Cô bước ra ban công rồi liếc nhìn xuống dưới. Người này có thể phơi nắng là tốt rồi, xem ra hôm nay anh đã khỏe hơn.
Hoắc Vân Tiêu nhếch môi, vẫy tay với Tần Nguyễn: “Nhà bếp đã chuẩn bị những món em thích, xuống đây ăn nhé?” Hoắc Tam gia là người thực sự nắm quyền ở nhà họ Hoắc này, anh luôn đứng ở trên đỉnh cao nhìn xuống mọi người.
Khí thế uy nghiêm mạnh mẽ của Hoắc Tam gia áp tới. Việc xét xử công khai có liên quan đến cô ta, nếu không muốn liên lụy đến Nhị gia thì phải tránh xa chuyện này.
Hoắc Chi quỳ trên mặt đất không đứng dậy. Hoắc Xuyên cầm viên kẹo trong tay, cung kính đáp: “Vâng, chủ nhân.”
“Mọi người đang nói cái gì sau lưng em đấy?” Việc Hoắc Dịch Dung đúng hay sai, không nên để một ám vệ quyết định.
Bọn họ không có tư cách khoa tay múa chân. Hoắc Chi nghe vậy thì lưu loát đứng lên.
Nhìn ở khoảng cách gần càng thấy cô nàng này gây hơn. Vừa nh7ìn thấy Hoắc Chi, Tần Nguyên phát hiện cô gái này gầy đi rất nhiều.
Hoắc Chi mặc một bộ quần áo bó sát màu đen, đôi mắt nh7ìn chằm chằm vào Hoắc Xuyên và Hoắc Khương. Giọng nói dịu dàng của Tần Nguyễn vang lên sau lưng mọi người.
Hoắc Tam gia bình tĩnh trần thuật lại: “Hoắc Chi tạm thời không thể đi theo bên cạnh em được, để tháng sau đi, chuyện của anh hai khá phiền toái, cần cho trưởng lão của nhà họ Hoắc một câu trả lời.” Vẻ mặt Hoắc Chi tái nhợt, trông ốm yếu chẳng khác gì anh, nếu cô ta thật sự đi theo Tần Nguyễn, chẳng biết ai chăm sóc cho ai nữa?
Hoắc Chi cúi đầu quỳ trên mặt đất, khóe mắt cô ta liếc thấy một đôi chân hoàn mỹ đang bắt tréo vào nhau. Tần Nguyễn xoay người rời đi, vừa bước được một bước, cô lại quay đầu nhìn Hoắc Chi ở phía dưới.
Tần Nguyễn giả vờ nghiêm khắc lớn tiếng nói: “Tiểu Chi, cô cũng đừng chạy khi tôi chưa kịp xuống dưới, đã lâu không gặp, tôi rất nhớ cô đấy!” Một giọng nói vui vẻ kèm theo tiếng cười vang lên ở trên lầu.
Mọi người đứng dưới lầu đều ngẩng đầu lên nhìn về phía phát ra âm thanh. “Đi chỗ khác đi.”
Giọng của Ho0ắc Chi khàn khàn, cứ như thể đã lâu rồi không nói chuyện. Mọi thứ dường như đông cứng khiến bầu không khí bỗng trở nên khẩn trương.
Đúng lúc này, giọng nói khàn khàn của Tam gia chậm rãi vang lên: “Hoắc Chi, nửa tháng nữa, bởi vì cô mà anh hai tôi sẽ bị công khai xét xử ở khu hình phạt, lúc này cô không thích hợp ở bên cạnh phu nhân.” Hoắc Chi cắn môi, ước gì có thể xông tới trước mặt phu nhân ngay bây giờ.
“Muốn chứ, tại sao lại không, có một gái xinh đẹp như vậy ngày ngày ở bên cạnh, sẽ khiến tâm trạng vui vẻ hơn đấy.” “Chủ nhân, với mức độ hồi phục bây giờ của Hoắc Chi, thực lực của cô ấy chưa đến 70% so với trước đây.”
Tam gia ngồi trên ghế không hề có động tác, cũng không lên tiếng. Nhưng Tần Nguyễn đã giữ Hoắc Chi lại ở ngay trước mặt anh.
Rõ ràng cô muốn bảo vệ Hoắc Chi. Cô ta có thể cảm nhận được ánh mắt của Tam gia.
Nhưng lần này không phải trách cứ, không phải bất mãn, nó khiến Hoắc Chi cảm thấy rất phức tạp. Sai chính là sai.
Quy tắc hàng trăm năm của nhà họ Hoắc không phải là không thể bị phá vỡ. Tần Nguyễn bĩu môi: “Cố gắng ăn uống cho mình béo lên một chút, đi ra ngoài có một chuyển mà rơi mất mấy cân thịt rồi.”
“Vâng, phu nhân.” Trước đó anh trông cô ta khá thuận mắt, nhưng bây giờ nhìn lại thì thấy có gì đó không ổn.
Quần áo quá rộng khiến cô ta trông gầy hơn, như thế này thì sao có thể chăm sóc Tần Nguyễn được? Đồng tử của Hoắc Chi đột nhiên co lại, cô ta run rẩy nói: “Xin chủ nhân trừng phạt, tất cả đều là lỗi của tôi, Nhị gia, Nhị gia...”
Hoắc Vân Tiêu cúi đầu, nhìn Hoắc Chi bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Cô muốn nói rằng anh ấy không sai à?” Bao gồm cả Tam gia vẫn đang tỏa ra khí thế vô hình của người cầm quyền.
Tần Nguyễn chống hai tay lên lan can, nheo mắt nhìn xuống đám người, trên mặt nở một nụ cười tươi rói. Tam gia uể oải ngồi trên ghế mây.
Hoắc Khương, Hoắc Xuyên vây quanh Hoắc Chi mặt không cảm xúc. Một lúc lâu sau, Hoắc Khương mới xoa cằm suy nghĩ.
Trong nháy mắt, ông ta quay mặt về phía Tam gia. Hoắc Xuyên dường như không hề phát hiện, anh ta vẫn trêu chọc Hoắc Chi bằng mộ2t viên kẹo trong tay.
“Tiểu Chi, cô cười lên nào, cười đi rồi tôi cho kẹo.” Sự bảo vệ thuộc về anh bây giờ lại phải chia sẻ với những người khác, tâm trạng Hoắc Tam gia trở nên phức tạp.
Hoắc Vân Tiêu cúi đầu nhìn Hoắc Chi đang quỳ trên mặt đất. Cô ta ngẩng đầu, lo lắng nhìn người đàn ông cao quý trước mặt: “Chủ nhân, thuộc hạ có thể trở lại bên cạnh phu nhân không?”
Hoắc Vân Tiêu khẽ mỉm cười, cố tình nói: “Cái đó thì cô phải hỏi phu nhân, xem cô ấy có còn cần cô nữa hay không.” “Được thôi.”
Tần Nguyễn đi đến bên cạnh Hoắc Vân Tiêu, cô nhìn Hoắc Chi từ trên xuống dưới. Thấy cô ta vẫn còn quỳ bèn lên tiếng: “Hoắc Chi, cô đứng dậy để tôi nhìn xem nào.” Anh tự biết mình vừa nhìn chằm chằm vào Hoắc Chi quá lâu.
Tam gia ngước mắt nhìn về phía Hoắc Xuyên, anh hơi hất cằm lên với anh ta, dặn dò: “Lát nữa phu nhân gặp Hoắc Chi xong thì đưa cô ấy đi nghỉ ngơi đi, kế tiếp không có việc gì thì đừng đi ra ngoài, chờ chuyện bên chỗ anh hai kết thúc thì sẽ có sắp xếp sau.” Ở dưới lầu.
Một nụ cười hiện lên trong đáy mắt Hoắc Vân Tiêu. “Đi thôi, đi về nghỉ ngơi.”
Hoắc Chi siết chặt nắm tay rồi kính cận cúi đầu chào Hoắc Vân Tiêu, Tần Nguyễn. “Chủ nhân, tôi đã khỏe rồi, có thể bảo vệ phu nhân.” Hoắc Vân Tiêu vẫn không lên tiếng.
Ánh mắt của Hoắc Vân Tiêu tập trung vào tách trà trên bàn, anh vươn tay vuốt ve những hoa văn tinh xảo trên đó. Cơ thể Tần Nguyễn được tắm mình trong ánh mặt trời, khiến toàn thân cô tỏa ra khí chất thánh thiện.
Ánh mắt đầy tươi cười và dịu dàng của Tần Nguyễn nhìn Tam gia ở dưới lầu. Hoắc Vân Tiêu phất tay với Hoắc Xuyên.
Hoắc Xuyên đi đến bên cạnh Hoắc Chi rồi kéo cánh tay của cô ta lên, anh ta nhẹ nhàng đặt cái kẹo vào trong tay cô ta. Anh cũng từng trải qua cảm giác được Tần Nguyễn bảo vệ.
Cho đến tận bây giờ Tam gia vẫn nhớ như in cách xử lý thô bạo của Tần Nguyễn, khi cô biết được sự ảnh hưởng của Kiều Hi đối với anh. Anh ngửa đầu hỏi Tần Nguyễn: “Em có muốn xuống đây ngồi không?”
“Được ạ!” Tần Nguyễn ghé vào lan can, híp mắt cười nói: “Em vẫn chưa đói, hôm nay trời đẹp quá, phơi nắng một chút cũng rất tốt.”
Thấy Tần Nguyễn như một con mèo lười, Hoắc Vân Tiêu cũng cảm thấy vui vẻ. Vẻ mặt thản nhiên của Hoắc Chi lại lộ ra sự bối rối.
Cô ta đấy Hoắc Xuyên đang trêu chọc mình ra, sau đó nhanh chóng bước tới trước mặt Tam gia rồi quỳ một chân xuống đất. Hoắc Chi hèn mọn cúi đầu: “Thuộc hạ không dám, thuộc hạ không có tư cách đó.”
Hoắc Vân Tiêu có vẻ rất hài lòng, anh khẽ mỉm cười: “Vẫn chưa quên phận sự của mình.” Hoắc Khương đi vòng quanh Hoắc Chi.
Ông ta nhìn Hoắc Chi bằng ánh mắt sắc bén, vẻ mặt uy nghiêm, trong mắt lộ vẻ dò xét. “Khục!”
Đột nhiên, Hoắc Vân Tiêu khẽ họ một tiếng. Thời1 tiết hôm nay rất đẹp, nhiệt độ ngoài trời khá dễ chịu, ánh mặt trời ấm áp, khi chiếu vào người sẽ cảm thấy hơi ẩm.
Dưới l2ầu. “Vâng, phu nhân.” Vẻ mặt Hoắc Chi đầy kích động và biết ơn.
Nghe được câu trả lời của Hoắc Chi, Tần Nguyễn lúc này mới về phòng rửa mặt.