Cáchk Tần Nguyễn quan tâm đến anh khiến anh cảm thấy mình như một kẻ tàn phế. “Thế còn đỡ, tình cảm cần sự vun đắp từ cả hai phía, hôn nhân không tình cảm sẽ khiến người ta không thoải mái.”
Tần Nguyễn đặt mình vào vị trí của Hoắc Dịch Dung để suy nghĩ. Tần Nguyễn che cái trán bị búng, cô lùi về phía sau để né một lần tập kích khác của anh.
Tần Nguyễn bĩu môi phàn nàn: “Tiêu Văn Nhu đã tự mình thừa nhận, cô ta thích anh nhiều năm rồi, lần trước còn lên mặt với em ở trong nhà đấy.” Hoắc Vân Tiêu búng nhẹ vào trán Tần Nguyễn
Anh bật cười: “Em nghĩ gì thế, cô ta không thích anh đâu.” Trong lúc cả hai đang tận hưởng sự ấm áp do đứa trẻ mang lại, Hoắc Vân Tiêu lại tung ra một tin khác. “Nguyễn Nguyễn, Tiêu Văn Nhu đã đính hôn với con trai cả của nhà họ Phó, lễ đính hôn sẽ được tổ chức vào ngày thứ hai sau khi nhà họ Phó đến thủ đô, sức khỏe của anh không tiện để tham dự, em đi thay anh nhé.”
Khóe miệng Tần Nguyễn hơi giật nhẹ. Tam gia nhìn thấy động tác chớp mắt của Tần Nguyễn , anh muốn vươn tay ra để vuốt ve lông mày của cô.
Hoắc Vân Tiêu lơ đãng nhìn sang chỗ khác, anh kiềm chế hai tay của mình rồi tiếp tục nói: “Ông nội muốn cho anh hai đính hôn với Tứ tiểu thư của nhà họ Phó.” Tin tức ấy khiến Tần Nguyễn choáng váng.
Ánh mắt Tần Nguyễn hiện lên vẻ khó hiểu: “Nhà họ Tiêu muốn kết thành thông gia với nhà họ Phó à?” Biết cô vô tâm nên Hoắc Vân Tiêu không đề trong lòng. Nhưng có một giọng nói ở sâu trong tim nói nhỏ với anh rằng, một ngày nào đó anh sẽ khiến cô nhóc này hối hận vì hành động của mình.
Hai người nắm tay nhau đi vào phòng khách. Không biết đang nhớ tới chuyện gì, vẻ mặt Tần Nguyễn khẽ biển sắc.
Cô nhắm mắt lại, hỏi thẳng: “Vì Tiêu Văn Nhu thích anh à?” Cô kiên quyết nói: “Em và Tam gia không giống.”
Tần Nguyễn vươn tay nắm lấy bàn tay đang xoa bụng mình của Hoắc Tam gia, rồi dịu dàng nói: “Chúng ta có con.” Là bá chủ của phía nam, nhà họ Phó đã quen với địa vị cao, liệu họ có cam lòng khi trở thành kẻ đứng dưới ở thủ đô hay không.
Hàng lông mày dài của Tần Nguyễn cau lại. “...” Tần Nguyễn há hốc mồm, cô không biết phải trả lời thế nào nữa.
Nhìn đôi mắt tràn đầy ý cười của Tam gia và vẻ cưng chiều trên khuôn mặt dịu dàng của anh, Tần Nguyễn mím môi cười. Nếu cô không nhớ nhầm thì Tiêu Văn Nhu mới cưới Nam Cung Sưởng chưa lâu.
Nam Cung Sưởng vừa mới chết, cô gái này đã chuẩn bị đính hôn với người nhà họ Phó rồi. Nghe được câu trả lời này, độ cong trên khóe môi Hoắc Vân Tiêu càng lớn hơn, anh dịu dàng giải thích: “Nếu thích ai đó thì sẽ không tuyên bố rùm beng khắp nơi giống Tiêu Văn Nhu, cô ta chỉ lợi dụng tên tuổi của anh để tạo thế cho bản thân mà thôi.”
Tần Nguyễn hỏi: “Tạo thế gì cơ?” Ánh mắt Tần Nguyễn hơi phức tạp: “Tại sao nhà họ Tiêu lại làm như vậy, bọn họ muốn leo lên đầu bốn gia tộc lớn à?”
Bờ môi mỏng của Hoắc Vân Tiêu khẽ nhếch lên, giọng nói của anh vẫn dịu dàng như vậy: “Nhà họ Tiêu đang thể hiện sự trung thành của họ đối với nhà họ Hoắc.” Hoắc Vân Tiêu muốn Tần Nguyễn có thể hiểu biết sâu hơn về các gia tộc lớn và các thế gia.
Anh kể rõ cho cô nghe nói tình của chuyện nhà họ Tiêu kết làm thông gian với nhà Nam Cung: “Tiêu Văn Nhu kết hôn với Nam Cung Sưởng, là để giẫm lên nhà Nam Cung giúp địa vị của nhà họ Tiêu ở thủ đô trở nên vững chắc hơn. Bây giờ nhà họ Tiểu kết làm thông gia với nhà họ Phó cũng có mục đích như vậy, đương nhiên nếu nhà họ Phó an phận thủ thường thì có lẽ hai nhà họ Tiêu và họ Phó sẽ thực sự trở thành thông gia, đây là kết quả tốt nhất. Nếu nhà họ Phó cũng có những suy nghĩ không nên có giống nhà Nam Cung, vậy nhà họ Tiêu sẽ tiếp tục đạp lên đầu gia tộc này để củng cố vị trí của mình.” Câu trả lời này không làm Tam gia hài lòng.
Khóe môi đang cong lên của anh lại hạ xuống, ánh mắt dịu dàng trở nên trầm lặng. Hoắc Vân Tiêu cũng cảm thấy điều đó.
Khuôn mặt bình tĩnh của Hoắc Vân Tiêu lộ vẻ dịu dàng, anh vuốt ve theo hướng chuyển động của đứa trẻ trong bụng. Cô đặt tay lên trên tay của đối phương, cảm nhận đứa con đang vận động rất mạnh trong bụng.
Như thể bọn chúng đang bơi qua bơi lại trong bụng cô. Ý của Tần Nguyễn là nếu giữa họ không có đứa con thì cũng không có cuộc hôn nhân bây giờ.
Tần Nguyễn không hề có cảm giác gì trước sự bất mãn của Tam gia. Giọng nói của anh hơi trầm thấp, quay trở lại với vấn đề vừa rồi của Tần Nguyễn: “Sáu thế gia sẽ không thiếu đầu, cho dù nhà Nam Cung bị hủy diệt, cũng sẽ có thể gia mới thay thế.”
“Còn có thể như vậy à?” Tần Nguyễn ngạc nhiên. Người hầu đặt hoa quả sau bữa tối xuống trước mặt Tần Nguyễn.
Hoắc Vân Tiêu ngồi bên cạnh, anh khẽ vuốt ve cái bụng đang nhô lên của cô và cảm nhận hai đứa bé đang động đậy bên trong. Tần Nguyễn thầm cảm thấy thương cho Hoắc Dịch Dung: “Thế này chẳng phải hôn nhân sắp đặt sao?”
Nghe thấy giọng điệu bất bình của cô, Tam gia khẽ mỉm cười: “Mọi chuyện còn chưa đến đâu mà, khi nào nhà họ Phó vào thủ đô và anh hai gặp cô Tứ tiểu thư kia, đến lúc đó mới quyết định có đính hôn hay không.” Cho dù kiếp trước hay kiếp này, Tần Nguyễn cũng không đặt chân vào giới thượng lưu quyền quý nên chẳng biết gì cả.
Thấy Tần Nguyễn cảm thấy hứng thú với những chuyện này, Hoắc Vân Tiêu từ từ nói bên tại cô: “Vài ngày nữa nhà họ Phó ở phía nam sẽ vào thủ đô, bọn họ sẽ trở thành một trong sáu thế gia.” Nhà họ Phó là trùm của cả khu vực phía nam, thể lực của họ trải rộng toàn bộ mảnh đất này.
Tần Nguyễn trợn mắt, cô vẫn chưa tỉnh hồn lại. Anh nhếch môi nở nụ cười như tắm gió xuân, anh dịu dàng hỏi: “Nguyễn Nguyễn thích anh không?”
Tần Nguyễn suy nghĩ rồi trả lời không chắc lắm: “Thích.” Lúc đó Tiêu Văn Nhu cứ như bị cướp mất món đồ của mình vậy, trông cô ta vừa kiêu ngạo vừa bá đạo.
Hoắc Vân Tiêu cảm thấy Tần Nguyễn như thế này thật đáng yêu. Ngoài thông gia ra, Tần Nguyễn không nghĩ ra lý do nào khác.
Một thế gia đã ở thủ đô nhiều năm lại vội vàng đính hôn với nhà họ Phó vừa mới đến nơi này, chắc chắn là vì lợi ích. Cho dù là cha, chú hai và anh họ, vào lúc Hocắc Vân Tiêu bị bệnh nặng nhất, bọn họ cũng chỉ hơi quan tâm và coi như anh bị bệnh nhẹ thôi.
Sự lo lắng thái quá của aTần Nguyễn đã hoàn toàn bỏ qua lòng tự trọng của một người đàn ông. Hoắc Vân Tiêu hơi nhướng mày khi nghe thấy câu này, một suy nghĩ lóe lên trong đôi mắt sâu thẳm của anh.
“Thế Nguyễn Nguyễn ở bên anh có thoải mái không?” Tin tức bất ngờ này khiến Tần Nguyễn kinh ngạc.
Vẻ mặt của Tần Nguyễn rất khó tả, cô nhỏ giọng hỏi: “Anh Dung và Tứ tiểu thư nhà họ Phó chưa từng gặp nhau đúng không?” Hoắc Vân Tiêu ôm eo Tần Nguyễn, thỉnh thoảng xoa đầu ngón tay lên da cô: “Điều đó sẽ giúp Tiêu Văn Nhu thoát khỏi chuyện đối tượng thông gia có quan hệ rất sâu với cô ta. Tiêu Văn Nhu là một cô gái rất thông minh, cô ta biết mình muốn gì, cũng biết gia tộc của mình đang ở bên bờ vực, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ. Nếu Tiêu Văn Nhu muốn thoát khỏi bờ vực ấy, cô ta sẽ phải trả cái giá rất lớn, ví dụ như thông gia. Tiêu Văn Nhu cần một mánh khóe để giúp cô ta thoát khỏi chuyện đó bất cứ lúc nào, và anh đã trở thành chỗ dựa của cô ta.”
Nói đến đây, Tam gia dừng lại. Anh xoa mi tâm rồi kể cho Tần Nguyễn nghe những chuyện bực mình trong quá khứ: “Anh nhớ năm đó Tiêu Văn Nhu còn nhỏ, rõ ràng cô ta rất sợ anh nhưng vẫn xán lại gần. Cô ta còn ra vẻ rất yêu anh, khiến những người khác hiểu nhầm. Trong một buổi tiệc, cô ta đã chủ động mời anh nhảy điệu mở đầu, lần đó đã gây xôn xao đến mức toàn thành phố đều biết. Còn nhớ lúc đó cô ta vô cùng sợ hãi, mặc dù chân run rẩy nhưng vẫn kiên trì nhảy đến cuối cùng. Từ đó trở đi, dưới sự tuyên truyền của Tiêu Văn Nhu, tất cả mọi người ở thủ đô đều nghĩ rằng cô ta yêu anh, nhưng cũng có một số ít người biết đây chỉ là một màn kịch mà thôi.”
“Chưa biết chừng điều đó là thật đấy.”