Cô nói với người đàn ông bên cạnh: “Trước kia, thái độ của 1anh đối với Hoắc Chi tuy không thể nói là ôn hòa, nhưng cũng không nghiêm nghị giống như ngày hôm nay, nói thế nào nhỉ, cảm giác giống nh2ư anh đang bắt bẻ vậy.” Họ đều không lên tiếng, bầu không khí cũng không có cảm giác khó xử.
Hơi thở họ quyện vào nhau trong hư không, đạt đến sự ăn ý trong tâm hồn. Lúc Tần Nguyễn muốn ngả người dựa vào ghế, Hoắc Vân Tiêu đã duỗi tay ra đỡ lưng cô.
Anh nhẹ nhàng nói: “Ra phòng khách ngồi đi, ngồi ở đây không thoải mái.” Hoắc Vân Tiêu đứng dậy đi đến bên cạnh cúi người đỡ cô, anh nói: “Vào nhà thôi.”
“Được.” Hoắc Khương thành thật trả lời: “Tiểu thư Tiêu Văn Nhu tự mình đến tìm tôi, nhờ tôi chuyển lời lại cho ngài là, ở bên trong Trần Phẩm Quán có một bộ phận người có thân phận không tiện thả ra ngoài, nếu thả ra có thể sẽ nguy hiểm. Còn có một bộ phận bị thuần hóa, sớm đã thành thói quen sinh tồn bên trong đó rồi, cho dù có thể ra ngoài cũng không sống nổi, đây là sát sinh, không thể làm. Còn một lý do nữa chính là từ bản thân tiểu thư Tiêu Văn Nhu, cô ấy cảm thấy có hứng thú với Trăn Phẩm Quán, mấy ngày trước cô ấy có một chút gút mắc với một nam phục vụ ở bên trong đó.”
Hoắc Vân Tiêu cảm thấy những lý do phía trước đều là nói nhảm hết. Trong lúc Tần Nguyễn đang nhai kỹ nuốt chậm, Hoắc Khương cầm một xấp văn kiện đi tới.
Ông ta đặt văn kiện xuống trước mặt Hoắc Vân Tiêu rồi bấm báo: “Chủ nhân, đây là những tài sản còn chưa được phân phối của nhà Nam Cung, các gia tộc khác không dám động vào, ngài nhìn xem nên xử lý như thế nào?” Đúng hay sai, cô đều không có tư cách để phân biệt.
Hoắc Chi có thể còn sống trở về, không thể phủ nhận là bởi vì nhờ có Hoắc Dịch Dung. Vấn đề quan trọng là Tiêu Văn Nhu có dây dưa với nam phục vụ trong Trần Phẩm Quán.
Hoắc Vân Tiêu khép lại văn kiện trong tay, anh nhíu mày hơi mệt mỏi: “Trăn Phẩm Quán có thể cho nhà họ Tiêu, chỉ có một điều kiện, đừng làm nhà Nam Cung thứ hai.” Tần Nguyễn lấm bẩm: “Em lười.”
Ăn no rồi là lười động đậy, cô chẳng muốn đi đâu cả. Không biết qua bao lâu, Hoắc Vân Tiêu bỗng hỏi: “Em đói không?”
Tần Nguyễn sờ lên cái bụng trong vo của mình, cô cười: “Hình như có một chút.” Vẻ mặt của Hoắc Vân Tiêu lạnh nhạt, so với vẻ dịu dàng khi ở trước mặt Tần Nguyễn, thì anh bây giờ có chút bực bội.
Sau khi những gì gia tộc Nam Cung bí mật làm bị đào bới ra, anh mới biết được gia tộc này vô đạo đức như thế nào, bọn họ đã vi phạm khí độ và khuôn mẫu của thế gia. Trước khi đi, ông ta đưa mắt liếc Hoắc Xuyên một cái.
Hoắc Xuyên nhìn thấy và khẽ gật đầu. Vừa mở văn kiện, ba chữ Trăn Phẩm Quán đã đập vào mắt anh.
Vốn anh cũng chẳng có suy nghĩ tốt đẹp gì về nơi này. Nhưng lúc này, vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, đuôi mắt nhếch lên thành một đường cong dịu dàng.
Giọng nói khàn khàn, mập mờ vang lên trong không gian yên tĩnh: “Anh ba...” Mấy ngày tiếp theo, Hoắc Khương sẽ rất bận rộn, Hoắc Xuyên cần phải đi theo bên cạnh Tam gia.
Giữa bọn họ có sự ăn ý, chỉ cần cho nhau một ánh mắt là đủ. “Rất ngoan.”
Lời khen chứa đựng âm điệu vui vẻ được thốt ra từ đôi môi mỏng của Tam gia. Lúc Tam gia và Hoắc Khương nói chuyện, Tần Nguyễn vẫn tiếp tục ăn.
Khi bọn họ kết thúc thì cô cũng ăn no rồi. Mặt Hoắc Vân Tiêu hơi cau lại, thần sắc lạnh lùng: “Bên chi thứ của nhà Nam Cung xử lý như thế nào?”
Nam Cung Vân Long và Nam Cung Sưởng là dòng chính của nhà Nam Cung. Bọn họ là kim chỉ nam của nhà Nam Cung, bây giờ cả hai người đều không còn nữa, thì các thành viên chi thứ sẽ rục rịch có động tĩnh.
Hoắc Khương cúi đầu, kính cần nghe theo, ông ta nói: “Tất cả các thành viên chi thứ của gia tộc Nam Cung đều đã bị đẩy ra ngoài, trong vòng một trăm năm không được phép trở về thủ đô, thậm chí bọn họ còn lâu mới được chen chân vào Nội Các, trung tâm quyền lực của đất nước chúng ta.” em.”
Tần Nguyễn cụp mắt xuống, không phát biểu ý kiến gì về chuyện này. Ẩn ý là không cần thiết tồn tại.
Hoắc Khương: “Rõ!” Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên trên người Tần Nguyễn và Hoắc Vân Tiêu, làn gió nhè nhẹ lướt qua người họ.
Cả hai tận hưởng cảm giác thoải mái hiếm có. Ảnh mắt Hoắc Vân Tiêu lập tức trở nên sâu thẳm, khóe môi khẽ mỉm xuống.
Anh nhướng mắt, đôi mắt lạnh lùng nhìn Hoắc Khương: “Bọ họ muốn Trần Phẩm Quán làm cái gì?” Hoắc Vân Tiêu đánh giá cái bụng càng lúc càng lớn của cô, anh đứng dậy đi đến rồi khom người muốn bể cô lên.
Tần Nguyễn giật mình, vội vàng đứng lên, né tay anh đưa tới. m điệu gợi cảm giống vuốt mèo cào vào trong lòng Tam gia. Sự ngoan ngoãn của cô đã lấy lòng anh.
Hoắc Vân Tiêu vươn tay về phía Tần Nguyễn, ngón trỏ mảnh khảnh hơi cong lại, vuốt nhẹ lên đầu mũi của cô một cái. Hoắc Vân Tiêu nghiêng đầu nhìn lại Tần Nguyễn, anh trêu cô: “Nói cảm ơn anh thì không bằng gọi một tiếng anh ba sẽ khiến anh thấy thoải mái hơn.”
Anh cười thật ấm áp, ánh mắt cũng tràn ngập sự dịu dàng, nụ cười bên trong đôi mắt đào hoa thâm thúy đầy quyến rũ, khiến người ta nếu không cẩn thận sẽ rơi vào vực sâu của anh. Hoắc hương gật đầu: “Tôi sẽ chuyển lại ý của ngài cho nhà họ Tiêu.”
Hoắc Vân Tiêu lại nói: “Những sản nghiệp khác thì nhìn xem rồi tự xử lý, nhà họ Hoắc không thiếu chút tiền này.” “Vâng.”
Hoắc Khương ôm văn kiện quay người rời đi. Nếu anh ta không ra tay, thì hôm nay cô cũng không được nhìn thấy Hoắc Chi.
Tần Nguyễn ngước mắt, ánh mắt dịu dàng nhìn người đàn ông bên cạnh: “Cám ơn anh.” Hoắc Vân Tiêu nghe vậy thì bật cười: “Cô bé, em đúng là rất cẩn thận trong việc quan sát người khác đấy.”7
Tần Nguyễn hơi híp mắt lại, không phủ nhận: “Anh thật sự không chào đón Hoắc Chi à?” Tần Nguyễn vặn tay anh đứng lên, hai người cùng đi vào nhà.
Phòng ăn. Hoắc Vân Tiêu ngồi ở bên cạnh Tần Nguyễn , thỉnh thoảng lại đút cho cô ăn.
Anh rất hưởng thụ quá trình đút cho Tần Nguyễn ăn, có cảm giác như đang nuôi con sớm vậy. Tần Nguyễn hơi bĩu môi, người đàn ông này thật là dễ dụ, chỉ một tiếng gọi anh ba là xong rồi.
Cô sờ lên đầu mũi, cơ thể thả lỏng ngả về phía sau, thỉnh thoảng lại đung đưa ghế mây. Bây giờ bị Hoắc Khương quấy rầy, vẻ mặt dịu dàng của Hoắc Vân Tiêu phai nhạt đi nhiều.
Anh cầm khăn ăn lau tay, rồi lật tập tư liệu ở trước mặt ra. “Đâu có.” Hoắc Vân Tiêu lắc đầu, an7h đưa chén trong tay đến trước mặt Tần Nguyễn: “Nước ấm vừa mới rót, em hiện đang mang thai, không nên uống trà.”
Tần Nguyễn cầm 2chén lên uống một ngụm, nhiệt độ vừa vặn. Cô tiếp tục hỏi: “Nếu không phải thì sao hôm nay anh lại nghiêm nghị như vậy?” Chủ đề lại quay 0về Hoắc Chi. Hoắc Vân Tiêu phất tay với Hoắc Khương: “Chú đi xuống đi, những chuyện tiếp đó có quan hệ với nhà Nam Cung thì cứ đi tìm anh hai giải quyết.”
Chuyện của nhà Nam Cung dừng ở đây, không cần thiết vì nó mà tốn thời gian và sức lực. Tần Nguyễn để chiếc thìa trong tay xuống và đầy bát không về phía trước.
Cơ thể nặng nề khiến cô lúc nào cũng muốn thả lỏng cơ thể và tìm thứ gì đó có thể chịu được sức nặng để giảm bớt thân hình cồng kềnh của mình. Hoắc Vân Tiêu đưa tay chỉ vào Trần Phẩm Quán trên văn kiện và bảo: “Tôi không muốn nhìn thấy nơi này, xử lý sớm đi.”
Hoắc Khương tỏ ra do dự, ông ta hạ thấp giọng: “Chủ nhân, nhà họ Tiêu đưa ra đề nghị muốn tiếp quản nơi này.” Cô nhanh chóng nói: “Em đột nhiên muốn đi lại, vận động nhiều một chút hình như sẽ dễ sinh hơn.”