sau, chúng ta rời khỏi nơi này trước đã.” Tóc anh đã được sấy tạm, trên người khoác áo choàng tắm, anh điềm tĩnh bước đến bên giường.
Dưới sự an ủi của Tần Nguyễn và sau khi nghiên cứu thảo luận với “ngũ cô nương”, sự xao động sâu trong đáy lòng anh đã dần dần bình tĩnh trở lại. Đạo trưởng Ô biết được kế hoạch giải cứu hai cha con nhà Nam Cung thông qua ký ức của anh Lục.
Tới giờ, gã đi thẳng lên tầng hai, đốt hương An Hồn. Thực ra lực 2nắm của cô cũng không mạnh, nếu Tam gia muốn tránh thoát thì dễ như trở bàn tay.
Ánh mắt nặng nề của Hoắc Vân Tiêu nhìn Tần Ngu7yễn, rất nhanh anh đã có động tác. Cô nuốt nước bọt một cái, cẩn thận hỏi: “Anh không sao chứ?”
Tam gia khom người, trong bóng tối tìm kiếm đôi môi của Tần Nguyễn và cắn nhẹ một cái. Tất cả những cảm xúc hồi hộp, lo lắng và hoảng sợ khi cô mơ hồ mời gọi Tam gia đều biến mất.
Tần Nguyễn chậm rãi nhắm mắt lại, sau khi cả thể xác lẫn tinh thần trải qua cảm xúc trập trùng khá lớn, cô cảm thấy rất mệt mỏi. Có thể gặp được Tam gia mạnh mẽ như vậy, tuy đối xử với cô không thể nói là như châu như bảo, nhưng cũng tốn rất nhiều công sức, đây đúng là may mắn của cô.
Tần Nguyễn ôm chặt tấm chăn trong tay, độ cong ở khóe môi bất giác tăng lên. Sau khi tay lấy lại được tự do, Tần Nguyễn lùi người về phía sau.
Chân cô hơi cong. Anh Lục cười: “Xem ra là ông vẫn còn nhớ tôi, tôi là đệ tử đắc ý nhất của sư phụ, mọi người hay gọi là đạo trưởng Ô.”
Gã nghênh ngang ngồi đối diện với Nam Cung Vân Long, xem tư thế có vẻ muốn ngồi nói chuyện lâu với ông ta. Đột nhiên, Tam gia phát ra một tiếng kêu nặng nề. Sau khi lùi về phía sau, Tần Nguyễn tìm điểm chống đỡ cơ thể mình. Nhưng cô nghe thấy giọng nói của Tam gia như đang đau đớn, xen lẫn với những tiếng khác.
Hoắc Vân Tiêu hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô bé, sớm muộn gì anh cũng sẽ chết trong tay em.” Anh dọa: “Nguyễn Nguyễn, em chờ đấy, sớm muộn gì, sớm muộn gì anh cũng sẽ xử lý em!”
Anh nói hai lần từ “Sớm muộn gì”, có thể thấy được việc anh muốn xử lý Tần Nguyễn kiên định như thế nào. Nam Cung Vân Long phát giác có gì đó không ổn: “Lục?”
Gã anh Lục cười khẩy: “Ngài Nam Cung, sư phụ tôi là Từ chân nhân, tôi là đại đồ đệ của ông ấy, không biết ông có còn nhớ tôi không?” Đạo trưởng Ô lắc đầu: “Có một số việc không làm rõ, ông không đi được đâu.”
Nam Cung Vân Long đứng ở trước mặt gã, hai tay ông ta nắm chặt lại thành nắm đấm. Tam gia hơi thở phào.
Sau khi uống thuốc, cơ thể anh dần cảm thấy mỏi mệt. Anh nghiêng đầu, đôi mắt thâm thúy mang theo nét quyến rũ nhìn Tần Nguyễn đang ngủ say sưa.
Lần này cô bé ngủ rất say. Tần Nguyễn trầm giọng đáp lại.
Cô nắm chặt tay Tam gia vẫn không buông. Nếu đối phương đã tìm tới tận cửa thì Nam Cung Vân Long tin rằng gã đã biết đại khái nội tình rồi.
Ánh mắt ông ta khẽ lóe lên, ông ta trầm giọng nói: “Là do môn phái m Dương từ bỏ ông ta, ông ta đắc tội với người của nhà họ Hoắc, nên môn phái m Dương bóp nát mệnh bài của ông ta.” Ông ta biết rõ đại đồ đệ của Từ chân nhân đã chết.
Mà gã anh Lục trước mắt này là tay chân thân tín và trung thành nhất của ông ta và con trai. Nói xong lời hung ác, Tam gia đứng dậy rời đi, bước chân mất đi sự điềm tĩnh và tao nhã như bình thường.
May mà trong phòng đang khá tối nên sẽ không bị người khác phát hiện ra được. Tần Nguyễn nằm ở trên giường, trái tim trở nên mềm đi.
Người đàn ông này thực sự có vốn liếng để phụ nữ mê đắm. Anh áp sát vào tai Tần Nguyễn, giọng nói nặng nề chậm rãi vang lên: “Cô bé, em nên biết, cho dù một người đàn ông có ăn mặc đẹp đẽ chỉn chu đến cỡ nào, thì cũng có thời điểm sẽ biến thành không bằng cầm thú. Lần sau đừng mời gọi anh như vậy, em sẽ hối hận đấy.”
Hoắc Vân Tiêu nói xong thì buông tay Tần Nguyễn ra. Nếu có một ngày bọn họ bảo gã đi chết, thì gã cũng sẽ không hề do dự mà tự sát.
Nhưng hiện giờ gã tự xưng là đạo trưởng ô thì có chín phần là sự thật rồi. Vừa rồi ở trong phòng tắm, anh cũng đã nghĩ về việc tại sao đêm nay mình lại mất kiểm soát.
Ngày bình thường anh ở cùng Tần Nguyễn cũng đã cố kiềm chế rồi. Cô cảm nhận được sự tôn trọng và sự chăm sóc cẩn thận của Tam gia dành cho mình.
Tần Nguyễn sờ lên khuôn mặt nóng rực của mình, trên mặt cô vẫn còn nở nụ cười không có cách nào biến mất được. Một cô gái trẻ trung tràn đầy sức sống, trên người lại có dấu ấn của anh, mỗi ngày lắc lư ở trước mặt anh như thế, anh cũng không phải là thánh nhân.
Chẳng qua là ngại cơ thể Tần Nguyễn khó chịu nên anh mới không động vào cô thôi. “Lục, người bên ngoài đều hôn mê hết rồi?”
Anh Lục đi vào trong phòng, gã không trả lời câu hỏi của Nam Cung Vân Long mà tiện tay đóng cửa phòng lại, rồi dùng sắc mặt âm trầm, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ông ta. Tiếng hít thở của anh quá nặng, ở trong phòng có thể nghe thấy đ1ược rõ ràng.
“Ừm.” Gương mặt Nam Cung Vân Long biến sắc, trong mắt ông ta hiện lên một tia hoảng sợ: “Cậu họ Ô?”
Ông ta biết Từ chân nhân có một người đại đồ đệ, lão ta đến thủ đô cũng là vì đại đồ đệ của lão ta xảy ra chuyện. Chỉ mấy phút sau, các ám vệ nhà họ Hoắc đứng canh giữ trong hành lang đều ngã xuống.
Anh Lục đi ra và ung dung đi vào trong phòng của Nam Cung Vân Long. Tần Nguyễn chìm vào giấc ngủ say với tiếng hít thở đều đều, nhẹ nhàng mà chậm rãi.
Hoắc Vân Tiêu ngồi ở bên giường, rồi vặn cho đèn ngủ sáng hơn một chút. Khi trái tim Tần Nguyễn đang bất ổn, Tam gia quỳ một gối ở bên giường, nghiêng người về phía7 cô.
“Cô bé, có phải em đã quá tự tin về chồng mình không?” Nhà Nam Cung.
Hai giờ sáng. Nam Cung Vân Long trầm giọng hỏi: “Cậu muốn biết cái gì?”
Đạo trưởng Ô nhe răng, lạnh lùng hỏi: “Tại sao lại giết sư phụ của tôi?” Loại mệt mỏi này không phải là bị khí tràng trong mắt Tần Nguyễn hấp dẫn, khiến anh phải cố gắng hết sức để kiềm chế dẫn đến mệt mỏi.
Hoắc Vân Tiêu biết rõ, trong khoảng thời gian tới cơ thể anh sẽ rơi vào trạng thái suy yếu, yếu đến mức không thể ra ngoài gặp gió được. Đạo trưởng Ô cười: “A! Ông cho rằng tôi tin vào chuyện vớ vẩn của ông à. Có người nói cho tôi biết là nhà Nam Cung các người bỏ xe giữ tướng! Đâm lén ở sau lưng sư phụ tôi!”